Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1159: Đến cửa! (1)

Phùng Tứ gật đầu một cái, nói:
- Chờ nhiệm vụ lần này kết thúc, sau khi trở về, có lẽ tôi sẽ có cơ hội cạnh tranh vị trí phán quan một chút.
Cho nên, người mà tên thấp bé kia cung kính, không phải là tuần sứ, mà là phán quan.
- Chúc mừng, tôi nghĩ rằng An Bất Khởi nghe được tin tức này nhất định sẽ rất không vui.
- A, nếu lúc trước anh ta không vi người phụ nữ kia, đã sớm là phán quan rồi.
- Thúy Hoa cũng tới sao?
- Lần này tôi không mang cô ấy đi lên, sao vậy?
- Há, không có chuyện gì, tôi còn tưởng rằng Thúy Hoa ở bên cạnh nấu dưa muối đấy.
...
- Tôi đã từng, thực sự rất bội phục anh ta. - Phùng Tứ nói – Có lẽ anh chưa bao giờ nhìn thấy An Bất Khởi lúc ban đầu.
Nói tới chỗ này.
Phùng Tứ đưa tay nhẹ nhàng vỗ trán của mình một cái.
Nói:
- Có lẽ, là do cấp bậc của anh quá cao, cho nên nhìn thứ gì cũng không còn màu sắc nữa.
Đúng vậy.
Trong cơ thể có vị chủ nhân của U Minh Chi Hải năm đó.
Lại đi nhìn tuần sứ.
Oa, thật là một vị quan lớn!
Ừm, diễn quá giả rồi.
- Thật ra thì, tôi cảm thấy tôi không cần phải biết trước đó anh ta là người như thế nào, anh ta bây giờ, cũng thật không tệ.
- Phải không? - Phùng Tứ có chút ngoài ý muốn.
Châu Trạch chậm rãi gật đầu.
- Vẫn là do điều kiện hạn chế, anh ta vẫn tương đối thích hợp lăn lộn trong thể chế hơn.
- Có lẽ vậy, được rồi, tôi đi xuống dẫn người đi đan lưới đây.
- À, đúng rồi, có chuyện này, tôi cảm thấy tôi cần phải báo cho anh một chút, có lẽ anh thực sự không sợ đám người đội chấp pháp, nhưng ba người chết ở Thông Thành kia, chỉ có thể coi là đội cấp độ Đinh* ở trong đội chấp pháp mà thôi.
(giáp, ất, bính, đinh: tương ứng với cấp độ A, B, C, D hoặc 1, 2, 3, 4)
- Đám người Sơn Ưng.
- Đám người Sơn Ưng thuộc về đội cấp độ Bính.
- Cao hơn một chút?
- Còn có một đội cấp độ Ất lập tức tới ngay.
Nhảy hai cấp bậc, trong lòng Châu Trạch đang tính toán sức chiến đấu của Thiết hàm hàm và nửa gương mặt có đủ dùng hay không.
- Lúc đội chấp pháp ở đỉnh cao nhất, đội cấp độ giáp có 10 đội, đội cấp độ Ất có 100 đội, dưới đó thì tăng lên theo bội số mười, mỗi một đội đều có từ năm người trở lên.
- Chẳng qua là, từ sau trận đại biến mấy chục năm trước cho đến lúc này, cộng thêm đoạn thời gian dài bị giam giữ này, đội cấp độ Giáp cũng chỉ còn lại một đội rồi, đội cấp độ Ất còn lại năm đội, những đội còn sót lại bên dưới, cũng bị tổn thất rất lớn, mặc dù lần này toàn bộ đội chấp pháp đã được thả ra, nhưng sớm đã không còn là quy mô lúc đại đầu lĩnh của bọn họ đã còn nữa rồi.
- Chẳng qua là, mặc dù là như vậy, mấy tên ở trong đội cấp Ất kia, phán quan cũng không qua tình nguyện trêu chọc vào bọn họ.
- Cám ơn đã nhắc nhở.
- Được rồi.
- Chẳng qua là tôi vẫn cảm thấy đội chấp pháp này đặt tên thật đơn giản, không chỉ tên đội viên trong đội của bọn họ đơn giản, ngay cả tên của tiểu đội cũng đơn giản như vậy.
- Lúc trước đại đầu lĩnh của bọn họ chính là một người đơn giản.
Nghe được lời này, Châu Trạch đột nhiên cảm thấy Phùng Tứ nói rất đúng.
Một lá cờ chính nghĩa, vị đại đầu lĩnh vẫn luôn muốn tìm kiếm vị Thái Sơn Phủ Quân cuối cùng đã mất tích.
Thật sự rất giống với Nhạc Phi bắc phạt muốn đón nhị đế* trở về trong lịch sử. (*2 vị đế vương Huy Tông và Khâm Tông trong lịch sử TQ)
Có lẽ Địa Tàng Vương Bồ Tát cũng thật sự không chịu được cái loại đơn giản đến ngu ngốc này, mới hạ pháp chỉ để cho Sở Giang Vương xuất thủ diệt gần như sạch đội chấp pháp.
Châu Trạch đi ra ngoài hai bước, lại dừng bước, quay đầu lại, nhìn về phía Phùng Tứ, hỏi:
- Năng lực tìm người của bọn họ, có mạnh không?
- Rất mạnh, truy bắt, chính là điểm mạnh của bọn họ, nếu như lúc trước kẻ truy bắt An Bất Khởi là đội chấp pháp mà nói, dù là có tôi thả, An Bất Khởi cũng không trốn thoát khỏi địa ngục.
- Ồ. - Châu Trạch đáp một tiếng.
- Sao vậy?
- Tôi cảm thấy luật sư An, là một người có thể vượt lên chính mình, anh ta luôn có thể tạo ra kỳ tích.
Đôi mắt Phùng Tứ lập tức trợn to.
Nói ngay:
- An Bất Khởi ở cùng với Canh Thần?

Ba cây dao của Dương Châu là tuyệt đỉnh, theo thứ tự là dao làm bếp, dao cắt móng chân và dao cắt tóc.
Phát triển đến hiện tại, đứng ở góc độ của người bình thường, dao làm bếp và dao cắt tóc đã dần dần bị những công ty dụng cụ nhà bếp cùng với những thiết bị hiện đại hóa phong phú đa dạng thay thế, vẫn còn phát triển tốt nhất vẫn là dao làm móng chân.
Bây giờ, ở các nơi trong cả nước đều có thể gặp được cửa tiệm chăm sóc móng chân của Dương Châu, tương tự như ngoáy tai của Dung Thành, đều trở thành những sản phẩm văn hóa đặc sắc cho du lịch.
Trong một cửa tiệm chăm sóc móng chân nho nhỏ.
Châu Trạch và lão Trương cùng nằm trên ghế sô pha.
Hai sư phụ ở dưới xoa bóp chân.
Sức lực rất vừa phải, rất thoải mái.
Lão Trương rút một điếu thuốc cho Châu Trạch, Châu Trạch nhận lấy.
Lão Trương lại mở bật lửa rồi đưa qua.
- Được rồi, để tự tôi làm đi.
Cũng không dám để cho chính trị tuyệt đối châm lửa cho tôi, tổn thọ…
- Ông chủ, chúng ta cứ như vậy, không thành vấn đề sao?
Lão Trương còn cảm thấy có chút không thích ứng được, tuy nói đám bốn người tiểu loli đều bị phái ra ngoài điều tra khu vực lân cận rồi, nhưng ông chủ nhà mình lại cùng mình ở đây bóp chân, rõ ràng đang chơi ma dương công* đó.
(*chỉ hành động cố ý trì hoãn hoặc lãng phí thời gian)
Loại tình huống này, đối với một lão Trương đã quen với hành động cảnh vệ mà nói, không quá quen.
- Không có chuyện gì, tôi có người ở bên trên.
Vừa nói.
Châu Trạch còn theo bản năng ngẩng đầu lên.
Trên xà nhà trống trơn, không có ai.
Lúc trước, khi còn đang họp, anh thật sự bị Sơn Ưng dọa cho hết hồn, hiện tại cũng có chút bóng ma rồi.
Chân ướt chân ráo đến, tranh đấu ở cấp bậc này, người mà ông chủ Châu sợ thật sự không nhiều, ngược lại thì loại thủ đoạn và phương pháp muôn hình vạn trạng như thế này, khiến người ta khó lòng phòng bị, cổ đại đã có bao nhiêu vị tướng lĩnh và anh hùng vạn nhân địch, cuối cùng đều chết ở trong cống ngầm.
- Ồ.
Thấy Châu Trạch khẳng định như vậy, lão Trương cũng không nói thêm gì nữa, nhắm hai mắt nằm xuống, tiếp tục hưởng thụ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận