Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1427: Đêm nay là năm nào (1)

Ngược lại cơ thể lão đạo lại không tệ, bệnh ung thư đúng thật là kinh khủng, nhất là đối với bệnh nhân mắc bệnh ung thư thời kỳ cuối mà nói, phảng phất như đã bị xử tử hình trước thời hạn vậy.
Nhưng có vài người tâm tính rất được, mà loại người này, thông thường sẽ dễ sáng tạo ra một vài kỳ tích.
Tỷ như lão đạo – người đã bị bác sĩ nhận định là chỉ còn lại thời gian ba tháng, một năm qua, ngoại trừ việc thông thường cách một đoạn thời gian phải đến bệnh viện làm kiểm tra hoặc là làm hóa trị ra, những thời điểm khác, đều không khác gì người bình thường cả.
Nha.
Tóc không còn nữa.
Đây là chuyện không thể tránh được.
Chuyện này còn khiến cho trong một đoạn thời gian, khi ông ta mặc bộ đạo bào lôi thôi lếch thếch kia, người đi đường còn tưởng rằng ông ta là phật đạo song tu.
Sau đó.
Có một nữ sinh viên từng được lão đạo tài trợ, sau khi cô ấy trúng tuyển vào Đại học Bắc Kinh, đã cố ý đến Thông Thành thăm lão đạo.
Sau khi nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của lão đạo, ngày hôm sau lập tức cắt đi mái tóc mà bản thân đã gìn giữ hơn mười năm.
Quy trình chế tác tóc giả, nói đơn giản thì cũng đơn giản, nói phức tạp thì cũng phức tạp, mà tóc giả có nguyên liệu chế tạo là từ tóc người, còn có thể có tác dụng tránh đi những vấn đề như dị ứng da đầu và viêm nhiễm da đầu.
Những vấn đề này, đối với người bình thường mà nói, chẳng qua chỉ là vấn đề nhỏ mà thôi, nhưng đối với những bệnh nhân mắc bệnh ung thư mà nói, thì cũng được tính là một vấn đề rất lớn rồi.
Mỗi ngày lão đạo đều vui vẻ hớn hở mang tóc giả của ông ta.
Gặp người thì sẽ nói chuyện với người ta về câu chuyện của bộ tóc giả trên đầu mình.
Thích giúp đỡ người khác đã mấy chục năm rồi.
Ông ta không tính toán bất kì báo đáp gì.
Nhưng cho dù chỉ là một chút thiện ý đáp lại, cũng có thể khiến cho ông ta vui vẻ cao hứng một hồi lâu rồi.
Chẳng qua là, biểu hiện trên báo cáo kiểm tra mới nhất, tế bào ung thư đã di căn đến tận não bộ của lão đạo rồi, cuộc phẫu thuật đã được sắp xếp vào nửa tháng sau.
Nhưng lão đạo vẫn vui vẻ cả ngày như trước.
Sau khi ăn xong.
Lão đạo đi ra ngoài đi dạo sau bữa ăn.
Ra khỏi cửa tiệm sách.
Xoay người lập tức đi đến tiệm thuốc ở cách vách.
Phương Phương lại mập hơn một vòng rồi.
Cô ấy đã lập gia đình rồi.
Người chồng là một quân nhân đang tại ngũ, sau khi thời gian nghỉ kết hôn kết thúc lập tức quay trở về quân ngũ.
Thời gian rất ngắn, nhưng Phương Phương cùng chồng của cô ấy đều rất cố gắng, sau khi người chồng quay về quân ngũ được hai tháng, Phương Phương đi khám, kiểm tra ra được là đã có thai.
Bây giờ, Phương Phương đã bắt đầu có thói quen ngồi ở phía sau quầy của tiệm thuốc rồi, vừa tiếp tục xem video của beauty blogger vừa đan vài món đồ cho con nít.
Đương nhiên.
Những món đồ trang điểm làm đẹp mà beauty blogger đề cử cô ấy không thể nào dùng được, tất cả mọi chuyện, đều vì đứa bé.
- Ồ, bận rộn quá, uống canh gà chưa?
- Đã uống rồi, uống rất ngon.
- Chắc chắn rồi, nhưng cô cùng không thể chứ mãi ngồi như vậy được, đi lại nhiều một chút, cô đã m... gầy đến như vậy rồi, phải luyện tập rèn luyện thêm, mới dễ sinh chứ.
- Tôi sợ đau lắm, tôi sinh mổ thôi.
- Được, vậy cũng tốt.
Lão đạo gật đầu một cái, đi vào phòng bệnh.
Căn này phòng bệnh, vẫn đông đúc như trước.
Trong chiếc giường ở bên trong cùng.
Câu Tân nằm ở đó mà.
Một chân bó thạch cao, treo cố định trên kia, băng vải bao quanh da thịt, trong lúc mơ hồ, còn có thể nhìn thấy dấu vết màu xanh lá cây đậm.
Hai tháng trước.
Câu Tân lấy hết dũng khí, rốt cuộc lại bước ra một bước kia.
Ở trong phòng bệnh, cày xong nguyên một series «Vượt ngục».
Vào một đêm gió to trăng mờ nào đó, hơn nữa còn là một buổi tối có sấm.
Anh ta lại lén lén lút lút đi ra khỏi tiệm thuốc.
Cũng không thể nói là lén lén lút lút mà đi được.
Tiền chữa bệnh của anh ta đều được thanh toán đầy đủ, hơn nữa còn là trả trước nửa năm nữa đấy.
Đồng thời.
Trong quá trình anh ta xuống giường rời khỏi phòng bệnh này.
“Khánh” trên chiếc giường ở cách vách.
Thật ra thì vẫn luôn mở to mắt nhìn màn biểu diễn của anh ta.
Câu Tân vẫn không thể hiểu được.
Vị đại nhân vật ở cách bách này, cùng với hai vị đại nhân vật ngủ ở trên hai chiếc giường bên ngoài, làm sao lại có thể bình tĩnh đến như vậy.
Đúng vậy, hai đứa bé con kia vẫn còn chưa tỉnh, nằm thi cũng đã gần một năm rồi, vẫn còn chưa tỉnh.
Nhưng Khánh đã tỉnh từ sớm, còn có thể cùng xem «Vượt ngục» với anh ta.
Nhưng mấy đại nhân vật này, dường như một chút ý tưởng cũng không có.
Chuyện này khiến cho Câu Tân – người vẫn luôn muốn tìm được bỏ trốn – rất khó chịu.
Anh ta không nhịn được nữa.
Anh ta muốn đi.
Sau đó.
Một đêm đó.
Anh ta vừa mới đi ra khỏi tiệm sách.
Bị sét đánh.
Thân thể bị đánh đến nám đen.
Nghiêng ngả bên trên cái nắm cống.
Nắp cống có chút lỏng lẻo.
Sập xuống.
Chân cũng té gãy.
Nếu như không phải là cảnh sát thi hành nhiệm vụ phát hiện, kịp thời đưa trở lại tiệm thuốc cách hiện trường gần nhất để tiến hành cấp cứu, có lẽ, cái mạng này cũng không còn nữa rồi.
Khánh cứ như vậy nằm ở trên giường.
Nhìn Câu Tân đứng lên, đi ra ngoài.
Lại nhìn Câu Tân nằm ngang mà về.
Trên gương mặt.
Không vui không buồn.
Cô ta không chạy.
Từ ngày đó, lúc ở trong phòng bệnh, lão nhân kia nói ra câu thời gian không còn nhiều nữa.
Trong một thời gian ngắn, địa ngục nổi lên từng trận phong vân.
Những sự kiện lớn liên tiếp xảy ra.
Sau đó không bao lâu.
Lối ra vào giữa địa ngục và dương gian hoàn toàn bị ngăn cản lại.
Cho dù là Khánh muốn cảm ứng được khí tức của địa ngục cũng không cách nào làm được nữa.
Cô ta đã bị rung động.
Uy nghiêm của Phủ Quân.
Kinh khủng như vậy!
Cho nên.
Lúc lão đạo đẩy mở cửa phòng bệnh.
Hỏi:
- A, cô gái nhỏ, đã ăn chưa?
Khánh vẻ mặt tươi cười, đôi mắt cong lại thành hình mặt trăng đáng yêu, nhiệt tình đáp lại:
- Ăn rồi ạ, gia gia.
...
Một ly cà phê.
Một phần báo chỉ đã được ủi nóng rất chỉnh tề.
Đúng giờ mỗi ngày đều được đặt ra ở trên tủ đầu giường của Châu Trạch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận