Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 966: Cháu nội (1)

Ông chủ Châu:
- Cũng được, đồng ý.
Tiểu Hầu Tử:
- Chít chít chi! ! ! !
Luật sư An:
- Đúng rồi, ông chủ, mượn bộ dạng để nói chuyện!
Ông chủ Châu:
- Không có.
Luật sư An:
- Mời vừa rồi không phải anh nói đang xem…
Ông chủ Châu:
- Tôi đang xem.
Luật sư An:
- Tôi đệt, tôi cũng phải đi! Lão Trương, cũng gửi địa chỉ cho tôi đi, tôi cảm thấy cho tôi phải cống hiến cho trị an xã hội của Thông Thành cùng với đảm bảo cuộc sống và tài sản của nhân dân Thông Thành!
Tiểu Hầu Tử:
- Búa, búa, búa!
...
Lão Trương để điện thoại di động xuống, xoa xoa mi tâm của mình, ngược lại anh ấy không cảm thấy mệt, chỉ là thói quen công việc lúc trước là như vậy, có lúc theo dõi lúc, đến nỗi ngay cả phải tiếp tục canh chừng người nửa tháng một tháng, cũng đều sẽ như vậy.
Cho nên rất nhiều cảnh sát hình sự, đều phổ biến một loại khuyết điểm hệ thống đi tiểu có chút bí.
Chính là cứ như vậy mà nghẹn lại.
Ông chủ vừa nói anh ở bên trong làm cái gì?
Lão Trương bẻ bẻ cổ, lấy ly ra, uống một hớp.
Thả bàn tay ở trước mặt.
Thử siết quyền lại một chút.
Cảm thấy cái này không đã ghiền.
Lão Trương cầm lấy một cây gậy cảnh sát ở dưới ghế ngồi của mình.
Bắt đầu bóp gậy cảnh sát!
Anh ấy nghe Châu Trạch nói, bản thân phải luyện tập nhiều một chút, thích ứng thêm một chút, cũng không thể giống như lúc trước – lúc nhảy lên - thiếu chút nữa làm trò cười cho thiên hạ nữa.
Ngay từ đầu.
Thật sự bóp không được.
Nhưng lúc lão Trương bắt đầu tập trung sự chú ý mà ra sức.
Anh ấy phát hiện côn cảnh sát trong tay bắt đầu từ từ lõm xuống.
Ha ha.
Lão Trương càng bóp càng vui vẻ.
Ngược lại nơi này cũng không có người.
Anh ấy lại giống như một đứa trẻ lớn xác đang chơi đùa như vậy.
Tiếp tục bóp này, bóp này, bóp này.
Dùng sức, dùng sức, dùng sức.
Anh ấy không biết được là.
Ở trong gương chiếu hậu ở phía trước anh ấy.
Trên đầu của anh ấy, xuất hiện cái bóng của một cái độc giác, ở trên người, cũng xuất hiện một lớp da nhàn nhạt tương tự như da của cái bóng vậy, cả người nhìn qua giống như bị một tầng da thú bao bọc lấy vậy.
...
Ở cuối đường xi măng, có một lão già trên tay cầm chai rượu xuất hiện, ông lão mũi đỏ hồng, sắc mặt có chút tái xanh, bước chân cũng có chút loạng choạng.
- Đệt con mẹ nó, đều là bóng chết rồi, đều là bóng chết rồi.
- Lão tử, một người dừng bóng cũng coi như xong đi, làm sao tiếp theo từng tên từng tên một đều dừng bóng rồi.
- Mẹ nó đồ khỉ gió, đều con mẹ nó là cây lâu năm, sao không có một người nào có thể trường thọ chứ?
Lão già mũi đỏ vừa đi vừa uống , vừa uống vừa mắng, nhưng bạn lại không biết được cuối cùng là ông ta đang chửi cái gì.
Không giống như là đang chửi con trai không hiếu thuận, cũng không giống như đang mắng trưởng thôn chẳng ra gì.
- Lão Thiên tặc, không phải là lão tử thiếu ông một đưa quy tôn (cháu chít) thôi sao, lão tử liều mạng với thổ phỉ, không đánh thì chết hết, trên người trúng mấy lỗ đạn, cũng đã ngã về phía trước!
- Nhưng con trai của lão tử, cháu trai của lão tử, cháu chắt của lão tử, có cố gắng thế nào cũng đi làm cảnh sát!
- Con trai cùng cháu chắt cùng đều hy sinh, tôi nhổ vào!
- Cháu trai không hy sinh, nhưng lại sống không lâu, bỏ lão tử lại!
- Ông làm như vậy không đúng, không công bằng nha, lão tử cũng không phải là Ngu Công, trước khi chết cũng không giống như người ta giả vờ nói không giới hạn với con con cháu cháu nha!
Lão già mũi đỏ mà đi tới bên kia tường rào, ngừng lại.
Con mắt nheo lại một chút.
Nhìn đến tòa nhà phương tây bên trong tường rào,
- Chậc chậc, bên trong động có càn khôn, bên trong phủ có thiên địa, phúc khí không lớn như vậy, còn muốn học người chơi trò lừa gạt lớn như vậy, xem các người chơi có được không!
Lão già mũi đỏ uống hết một chút rượu trắng cuối cùng còn lại trong bình.
Ợ lên hơi rượu.
Lảo đảo nói:
- A, giải quyết mày, lão tử lại đi xem con cháu tằng tôn một chút đi, mẹ nó, chỉ như vậy, không quan tâm, vật nhỏ kia cũng là một cảnh sát.
- Ô kìa.
- Nhìn một chút thì chính là một gương mặt sẽ vinh quang nha.
- Thật là tạo nghiệt, tạo nghiệt mà!
- Lão thiên gia à.
- Ông con mẹ nó muốn hy sinh cũng không thể chỉ hy sinh mạch này của tôi chứ, ông không thể chỉ ra sức nuôi một con cừu duy nhất để lấy lông làm chăn nha!
- Ông đổi sang một con cừu khác không được sao? Tất cả mọi người đều kêu gào cống hiến cho xã hội nha, ai kêu to nhất, ông để cho người đó đi cống hiến được không?
- Sau khi lão tử hy sinh, lăn lộn ở địa ngục lâu như vậy, làm một tuần sứ, những năm trước đây còn bị đồ khốn kiếp An Bất Khởi bẫy nên bị giam giữ như vậy.
- Thật vất vả, m Ti thiếu người rồi, mới một lần nữa được thả ra, bản thân hưng phấn quá mức đến mức muốn xem một chút, xem thử đời sau của mình trải qua như thế nào.
- Ông liền cho tôi xem cái này?
- Không công bằng, cái này thực sự không công bằng, tuyệt đối không công bằng! Tôi không phục, tôi không phục, tôi tuyệt đối không phục!
Lão già mũi đỏ nhìn qua chiếc xe ngừng ở ven đường.
Vừa đi tới không được mấy bước.
Ông ta lập tức lui về sau mấy bước.
Hơi nghi hoặc một chút mà nhìn kẻ ngu xuẩn khoảng chừng ba mươi tuổi đang ngồi ở trong xe.
Lại đang ở nơi đó siết cây gậy đến hưng phấn!
Lại nhìn cẩn thận một chút.
Trên đầu của người ở trong xe này lại có một cái sừng.
Cách lớp thủy tinh.
Rất giống một con sư tử khoác da người!
- Cạc cạc, đắc lai toàn bất phí công phu*! Lão tử đuổi theo mày từ Thượng Hải đuổi tới nơi này, rốt cuộc mày vẫn không nhịn được ám lên thân thể con người!
(*lấy từ câu “đạp phá thiết hài vô xử mịch, đắc lai toàn bất phí công phu” – đi mòn giày sắt tìm vô dụng, đến khi tìm được lại không tốn chút công sức nào)
- Mày nói xem, chọn lớp da để lẩn trốn thật tốt nhỉ, nhất định là không nhịn được gây ra chút chuyện rồi!
- Đạp đạp thực thực* lẫn lộn, tất cả mọi người có thể mở một mắt nhắm một mắt, hồng trần dương gian chuyện nhiều, nhưng đó cũng là chuyện hồng trần mà, có nửa phần quan hệ với đại dương nhà mày? (*thành ngữ chỉ việc không phô trương, không nóng vội)
- A, lão tử nói mày gây chuyện!
- Ba!
Khuỷu tay của lào già mũi đỏ chợt đụng vào cửa sổ xe một cái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận