Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1752: Bình Đẳng Vương An (trung) (2)

Tất cả mọi chuyện đều vì.
Trên đỉnh Thái Sơn đang bỏ trống kia.
Bỗng nhiên xuất hiện một luồng ánh sáng tím.
Những năm trước, thỉnh thoảng trên đỉnh Thái Sơn cũng sẽ phát sáng, nhưng trên căn bản đều là Phật Quang Phổ Chiếu, có nghĩa là sự hiểu biết của Bồ tát đối với Phật pháp, lại tinh thâm hơn một tầng nữa rồi.
Ánh sáng tím, trước giờ chưa từng có, nói chính xác, là bắt đầu từ ngàn năm trước, đã không còn xuất hiện ở trên đỉnh Thái Sơn nữa rồi.
Bởi vì.
Phủ Quân nhất mạch tôn thượng màu tím!
Có lẽ là bởi vì nguyên nhân Tử Kim Thần Hầu bên người Đệ nhất, Tử Kim Thần Hầu đã đóng góp công sức cực lớn trong việc Đệ nhất đánh hạ được mảnh giang sơn này, nhưng bản thân nó lại bị ô nhiễm trong một trận chiến, một thân màu tím biến thành màu màu đen.
Đệ nhất vì đền bù thiệt thòi cho nó, nên đã định ra, tất cả quan bào của Phủ Quân nhất mạch, tất cả đều phải là màu tím.
Chính vì vậy, hiện tại đai của phán quan ở âm ti, đỏ cam vàng lục xanh lam tím, cũng lấy màu tím là cao nhất.
Nguyên nhân thực sự có phải như thế hay không, đã không thể kiểm nghiệm lại được nữa, nhưng có một điểm rất rõ ràng, đó chính là, trên đỉnh Thái Sơn xuất hiện ánh sáng tím, chắc chắn có nghĩa là có chuyện lớn xảy ra.
Chín vị thường thị, tập thể giáng xuống ở trước đỉnh Thái Sơn.
Sau lưng một vị thường thị, đều có một gã phán quan thân cận che dù cho bọn họ.
Đằng sau đó, còn có phán quan tuần sứ của âm ti với số lượng không thể đếm được đang chạy tới một cách có tổ chức.
Tuy nói hai năm qua, Cửu Thường Thị đã tổ chức tuyển sắc đẹp, làm đến mức nhóm người ở bên cạnh bọn họ kia, những gã đai tím đai lam bắt đầu trở nên không đáng giá giống như những kẻ mang đai đỏ đai vàng* vào cuối thời kì nhà Thanh vậy.
(*vào triều đại nhà Thanh, hoàng tộc được chia làm hai nhánh: Tông Thất và Giác La. Tông Thất là những người mang đai lưng vàng, là con cháu trực hệ của hoàng đế; Giác La mang đai lưng đỏ, gồm con cháu của các anh em thúc bá của Thanh Thái Tổ Nỗ Nhĩ Cáp Xích, đây có thể xem là dòng dõi xa của Hoàng thất)
Nhưng sức khống chế của Cửu Thường Thị đối với tầng trung và thấp của âm ti, lại hoàn toàn vượt xa khỏi thời kì của Thập Điện Diêm La, ít nhất, loại tình huống Sở Giang Vương Lệ bị Doanh câu đuổi giết khắp địa ngục, trốn khắp nơi mà không có ai dám ra giúp đỡ một tay như năm đó, sẽ không còn xuất hiện nữa.
Chín vị thường thị giống như chín tòa trụ chống trời đứng sừng sững ở đó.
Mà trong hư không.
Lại xuất hiện mấy pháp thân Diêm La, bọn họ đã xuống đài, có kẻ đang dưỡng sinh, cũng có kẻ, đang liếm láp vết thương của mình, mặc dù đã mất đi vinh quang ngày xưa, nhưng vào lúc này, vẫn có tư cách ra ngoài xem náo nhiệt một chút.
- Đại ca, nhìn xem, phía trên kia.
Tiểu Cửu đứng ở bên cạnh Đại Trường Thu, nhỏ giọng nhắc nhở.
Tiểu Cửu – ban đầu vốn là Tiểu Thập, lúc trước bởi vì Doanh câu, mười ngón tay đã đứt mất một, Tiểu Thập cũng đã biến thành Tiểu Cửu.
Tiểu Cửu là kẻ nhỏ nhất trong đám thường thị, cũng là kẻ yếu nhất, nhưng về giác quan tâm linh, quả thật là kẻ nhạy cảm nhất.
Đại Trường Thu dõi mắt nhìn lên bầu trời.
Ở nơi đó.
Có mấy luồng khí tức cực kỳ cổ xưa đang lưu chuyển.
Thật ra thì.
Trong địa ngục vẫn luôn có một vài lão bất tử đang ẩn nấp, lâu đời nhất trong bọn họ, thậm chí đã chạm tới đoạn cuối của thời kì Thượng cổ, cũng không thiếu những cự bá cùng thời đại với Phủ Quân Đệ nhất Đệ nhị.
Những lão già này, vào năm đó khi Đệ nhất quét ngang địa ngục, bọn họ đã lựa chọn ẩn nấp, không dám cứng chọi cứng, cho nên vẫn luôn qua loa qua ngày.
Sống qua loa đến tận hiện tại, cẩu thả đến mức gần như ngay cả việc tim đập thêm một cái hay hít thở nhiều hơn một hơi cũng là một loại lãng phí cực kì khủng khiếp.
Cho nên, đối với đám lão già rau cải* này, mỗi một đời chấp chưởng địa ngục, đều sẽ không hẹn mà cùng lựa chọn không thèm quan tâm đến bọn họ.
(*ý chỉ vô dụng)
Một lão già không biết gì ngoài cẩu thả này, miễn cưỡng đi cắn bọn họ cũng đau răng, hơn nữa cũng không cần phải như vậy.
Nhưng vào hôm nay.
Ngay cả những lão già kia, thế mà lại đều thức tỉnh!
Trên đỉnh Thái Sơn, trong vườn hoa ở đằng trước miếu nhỏ, nơi mà Bồ tát đã tĩnh tâm chăm sóc cả ngàn năm nay.
Lão đạo ôm tiểu Hầu Tử ngồi ở nơi đó.
Tiện tay hái lấy một rễ cây hoa linh mấy trăm năm ở bên cạnh, đặt ở trước mặt tiểu Hầu Tử:
- Ăn không?
Tiểu Hầu Tử lắc đầu.
- Phải ăn cơm chứ, cũng không được kén ăn.
Tiểu Hầu Tử không thèm để ý, dù chết cũng không ăn Chu túc*.
(* “túc” ở đây là bổng lộc, xuất phát từ câu “Nghĩa bất thực Chu túc, ẩn ư Thú Dương san, thải vi nhi thực” (Bá Di liệt truyện) có nghĩa là “Giữ nghĩa không ăn lộc nhà Chu, lui về ẩn ở núi Thú Dương, hái rau vi mà ăn”. Bá Di là con vua nước Cô Trúc - quốc gia chư hầu nhà Thương trong lịch sử Trung Quốc, ông nổi tiếng vì sự trung thành với nhà Thương - bị nhà Chu tiêu diệt.)
- Không ăn thì lão gia gia nhà mày sẽ không về được.
Ngay sau đó, chỉ có thể nhận lấy rễ cây ở trong tay lão đạo đưa qua, đặt ở trong miệng mà nhai, rõ ràng là đang ăn vật tiên linh do Địa Tạng hao tổn tâm huyết cả ngàn năm mới trồng được, nhưng lại gắng gượng nếm ra một loại cảm giác nhục nhã và căm thù đầy cay đắng.
Bất kể rốt cuộc bên ngoài đã có bao nhiêu người tới, động tĩnh lớn đến thế nào, lão đạo vẫn ngồi ở nơi đó hồn nhiên không cảm nhận được.
Còn rất nhàm chán mà đưa tay lật tới lật lui bộ lông của Tiểu Hầu Tử.
Giống như là đang bắt rận giúp cho nó vậy.
Nhưng lật tới lật lui.
Cũng không tìm được một con nào.
- Ha! Trên người không có được một con rận nào, còn tính là khỉ gì nữa chứ.
- Ông chủ kia của mày, cũng quá không nói đạo lý rồi, cái bệnh thích sạch sẽ này lại khiến cho ngay cả Hầu Tử cũng không dám mọc một con rận nào!
- Phi! Cưỡng ép!

Sờ tới sờ lui, cuối cùng lão đạo không thể không lựa chọn từ bỏ.
Giống như chuyện có một vài người vô cùng thích ngoáy lỗ tai giúp cho người khác vậy, nếu như móc ra được một khối ráy tai lớn.
Ahhh, cái loại cảm giác thành tựu và thỏa mãn đó, đúng là không nói nên lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận