Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1574: Vận mệnh à, con đường này (1)

Thời gian hơn một năm trôi qua.
Mấy người Khánh đang không ngừng tự bổ não.
Lại bị lão đạo tẩy não thành công thành một “toàn tâm phục tùng”.
- Tốt lắm, nếu các người đã tỉnh, thì đến tiệm net ở đối diện tiệm một chỗ để nghỉ ngơi đi, tôi chỉ có một yêu cầu, không có mệnh lệnh và sự cho phép của tôi, các người không thể tự tiện rời khỏi Nam phố một bước nào.
Tạm thời cũng không có chuyện gì giao cho bọn họ đi làm.
Cộng thêm việc.
Có ba người vệ sĩ này ở lại lâu dài ở nơi này.
Châu Trạch cũng sẽ không cần lúc nào cũng lo lắng có người đến trộm nhà nữa.
Nếu đã như vậy mà nhà còn có thể bị trộm viếng thăm nữa, vậy thật sự có phòng thủ hay không cũng không có ý nghĩa nữa rồi.
Ba người nhóm Khánh chậm rãi đứng lên.
Lương và Hữu đều không lên tiếng.
Khánh mở miệng nói:
- Được.
Lời ít ý nhiều.
- Đúng rồi, cái kẻ bị phong ấn bên trong cơ thể cô kia, qua mấy ngày nữa thì đến viện bảo tàng tượng sáp ở phía sau giao cho bọn họ, chuyện này, coi như cô đã lập được một đại công.
Phân bón thì vẫn phải làm, đậu phộng có thể biến thành khoai tây hay không, liệu Doanh câu có thể dựa vào “dòng chảy làm ruộng” này tiến hành khôi phục hay không, thì phải xem lần này rồi.
- Được.
Vẫn là lời ít ý nhiều.
Châu Trạch gật đầu một cái, phất tay một cái, nói:
- Được rồi, đi đi.
Nhóm ba người này có thể nằm suốt một năm ở tiệm thuốc cách vách, đủ có thể thấy được tâm tính kiên trì của bọn họ.
Không kiên trì thì hiện tại vẫn còn đang nằm ở trên giường bệnh đấy.
Cho nên, Châu Trạch cũng không cần dặn dò quá nhiều gì đó, rốt cuộc cũng đã từng là thủ lĩnh của Quân thống, nên che giấu bản thân như thế nào, nên khiêm tốn như thế nào thì chính bọn họ tự có tính toán.
Ba người rời đi.
Lão đạo đi tới trước mặt của Châu Trạch.
Nhỏ giọng nói:
- Ông chủ, căn nhà tiệm nét ở phía bên kia của chúng ta, hình như không quá đủ chỗ đâu.
- Làm cái loại giường tầng như ở trong ký túc xá sinh viên ấy, mỗi người một phòng thì quá xa xỉ rồi.
Bóc lột nhân viên, là năng khiếu trời sinh kèm theo của ông ông chủ, cũng không cần lãng phí điểm kỹ năng cố ý tăng điểm.
- Đã hiểu, ông chủ.
- Làm sao, còn có chuyện gì sao?
Châu Trạch nhìn thấy lão đạo vẫn còn dáng vẻ muốn nói lại thôi.
- Là như thế này, tiệm bán thức ăn nhanh ở đối diện chếch với tiệm sách chúng ta, con trai của ông chủ đánh bạc thiếu đám cho vay nặng lãi không ít tiền, đang gấp rút muốn bắn mặt bằng, giá cả chỉ bằng sáu phần bình thường, điều kiện duy nhất là muốn trả toàn bộ.
- Tôi suy nghĩ, bây giờ trong tiệm sách chúng ta càng ngày càng đông người, nghe luật sư An nói, sau này mấy người Lưu Sở Vũ cùng Lâm Khả cũng cần phải cần thu quỷ sai đàn em nữa.
- Lầu một tiệm sách thì vẫn quá nhỏ, hơn nữa nhiều lần ăn cơm, ảnh hưởng cũng quá lớn rồi, dù sao nơi này của chúng ta cũng là tiệm sách mà đúng không? Mỗi lần cơm nước xong thì trong phòng đều vị mùi dầu mỡ ám đầy che mất mùi sách ở nơi này.
- Nói điểm chính.
- Bần đạo cảm thấy, chúng ta có thể tiếp nhận cửa hàng bán đồ ăn nhanh ở đối diện xéo bên kia, tiếp tục kinh doanh cũng được, hoặc là dứt khoát đóng cửa lại đóng cửa, sửa lại dùng làm nhà ăn nội bộ của tiệm sách chúng ta cũng rất được.
- Sau khi nấu cơm xong, lúc ăn cơm mọi người cũng chỗ được chỗ ngồi thoải mái.
- Tôi không có tiền.
Không biết từ khi nào.
Lúc ông chủ Châu nói ra ba chữ này.
Mặt không đỏ tim không đập loạn nữa rồi.
Cho dù là tất cả mọi người đều gọi anh là ông chủ.
Nhưng những lúc ông chủ không có tiền còn nhiều hơn.
Nợ mà ông chủ thiếu, thậm chí lại càng nhiều hơn nữa.
- Bần đạo còn có một chút tiền gửi ngân hàng, trước tiên có thể sang lại, chuyện đó, không phải tối hôm qua Địa Ngục Chi Môn đã chính thức mở lại rồi sao, những mối làm ăn trước kia của tiệm sách chúng ta, khách hàng cũng sẽ lần lượt tự mình tới cửa, bắt đầu từ tối nay, tiệm sách chúng ta, sau này, rồi đều sẽ tốt hơn thôi.
- Được, ông cứ xem đó mà làm đi, chuyện sửa sang ông cũng tự quyết định đi.
Ngược lại thì ông cũng là người bỏ tiền, ông vui là được rồi.
- À, vậy được rồi, cảm ơn ông chủ, cảm ơn ông chủ.
- Thật ra thì căn tiệm bán đồ ăn nhanh kia, bần đạo suy nghĩ, có không gian sử đổi rất lớn, lúc trước bọn họ làm có chút thiếu chuyên nghiệp, trên thực tế, ở nơi này của chúng ta, thành phần trí thức hoặc là những ông chủ cá nhân nhỏ lẻ vẫn tương đối nhiều, đặc biệt làm loại đồ ăn cao cấp một chút bán ra, tin tưởng chuyện làm ăn vẫn có thể làm rất tốt.
- Chuyện đó, không phải là sau này muốn thu quỷ sai đàn em sao, mấy kẻ mới qua cửa kia, ban ngày cứ để cho bọn họ đi giao đồ ăn đặt hàng là được rồi.
- Ồ… lão đạo à, ý tưởng này của ông rát không tệ nha.
- Ha ha, vẫn là nhờ ông chủ anh dạy bảo tốt.
- Được rồi, đừng nịnh nọt nữa, ông tự xem mà làm đi.
- Được, ông chủ, có lúc tôi nằm mơ sẽ mơ thấy bản thân đang mở tiệm cơm, cho nên, sau này trong khi trò chuyện với ông chủ thì nhận ra chuyện này, trong lòng tôi đã bắt đầu ngứa ngáy rồi.
Lão đạo lại hào hứng đi ra ngoài.
Ông chủ Châu bưng tách cà phê đã có chút nguội lên, nhấp một ngụm.
Sao lại có cảm giác.
Giống như là bản thân đang chơi trò trùm bất động sản vậy.
Trên Nam phố.
Một tiệm sách.
Một tiệm net.
Một viện bảo tàng tượng sáp.
Một tiệm thuốc.
Bên cạnh còn có một mảnh đất trước đó mới vừa bắt đầu khai khẩn, bây giờ đặc biệt dùng để trồng Bỉ Ngạn Hoa.
Nếu cứ tiếp tục cái đà này.
Nói không chừng sau này toàn bộ Nam phố đều trở thành sản nghiệp của anh luôn đi.
Vậy Nam phố có thể đổi tên thành “ m gian phong tình phố” rồi.
Châu Trạch nhớ phía bên Trùng Khánh cũng có một “Phong Đô Quỷ Thành”, nhưng lại càng giống với một khu vui chơi được trang trí theo chủ đề ma quỷ hơn, thật ra thì chỉ là hữu danh vô thực, cũng không thú vị lắm.
Với hướng gió hiện tại mà xem, muốn cho lãnh đạo Thông Thành giúp anh mở một “ m gian phong tình phố”, đoán chừng khả năng thành công cũng gần bằng không đi.
- Ông chủ, muốn đổi một tách cà phê khác không?
Lúc này Oanh Oanh đi tới hỏi.
- Không cần, à đúng rồi, Oanh Oanh, em thay bộ quần áo khác đi, theo tôi đi ra ngoài đi dạo một chút.
- Vâng, ông chủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận