Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 335: Người hai mặt

Hiện tại, ông chủ Châu cảm thấy dường như bản thân mình đang sống trong


Liêu Trai Chí Dị


.
Bởi vì trong


Liêu Trai Chí Dị


luôn có đủ loại thứ đồ như nữ quỷ, hồ ly thậm chí là nữ thi… xuất hiện một cách không hiểu ra sao. Sau đó cũng chẳng hiểu thế nào lại yêu mến thư sinh, cuối cùng hình thành đủ loại kết quả chẳng thể giải thích nổi.
Ông chủ Châu không phải thư sinh trong chuyện xưa, nhưng lúc này anh vẫn mang vẻ mặt ngơ ngác như cũ.
Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Rõ ràng bản thân mình mới vừa tiễn lão đạo và Trương Yến Phong.
Ngồi xuống sô pha quy quy củ củ chờ Bạch Oanh Oanh mang tác phẩm trước đây người phụ nữ kia sáng tác đến.
Về phần đêm nay có thể phát hiện đầu mối quan trọng hoặc tìm được chân tướng nữ nhà văn kia tử vong hay không, Châu Trạch không rõ ràng lắm, tất cả tùy duyên.
Chỉ có điều, ngược lại anh đã nghĩ tới chuyện, lát nữa lại bảo Oanh Oanh mua chút rượu vang, cùng với ít thức ăn đến.
Bản thân mình thảnh thơi ngồi trên tầng hai biệt thự uống rượu, hóng gió.
Oanh Oanh ở bên cạnh đấm bóp vai cho mình.
Hưởng thụ cuộc sống của địa chủ trước thời giải phóng.
Tuy nói nơi này là nhà có ma, thậm chí có thể nói là quỷ ốc. Nhưng bản thân ông chủ Châu chính là quỷ sai, mà Oanh Oanh cũng là cương thi.
Vào quỷ ốc.
Thực sự thân thiết như quay về nhà của mình vậy.
Giống như đám du côn lưu manh trên đường phố vào trại tạm giam.
Chỉ có điều.
Sự tình phát triển trong một vòng cung rất quỷ dị ngoài dự đoán.
Không đúng.
Là đường parabol!
Đầu tiên.
Người phụ nữ này là ai?
Ngay từ đầu, Châu Trạch tưởng đây chỉ là chuyện trùng hợp. Nhưng bây giờ Châu Trạch có thể kết luận, đây nhất định không phải chuyện trùng hợp gặp quỷ quái gì.
Ngay từ đầu, biểu hiện của cô ta còn rất bình thường. Nhưng bây giờ, mình đã sắp gỡ bay một lớp da lưng của cô ta, nhưng rõ ràng cô ta còn tiếp tục mạnh mẽ ôm mình khiêu vũ?
Vừa khớp?
Cút con mẹ nó vừa khớp!
- Lưng người ta lạnh quá.
Nữ nhà văn đưa môi mình tới gần bên tai Châu Trạch, nhẹ giọng nói nhỏ, giống như bạn gái đang làm nũng nhẹ giọng kể lể với bạn trai của mình.
Châu Trạch chỉ cảm thấy vào lúc này, thế giới đã mất logic.
Lúc này.
Anh chịu đủ rồi.
Anh thực sự chịu đủ rồi.
Cho dù mày là người hay quỷ, không cần biết mày là cái đồ chơi gì.
Lão tử trực tiếp vặn gãy cổ của mày!
Móng tay lần thứ hai dài ra, biến thành hình thái như lưỡi hái. Châu Trạch không chút lưu tình đâm thẳng về phía cổ của người phụ nữ kia!
- Phốc... ...
Ngay từ đầu là tiếng kim loại đâm vào trong thịt.
Nhưng sau đó lại như cung vĩ của đàn nhị hồ kéo trên kim loại.
Châu Trạch cảm thấy dường như bản thân mình đang cầm một cái cưa, cắt sắt thép. Cũng không biết rốt cuộc mình có thù oán với cái cưa hay mình đang tự phân cao thấp với mình.
Sau khi móng tay Châu Trạch đâm xuyên qua cổ người phụ nữ, anh càng không ngừng qua lại.
Nhưng người phụ nữ vẫn đang khiêu vũ với Châu Trạch như cũ, cô ta say mê trong đó, không thể tự kiềm chế, giống như nghi thức trước thịnh yến, thần thánh mà lại không thể thiếu.
Trời thấy mà tiếc thương. Ông chủ Châu phát thệ, trước đây cho dù anh đã từng có lúc rất thê thảm, nhưng thật sự chưa bao giờ anh cảm thấy lúng túng như bây giờ.
Người phụ nữ này đúng là một tên quái thai, rất khó chơi, cho dù là móng tay của mình cũng không có gì đặc biệt đối với cô ta.
Bước nhảy bắt đầu đẩy nhanh, tiết tấu cũng bắt đầu mau dần, như đang tiến vào kết thúc sau cùng.
Móng vuốt trên một tay khác của Châu Trạch cũng đâm vào trong cổ người phụ nữ, hai cặp móng tay trên hai cánh tay như hai lưỡi cưa, lún thật sâu vào trong cơ thể người phụ nữ.
Ông chủ Châu không xuất thân từ nghề đồ tể, nhưng sau một hồi đâm móc, thật ra da thịt nửa người trên của người phụ nữ không còn thừa bao nhiêu, rất nhiều nơi đã trực tiếp lộ ra xương trắng.
Xương rất trắng trắng, rất trơn tuột, cho dù thứ sắc bén như móng tay của Châu Trạch cũng không thể nào lưu lại quá nhiều vết tích ở phía trên.
- Phù... ...
Hai tay người phụ nữ gắt gao nắm chặt Châu Trạch.
- Anh yêu, chúng ta ăn cơm đi.
Điệu khiêu vũ hoàn tất.
Ăn cơm!
- Rầm!
Châu Trạch bị ôm vào trong phòng bếp, sau đó, cả người anh bị bỏ vào trong chậu rửa chén. Có thể nói rằng, cái tư thế này rất phổ biến trong một số màn ảnh nhỏ, nhưng lúc này, vị trí nhân vật nam nữ chính đã hơi đảo điên.
Người phụ nữ cầm lấy dao phay bên cạnh.
Con ngươi Châu Trạch hơi ngưng lại.
Anh rõ ràng.
Chờ khi đao của người phụ nữ thực sự đưa vào trong cơ thể mình, thực sự muốn làm gì cũng trễ rồi.
- Rống!
Gầm nhẹ một tiếng.
Từ chỗ sâu trong yết hầu Châu Trạch truyền ra.
Cái ý thức kia đang từ từ mà thức tỉnh.
Ngay sau đó.
Da Châu Trạch bắt đầu khô quắt lại, vành mắt cũng đang từ từ hãm sâu, hai chiếc nanh lại đang sinh trưởng với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được.
Trong lúc nhất thời.
Châu Trạch đã mạnh mẽ hơn hẳn rút mạnh móng tay của mình ra, tránh thoát khỏi sự ràng buộc của người phụ nữ, mà dao phay trong tay người phụ nữ cũng chém vào không khí.
Châu Trạch leo xuống từ bồn rửa chén, anh nhìn người phụ nữ một nửa là da người một nửa là xương trắng trước mắt.
- Dọn cơm.
Người phụ nữ than nhẹ, dường như cô ta không phát hiện ra rốt cuộc người đàn ông trước mắt đã phát sinh biến hóa gì.
Châu Trạch tiến về phía trước một bước.
Sau đó trên mặt anh lộ ra vẻ suy tư.
Không đúng.
Rất không đúng.
Châu Trạch nhìn nhìn tay của mình.
Một lần thức tỉnh này.
Tại sao lại là anh nắm giữ vị trí chủ đạo?
Không thể nào là cái ý thức kia bỏ qua quyền chủ động, giao lực lượng cho mình.
Không thể nào.
Đây là chuyện không thể nào!
Ngày trước khi cái ý thức kia thức tỉnh, Châu Trạch chỉ có thể lui khỏi vị trí, về phía sau màn, nhìn vị kia đại sát tứ phương giải quyết nguy hiểm trước mặt cho mình. Sau khi anh ta ăn uống no đủ trở về, Châu Trạch mới có thể trở ra.
Nhưng lần này.
Châu Trạch phát hiện rõ ràng mình đã khiến cái ý thức kia thức tỉnh, nhưng vì sao bản thân mình vẫn là "người điều khiển"?
- Đến, dọn cơm!
Người phụ nữ lần thứ hai đánh tới.
Châu Trạch cũng không kịp suy nghĩ nhiều tới những vật khác. Anh chủ động vọt tới, mỗi lần khiến ý thức kia thức tỉnh, để mình biến thành cương thi, sau đó cho dù trước mặt mình là vấn đề gì, dường như đều không còn là vấn đề nữa.
Cũng bởi vậy, đối với loại trạng thái này, Châu Trạch có một loại tự tin cực mạnh.
Vậy mà.
Sau khi song phương đụng vào nhau.
Vậy mà cả người Châu Trạch lại bay rớt ra ngoài, nặng nề đập trúng gạch men sứ trên phòng bếp, nơi ngực anh còn xuất hiện mấy vết sẹo máu chảy đầm đìa.
Làm sao có thể?
Đây là có chuyện gì?
Người phụ nữ kia chỉ lảo đảo lui về phía sau vài bước, sau đó lại tràn đầy phấn khởi mà vọt lên.
Châu Trạch đứng lên, lần này, anh không dám cứng đối cứng mà lựa chọn lui về phía sau. Chỉ có điều tốc độ của người phụ nữ kia quá nhanh, cho dù Châu Trạch có thể tránh khỏi, nhưng hai tay chỉ còn lại xương trắng của cô ta vẫn cầm dao phay quét trúng cánh tay Châu Trạch.
- Hí... ...
Châu Trạch hít sâu một hơi.
Không ngờ lúc này, cánh tay mình lại bị cắt ra một lỗ hổng, máu tươi ồ ồ chảy ra.
Cùng lúc đó.
Răng nanh trong miệng mình đang từ từ rụt về lại, làn da vừa khô quắt không bao lâu cũng đang một lần nữa khôi phục.
- Mày đang làm gì vậy?
Châu Trạch không nhịn được lẩm bẩm.
Mà đây cũng thực sự là lẩm bẩm.
Nhưng không ai trả lời anh.
Dường như cái ý thức kia đã rời khỏi cơ thể mình.
Ra khỏi nhà?
Nghỉ phép sao?
- Ăn cơm thôi!
Người phụ nữ giơ dao phay lần thứ hai bức ép tới. Châu Trạch mạnh mẽ lật ngược mặt bàn phía trước, tạm trì hoãn bước chân của đối phương. Sau đó anh nhanh chóng chạy ra khỏi phòng bếp, xoay người tiến vào phòng vệ sinh, ngay sau đó anh khóa trái cửa phòng vệ sinh lại.
Trong phòng vệ sinh còn tràn ngập mùi vị tanh tươi, nhưng Châu Trạch lại không thể để ý nhiều như vậy. Trong tình huống sinh mệnh nguy cấp, cho dù anh thích sạch sẽ cũng không phải không thể chịu được!
Thậm chí anh còn có thể kêu lên "thật là thơm!"
- Răng rắc!
Cửa phòng vệ sinh bị bàn tay chỉ còn xương trắng trực tiếp xuyên thủng. Châu Trạch nhìn lại, phát hiện tấm bùa giấy kia của lão đạo vẫn đang nằm trên bồn cầu. Anh lập tức không chút do dự, lấy lá bùa kia xuống.
Dính vào trên cửa.
Lá bùa bắt đầu bốc cháy lên.
Bàn tay xương trắng cũng lập tức trở nên đỏ ửng.
Thậm chí còn phát ra hương vị giống với "sườn xào chua ngọt".
Sau đó nó rụt mạnh về.
Người phụ nữ không dám phá hư cửa nữa. Chí ít, trong khoảng thời gian ngắn là như thế này. Cô ta chỉ cúi đầu, ghé hốc mắt mình vào vị trí khe nứt vừa bị tay mình chọc ra, nhìn chằm chặp Châu Trạch bên trong:
- Ha ha, chờ... ăn cơm.
Châu Trạch nhìn lướt qua lá bùa.
Phát hiện lá bùa đã bị đốt rụi một phần ba.
Đáng chết...
Đây rốt cuộc là chuyện gì!
Châu Trạch quay sang, nhìn về phía cái gương trong phòng vệ sinh.
Lúc này.
Anh ngạc nhiên phát hiện bản thân mình trong gương đang không ngừng rít gào và giãy giụa.
- Mày là... ... - Châu Trạch lập tức tỉnh ngộ lại: - Tại sao mày lại vào trong đó!
Châu Trạch trong gương đang liều mạng gầm thét.
Châu Trạch không nghe được giọng nói.
Nhưng đại khái.
Có lẽ.
Có thể.
Xấp xỉ.
Có thể đoán ra.
Anh ta đang mắng người?
Cơn tức của Châu Trạch cũng trào lên.
Mẹ nó.
Mày không nói một tiếng đã chạy mất, làm hại lão tử ngay cả mở cửa ra ngoài cũng không dám.
Mày còn không thấy ngại mà mắng chửi người sao?
Dường như nhận ra được Châu Trạch đang suy nghĩ gì.
Cái vị trong gương càng giãy giụa rít gào kịch liệt hơn.
Đoán chừng nếu như lúc này anh ta có thể đi ra.
Thậm chí ngay cả suy nghĩ đồng quy vu tận, tự xé nát lồng ngực của mình cũng có.
... ... ...
- Tới rồi, chính là trong này. - Tài xế ngừng xe lại: - Cô gái nhỏ, xe của tôi không lái vào tiểu khu này đâu, bản thân cô tự đi vào đi.
- Được bác tài, bác tài tính tiền đi.
Bạch Oanh Oanh xuống xe. Cô ấy chưa đi được mấy bước, tài xế ở sau lưng đã gọi cô ấy nói:
- Này, em gái, chỗ này còn một cuốn sách cô quên chưa cầm.
Bạch Oanh Oanh lập tức chạy trở về, bác tài đưa tay, khó khăn lấy ra một cuốn sách từ vị trí dưới ghế ngồi.
Hẳn là lần phanh gấp lúc trước đã khiến quyển sách rơi xuống. Bạch Oanh Oanh không phát hiện, bỏ sót cuốn này.
- Ha,


Người Hai Mặt


, tiểu thuyết ma quái đúng không? Cô gái nhỏ lại đọc loại tiểu thuyết này, không sợ mơ thấy ác mộng sao?
Tài xế hàm hậu mà trêu chọc.
Nếu như bác tài này biết ông ta đang khuyên một đầu cương thi ít xem tiểu thuyết ma quái, đừng để gặp ác mộng, không biết sẽ có cảm tưởng gì.
- Tôi mang cho người khác, cảm ơn bác tài.
- Thật ra tôi cũng rất thích xem tiểu thuyết linh dị, nhưng ban đêm lái xe lại không dám xem, để tôi xem giới thiệu vắn tắt cuốn này nào.
- Một người có hai ý thức trong cơ thể.
- Bọn họ vốn sinh hoạt trong cùng một thân thể, có mâu thuẫn, có tranh cãi, có đề phòng, có bất an.
- Nhưng bỗng nhiên có một ngày, một trong số hai ý thức bị nhốt vào trong gương.
- Sau đó ý thức còn lại.
- Lại bắt đầu không quen với loại cuộc sống độc lập mà bản thân khát vọng đã lâu.
- Thậm chí còn bắt đầu chủ động tìm kiếm một mình khác đang bị giam trong gương.
Bác tài chắp chắp miệng:
- Ha ha, đây không phải người bị tâm thần phân liệt sao?
- Nói mơ hồ như thế, hiện tại tiểu thuyết loại này, viết ra mánh lới càng lúc càng ngoài sức tưởng tượng, trái lại không có thú vị như tiểu thuyết võ hiệp Kim Dung Cổ Long tôi đọc hồi còn trẻ.
Nói xong, bác tài lại đưa tiểu thuyết cho Bạch Oanh Oanh.
- Đi đi!
- Bác tài, hẹn gặp lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận