Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 246: Dáng tươi cười ma quỷ (1)

Tắm một cái, Châu Trạch thay một bộ quần áo khác ngồi xuống ghế sa lon ở tầng dưới. Hiện tại mới là sau nửa đêm, cách lúc trời sáng cũng khá dài, thế nhưng Châu Trạch lại không thấy buồn ngủ nữa.
Bình thường sau khi một người mơ thấy giấc mộng kia, đoán chừng rất khó có thể ngủ lại trong một khoảng thời gian ngắn.
Bạch Oanh Oanh rót cà phê bưng lên cho Châu Trạch, sau đó đứng ở bên cạnh anh, giống hệt như một đứa bé đã làm sai chuyện, chân tay luống cuống.
Châu Trạch khoát khoát tay, ra hiệu không sao cả, cô ấy có thể lên tầng nghỉ ngơi hoặc là chơi game, nhưng Bạch Oanh Oanh vẫn không muốn đi. Dưới cái nhìn của cô ấy, cho dù là hữu ý hay là vô ý, quả thật cô ấy đã hấp thu sát khí từ trên người Châu Trạch, mà rõ ràng thân thể của ông chủ nhà mình còn chưa hoàn toàn phục hồi như cũ.
Chuyện này cũng giống như một người đã bị bệnh nặng rồi còn hàng đêm sênh ca, thật sự là tự tìm đường chết.
Uống một ngụm cà phê, Châu Trạch châm một điếu thuốc, thành thật mà nói, anh cũng cảm thấy hơi kỳ quái, vì sao khi anh nằm mơ trên người mình lại tự động tản mát ra sát khí? Anh tin tưởng Bạch Oanh Oanh không cố ý hại bản thân mình hoặc cô ấy đã không thể đợi nỗi nữa. Trên thực tế, đối với tạo hình "bạch phát ma nữ" có vẻ Bạch Oanh Oanh rất hài lòng, gần đây phong cách quần áo của cô ấy cũng đã đổi lại kiểu cổ trang, ngược lại cũng mang theo ý vị khác.
Chuyện này, chỉ có thể coi là một cây gai trong lòng bản thân mình, không nghĩ ra được thì chỉ còn cách tạm thời đặt nó qua một bên, dù sao đi nữa, hiện tại cũng có chuyện trọng yếu hơn cần phải đi xử lý và giải quyết.
Nửa giờ sau, một chiếc xe cảnh sát đậu ở cửa phòng sách.
Hứa nương nương còn đang "hấp thu tinh hoa nhật nguyệt" bên cạnh, vừa nhìn thấy cảnh sát đến lập tức trực tiếp đi lên tầng, cũng không nguyện ý ngồi dưới tầng thêm một phút giây nào nữa.
Cậu ta oán giận không khí trong trại giam quá không tốt, ngay cả ngủ cũng không tiện, đối với cậu ta, trại tạm giam đêm hôm đó là một đả kích rất lớn.
Người đi vào là Trương Yến Phong, là Châu Trạch đã nhắn tin cho anh ta.
Trong tay Trương Yến Phong cầm theo một túi văn kiện, ánh mắt của anh ta đặt trên người Bạch Oanh Oanh trước, hơi nghi hoặc một chút mà hỏi thăm:
- Cô ấy là ai?
Lần trước khi cảnh sát vào phòng đọc sách, Châu Trạch đã để mấy người Bạch Oanh Oanh đi trước, cho nên Trương Yến Phong không biết Bạch Oanh Oanh, hơn nữa cho dù hệ thống thông tin của cảnh sát có mạnh mẽ hơn nữa cũng không thể nào ghi nhận được tin tức của Bạch Oanh Oanh.
- Cháu gái tôi.
Châu Trạch qua loa lấy lệ nói.
Trương Yến Phong không tiếp tục xoắn xuýt vấn đề này, mà ngồi đối diện với Châu Trạch.
- Cà phê hay là trà? - Châu Trạch hỏi.
Trương Yến Phong vuốt vuốt gương mặt hơi mệt mỏi của mình, lại nghe thấy được mùi hương cà phê đậm đặc trước mặt Châu Trạch, nói: - Cà phê đi.
Bạch Oanh Oanh đi pha cà phê, Châu Trạch nghiêng đầu kêu một tiếng:
- Lấy cà phê hòa tan Nestlé.
- ... ... - Trương Yến Phong.
Cà phê đã được bưng lên, Trương Yến Phong cũng rất lưu manh, ực một hơi cạn sạch, sau đó chỉ chỉ túi văn kiện trên bàn nói: - Cậu không muốn xem một chút sao?
Châu Trạch lắc đầu: - Sẽ không có tin tức gì hữu dụng.
- Ha ha.
Trương Yến Phong cười cười, cũng châm một điếu thuốc, hỏi:
- Gọi tôi đến làm gì?
- Bởi vì tôi vừa ngủ một giấc.
- Cái gì?
- Sau đó, tôi đã mơ.
Châu Trạch duỗi cái lưng mệt mỏi.
Hình ảnh trong mộng thật sự là nghĩ lại mà kinh.
Đương nhiên, so với màn tiến vào không gian khép kín cuối cùng, cho dù là màn thể nghiệm "thị giác của người phụ nữ đang mang thai" trước đó, cũng trở nên không đáng nhắc tới.
- Giấc mộng như thế nào? - Vẻ mặt Trương Yến Phong trở nên nghiêm túc lên.
Trên thế giới này.
Chỉ có hai người là anh ta cùng Châu Trạch phải mang xiềng xích trên chân, nếu anh ta có thể nằm mơ, vậy đương nhiên Châu Trạch cũng liền có thể nằm mơ.
- Nơi kia hẳn là không phải bệnh viện. - Châu Trạch ho khan một tiếng tiếp tục nói: - Nơi ấy hẳn là một trại tập trung bí mật, có chút giống với Na-zi Auschwitz.
Hai mắt Trương Yến Phong híp híp: - Trại tập trung?
- Đúng, giấc mộng của tôi cũng có phần giống với giấc mộng của anh, tôi cũng nằm mơ thấy ngục giam kia.
- Nhưng có thể do tôi và anh khác nhau, cho nên, giống mộng của tôi càng chân thật hơn giấc mộng của anh, cũng có nhiều chi tiết hơn giấc mộng của anh.
- Nơi ấy nhốt rất nhiều phạm nhân, trong mỗi một phòng giam đều chật kín chỗ.
Nói xong.
Châu Trạch đưa tay chỉ chiếc xích sắt không thể nào nhìn thấy dưới chân mình, tiếp tục nói:
- Chiếc vòng trang sức này là một vật do đám quản lý ngục giam ném ra, dường như nó cũng không phải tượng trưng cho khóa trói, chí ít, đối với những phạm nhân kia, dường như nó đại biểu cho một thứ đồ vô cùng tốt đẹp, cũng là nơi để ký thác những tình cảm tươi đẹp.
Châu Trạch lại nghĩ tới người đàn ông đã cướp đoạt xích sắt cho người phụ nữ trong giấc mộng.
Khi cô gái phủ lấy xích sắt đi ra ngoài.
Anh ta đứng ở phía sau lan can sắt, trong ánh mắt anh ta mang theo sự chúc phúc và kỳ vọng mỹ hảo.
Nhưng có thể anh ta cũng không biết.
Người phụ nữ bị phủ xích sắt.
Cuối cùng đã đi vào một nơi như thế nào.
Đây đã tạo thành một điểm mâu thuẫn vô cùng mãnh liệt, bởi vì Châu Trạch cảm giác được lúc đó mình không hề phân tích sai hoàn cảnh của những người trong giấc mộng.
Bản giới thiệu về Na-zi Auschwitz thực sự không khó tìm, cũng có không ít người có liên quan tới nó đã từng viết hồi ký về nơi ấy. Trước đây khi Châu Trạch đến trường đã từng đọc qua một đoạn, một đoạn khiến anh nhớ mãi, đó chính là sau khi không ít người Do Thái tiến vào gian phòng kia lập tức cho rằng bọn họ đã được đưa tới một phòng tắm, kết quả thứ đi ra từ bên trong lỗ nhỏ này không phải nước ấm, mà là độc khí.
Trương Yến Phong im lặng không nói, anh ta cũng không biết nên tiếp lời này như thế nào.
- Tôi nghĩ trong tư liệu này, sẽ không đề cập tới chuyện đó, đúng không? - Châu Trạch đưa tay chỉ vào túi văn kiện trên bàn uống trà.
Trương Yến Phong lắc đầu.
- Vậy hẳn là nhà giam kia đã nằm ở nơi rất sâu trong lòng đất. - Châu Trạch trầm giọng nói. - Hơn nữa dựa vào quần áo những người thời đó mặc cùng với quần áo của mấy quản lý thời đó, hẳn là thời kì dân quốc, nếu như trong tư liệu này không ghi chép tới thời kỳ ấy, tôi cảm thấy không biết liệu có phải có một khả năng tồn tại, đó chính là hiện tại ngục giam này còn đang ẩn sâu dưới mặt đất, căn bản là chưa hề bị phát hiện?
- Cho nên ý của anh là gì? Để tôi xin phép lãnh đạo đào đất bên dưới cục cảnh sát lên sao?
- Lý do là vì tôi mơ thấy một giấc mơ?
Trương Yến Phong hỏi ngược lại.
- Tóm lại là phải tìm được biện pháp, không phải sao? - Châu Trạch lại uống một ngụm cà phê: - Dù sao đi nữa, khổ chủ cũng đã tìm tới tận chân chúng ta rồi.
- Tôi không làm được, cũng không thể nào làm chuyện đó với lý do như vậy được. - Trương Yến Phong rất nghiêm túc nói.
- Thật ra chuyện này cũng không khó, chỉ cần tìm được một chút xíu chứng cứ là được rồi. - Châu Trạch phân tích nói.
- Gần đây trong cục cảnh sát chuẩn bị san bằng tạo thành một tàu điện ngầm trong lòng đất. - Trương Yến Phong nói.
- Tôi hiểu. - Châu Trạch gật đầu, ra hiệu bản thân mình rất rõ ràng, nhưng ông chủ Châu lại tiếp tục lười biếng nói: - Tôi sai người chuẩn bị.
Nếu như có thể thông qua cơ hội này để đội thi công đào sâu xuống phía dưới một chút, nói không chừng sẽ xuất hiện đầu mối gì đó, đến lúc đó chỉ cần có thể xác định bên dưới có kiến trúc đặc thù, từ đó cũng có thể quang minh chính đại thực hiện công việc đào móc thi công.
- Còn có việc gì nữa không? - Trương Yến Phong hỏi, xem ra anh ta dự định rời đi.
- Chuyện của tôi anh không thể giúp.
Châu Trạch cười nói, tỷ như tại sao mình đang nằm mơ thì lại "tinh mãn tự đầy", thậm chí còn tản cả sát khí nồng nặc ra ngoài khiến Bạch Oanh Oanh bị say.
- Vậy tôi phải đi trước đây. - Trương Yến Phong đứng dậy, cầm túi văn kiện trên bàn trà.
- Đúng rồi, đội trưởng Trương. - Châu Trạch kêu một tiếng.
- Làm sao vậy? - Trương Yến Phong quay đầu lại nhìn về phía Châu Trạch.
- Tổ tiên nhà ông có người nào đã từng làm lính không? - Châu Trạch cố gắng tìm từ ngữ miêu tả: - Ông nội của anh hoặc là người đồng lứa với ông cụ anh?
- Anh hỏi vậy là có ý gì?
- Tôi chỉ hỏi một chút thôi, có lẽ trong số những người bị hại có thể có họ hàng thân thuộc của anh. Anh cũng biết, quan hệ huyết thống rất có thể trở thành một loại ràng buộc.
- Mà loại ràng buộc này, có đôi khi thậm chí còn có thể vượt qua khoảng cách giữa sự sống và cái chết.
Châu Trạch nghĩ tới ông lão đã bị mình giết chết ở văn miếu ngày trước, ông lão phụng dưỡng văn miếu nhiều năm như vậy là vì cái gì? Chính là vì muốn cầu phúc cho đời sau của mình.
- Cái này tôi cũng không rõ ràng lắm, tôi phải đi hỏi một chút.
- Cũng kể cả những người bị mất tích một cách đặc thù. - Châu Trạch nói bổ sung.
- Ý anh muốn nói những người bị giam trong nhà giam kia có trường bối của tôi? Nhưng nếu là trưởng bối của tôi, vì sao lại thêm một chiếc xiềng xích cho hậu bối như vậy? - Trương Yến Phong hỏi.
- Đối với bọn họ đến nói, xiềng xích là một loại tượng trưng rất tươi đẹp, hẳn là một trưởng bối nào đó yêu thích anh, cho nên mới đeo nó lên cho anh cũng nên?
- Giống hệt như cho anh một viên kẹo đường hay một khóa trường mệnh vậy đấy.
Trương Yến Phong im lặng một hồi, vẫn quyết định rời khỏi.
Châu Trạch gác chân lên bàn, tiếp tục nằm nghiêng trên ghế sa lon, lâm vào một loại trầm tư khác.
Nếu như có thể giải thích chuyện Trương Yến Phong phải đeo xiềng xích là vì, có một vị trưởng bối nào đó của anh ta đã chết trong ngục giam, từ đó cuối cùng xiềng xích mới rơi vào trên người anh ta.
Như vậy bản thân mình thì sao?
Vẻn vẹn chỉ là vì mình là quỷ sai.
Lại thêm chuyện mình vừa vặn xuất hiện trong phạm vi của cục cảnh sát.
Cho nên mới bị mang xích sắt?
Thực sự.
Là như vậy sao?
Nghĩ đi nghĩ lại, Châu Trạch đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút buồn bực, anh đứng lên đẩy cửa phòng đọc sách ra, đi ra ngoài, đứng trên đường phố đêm khuya.
Trong không khí tràn ngập sự ẩm ướt nhàn nhạt, còn có mấy giọt nước mưa đang rơi xuống một cách thưa thớt.
Ah.
Thì ra là trời muốn mưa.
Chẳng trách lại khó chịu như vậy.
Châu Trạch tiếp tục đứng trong màn mưa, một lần nữa châm một điếu thuốc.
Mưa bắt đầu càng lúc càng lớn.
Từ lúc mới bắt đầu chỉ là tiếng mưa tí tách, giờ đã biến thành “rào rào”.
Châu Trạch đưa tay hứng lấy giọt mưa.
Vì mới tắm xong, anh quyết định quay về phòng đọc sách trước.
Vậy mà.
Ngay khi anh vừa nhấc chân lên đột nhiên lảo đảo một cái, cả người thiếu chút nữa ngã xuống.
Dưới chân trở nên nặng nề.
Dường như đã bị thứ đồ gì khóa lại, không nhấc lên nổi.
Châu Trạch có chút ngạc nhiên mà cúi thấp đầu.
Thình lình phát hiện ở trên chân của mình.
Không ngờ đã có một chiếc xiềng xích.
Làm thế nào?
Làm sao lại?
... ... ... ...
Lão đạo hít mũi một cái đi xuống lầu, lão mới vừa ngủ trong chốc lát, nhưng đột nhiên lại thấy hơi lạnh, định đi xuống rót một ly nước nóng uống một chút cho thân thể ấm áp. Thật sự là mấy người ông chủ đã biến tầng hai thành một khu quá “mát mẻ”, hiệu quả làm lạnh này đến hiện tại còn chưa hoàn toàn tiêu tán.
Trước đó lão còn nghe được Hứa Thanh Lãng vừa lên tầng lập tức hắt hơi một cái, hiển nhiên cậu ta cũng có chút không thể chịu nổi dư vị khiến người thường lạnh cóng này.
- Ơ.
Lão đạo ở một bên vừa uống nước nóng vừa nhìn về phía Bạch Oanh Oanh ngồi xuống trên sô pha.
- Ông chủ lại ngủ thiếp đi rồi à?
Bạch Oanh Oanh gật đầu, duỗi nhẹ tay mà vuốt ve khuôn mặt của ông chủ, nói:
- Người cảnh sát kia mới vừa đi ông chủ liền ngủ mất, hẳn là ông chủ thật sự mệt mỏi.
- Ha ha ha, làm sao có thể không mệt mỏi được, đều sắp bị cô ép khô rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận