Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 355: Mua thịt

Dây leo.
Gốc cây già.
Quạ đen...
Thông Thành chỉ là nơi lớn chừng bàn tay, nhưng thật ra, trong các ngành bất động sản, kinh doanh thương mại, ngành được am hiểu nhất vẫn là lập đạo tràng, có thể cưỡng ép chỉnh ra bộ dáng “tiểu kiều, lưu thủy, nhân gia” ngay dưới chân quân sơn.
Đây là một trại an dưỡng với tính chất nửa chính thức. Nơi này có vị trí không tệ, phong cảnh tú lệ, mấu chốt nhất là nơi này rất an tĩnh.
Du khách Lang Sơn sẽ không chạy từ xa tới nơi này, phụ cận cũng không có mấy nơi như bệnh viện siêu thị gì tồn tại, được xem là nơi yên tĩnh hiếm có trong phố xá sầm uất.
Vương Kha dừng hết tất cả công việc của mình lại. Đối với anh ta, trước đây anh ta vẫn luôn nằm trong “quá trình”, từ khi anh ta còn ở trong cô nhi viện cho tới khi ra ngoài dốc sức phấn đấu làm ăn.
Mà hiện nay, biến hóa trong nhà khiến anh ta phải một lần nữa phân rõ chủ yếu và thứ yếu.
Đối với rất nhiều người, gia đình sự nghiệp vốn chỉ là một danh từ, có gia mới có nghiệp, có nghiệp cũng mới có gia. Nhưng loại cảm giác này giống như lão nông cổ đại cảm thấy một bữa sáng, hoàng đế có thể ăn mười bánh bao thịt. Chỉ khi mình thật sự đạt đến tầng thứ kia, mình mới có thể cảm nhận được loại cảm giác ở trên cao không thể tránh khỏi gió lạnh này.
Vợ của Vương Kha ngồi ở một góc vườn hoa, mà Vương Kha lại đang ngồi ở góc đối diện trong phòng, tự mình nấu cơm.
Quy củ cũ.
Những món ăn khác chỉ là những món ăn phụ trợ, riêng nồi canh thịt lớn đang hầm kia, mới là món ăn chính trên bàn cơm của gia đình này.
Kỹ thuật nấu canh thịt của Vương Kha đã đạt tới cấp đại thần, ngày trước khi lão đạo ở nhà Vương Kha cũng đã uống không ít.
Ông chủ Châu thương cảm thuộc hạ.
Ngay cả phần canh thịt vốn thuộc về mình, anh cũng đưa cho lão đạo uống luôn.
Khiến lão đạo cảm nhận thấy như gió xuân hiu hiu truyền đến từ sự quan tâm của lãnh đạo.
Ngay cửa phòng ăn, một người mặc đồ bác sĩ đi tới, thái độ khiêm cung mà trò chuyện với Vương Kha. Vương Kha cười cười, rửa tay, ra tới phòng khách trò chuyện với người kia.
Đối phương chính là bác sĩ, viện trưởng của viện dưỡng lão này, đặc biệt chịu trách nhiệm xoa dịu tâm lý của người đang an dưỡng nơi đây, cũng có thể coi là người có chút danh tiếng trong nghề. Nhưng ở trước mặt Vương Kha, bác sĩ ấy lại không dám lên mặt.
Tuy nói bác sĩ này đang mượn cơ bàn chuyện bệnh tình của vợ Vương Kha, nhưng trên thực tế, anh ta đang tồn suy nghĩ muốn so tài lẫn nhau. Trên phương diện này, Vương Kha là người có quyền.
Nếu không phải anh ta bị gia đình liên lụy, Vương Kha hoàn toàn có thể thử tới Thượng Hải tìm kiếm cơ hội phát triển lớn hơn.
Vợ của Vương Kha mặc quần áo màu trắng, tiếp tục ngồi ở chỗ kia. Ánh mắt cô ta có chút u oán, như một cô bé lẻ loi không ai chơi đùa với cô ta, có vẻ hơi buồn chán. Mà chính cô ta lại không biết phải làm gì.
Chỉ có thể bóp thời gian.
Suy nghĩ xem chiều nay nên nấu món gì.
Có thể uống canh thịt mình tha thiết ước mơ mỗi ngày.
Mà lúc này.
Thân hình tiểu loli từ trong vườn hoa phụ cận đi ra. Cô ấy rất bình tĩnh mà đi tới trước mặt của "mẹ" mình.
- Nhụy Nhụy, con tới thăm mẹ rồi.
Vợ Vương Kha duỗi tay vuốt đầu con gái mình. Cô ta đã quên mất chuyện ngày đó khi cô ta lấy đao đâm về phía chồng mình, con gái mình đã trực tiếp dùng tay nắm lấy đao.
Lúc cô ta bình thường, thật ra cô ta trông rất bình thường, có thể đi ra ngoài làm tóc.
Cũng có thể đón con gái đi học và đi về.
Bình thường, cô ta giống hệt như một người không bệnh tật gì vậy.
Nhưng khi cô ta không bình thường, nếu không phải Vương Kha một mực chịu trách nhiệm giám hộ cô ta, dẫn dắt cô ta, có thể cô ga đã trở thành kẻ sát nhân ăn người vô cùng khủng bố.
Có đôi khi, ngay cả tiểu loli cũng cảm thấy cha mình đã hơi sủng ái mẹ của mình rồi, sủng ái tới mức hơi quá đáng.
Mặc dù câu nói "Vợ chồng vốn là rừng cùng chim, tai vạ đến đều tự bay" có chút quá, nhưng lấy thân phận địa vị và điều kiện kinh tế của cha cô ấy, có thể không oán không hối mà chăm sóc mẹ mình, cho dù tiểu loli là người trong nhà, cũng cảm thấy có chút khó hiểu.
- Mẹ đã khỏe hơn chưa?
- Gì mà khỏe hơn chưa? Mẹ con vốn không bị bệnh, là cha con cứng rắn muốn mẹ tới đây nghỉ dưỡng một thời gian ngắn. Cha con cũng không dễ dàng gì, công tác quá cực khổ, mấy năm nay cho tới bây giờ cha con vốn không được nghỉ ngơi tốt, nhân tiện nghỉ ngơi một hồi cũng tốt.
Tiểu loli ngồi xuống bên cạnh mẹ mình.
Cô ấy khó có thể dựa sát vào mẹ của mình.
Trong nhà này, người mang tới cảm xúc sâu nhất cho cô ấy vẫn là Vương Kha. Người đàn ông kia giống như có thể hiểu rõ tất cả, cho dù bản thân mình ngủ say hay thức tỉnh, anh đều đối xử với mình như đối xử với con gái ruột.
Chuyện này khiến cô ấy rất cảm động.
Đồng thời.
Chuyện này cũng rất đáng sợ.
Đây cũng là đương nhiên. Trước đây, khi Vương Kha gặp Châu Trạch, bạn nối khố nhiều năm không gặp, anh ta vẫn có thể dựa vào một số chi tiết nhỏ để phân biệt ra đó là bạn anh ta.
Đối với biến hóa của cô con gái sớm chiều chung đụng.
Đương nhiên anh ta càng nhạy cảm hơn.
Người đã trung niên, hiếm khi hồ đồ, huống gì loại người như Vương Kha. Gia đình của anh ta, vợ của anh ta, con gái anh ta đã sớm là trên thuyền nát khó đếm được số đinh gỉ, nhiều hơn một cái cũng không nhiều lắm, thiếu một cái cũng không thiếu bao nhiêu. Nếu anh ta không hào hiệp, anh ta đã sớm leo lên đài cao, ngửa mặt nhìn trời mà than "trời xanh bất công", sau đó thả người nhảy xuống.
Một con hồ ly trắng mềm mại chui ra từ dưới chân vợ Vương Kha, nhảy tới trên đùi tiểu loli.
- Con mèo này thật đáng yêu, gần đây mẹ thường xuyên nhìn thấy cô ấy, nhưng cha con luôn nói mẹ nhìn lầm, cha con chưa từng thấy con mèo này.
- Nhưng mẹ biết.
- Cô ấy một mực ở cùng mẹ, lúc mẹ đang ngủ cũng cùng mẹ đi vào giấc ngủ.
Vợ Vương Kha chỉ vào hồ ly trắng nói.
Tiểu loli đưa tay sờ sờ trên đầu hồ ly trắng.
Ban đầu, con hồ ly trắng này tới phòng sách tìm Châu Trạch, nhưng lúc đó vừa lúc Châu Trạch không ở, cho nên đã nó bị tiểu loli tẩy rửa một trận.
Tuy hồ ly trắng rằng đã đứt đuôi, căn cơ bị hủy, hai trăm năm khổ tu gần như nước chảy về biển đông. Nhưng rốt cục cô ấy cũng là một đầu đại yêu, được đám tiểu bối gọi là tiểu tổ tông, cái gọi là trùng trăm chân chết cũng không ngã chính là ám chỉ cô ấy..
Ở cùng một bệnh nhân tâm thần vẫn dư xài. Thậm chí ở một phương diện khác, cô ấy còn có năng lực khiến tâm thần người ta trở nên an bình.
Hồ ly trắng lè lưỡi, nhẹ nhàng liếm liếm ở vị trí lòng bàn tay tiểu loli.
- Mẹ, con đi làm bài tập.
- Đi thôi, làm bài tập quan trọng hơn.
Tiểu loli dẫn theo hồ ly trắng rời khỏi. Cô ấy không thăm Vương Kha, cũng không muốn đi gặp Vương Kha, thậm chí có thể nói là... ... không dám đi.
Cô ấy là thân loli, hồn thục nữ.
Đời trước cô ấy quá vội vã. Với tư cách là nữ doanh nhân lớn, thật ra cô ấy vẫn luôn độc thân, rất nhiều đàn ông đều bị cô ấy coi thường.
Cho nên.
Đối với loại đàn ông như Vương Kha, cô ấy có chút khó có thể mở miệng.
Là vì cô ấy cảm nhận được tình thương từ cha cô ấy đã quên từ lâu rồi trên người anh ta?
Hay là mị lực đặc biệt của bản thân người đàn ông này đang hấp dẫn cô ấy?
Tiểu loli không rõ ràng lắm, cũng không muốn rõ ràng.
Chỉ có đôi khi nhìn hình ảnh anh ta ngồi sau bàn công tác, vừa uống trà đắng vừa nhíu mày tự hỏi ca bệnh, khiến cô ấy hơi có chút say mê.
Thương cha?
Ha ha.
Quỷ phụ?
Ha ha.
- Luân lý gia đình cô đúng là đủ loạn.
Hồ ly đã có thể nhỏ giọng nói tiếng người. Trong khoảng thời gian này, một vài liều thuốc bổ tiểu loli cho cô ấy cũng không phải đều không có hiệu quả. Cũng chính vì những thứ thuốc bổ này, cô ấy mới nguyện ý ở lại nơi đây cùng mẹ của tiểu loli, trợ giúp trị liệu một chút.
- Tôi muốn cô tới không phải để cho cô xem cái này. - Tiểu loli có chút mất hứng.
- Ha ha, người đàn ông kia thật sự yêu người phụ nữ này. - Hồ ly trắng nói.
- Tôi biết.
- Hỏi thế gian tình là gì... ... - Hồ ly trắng có chút buồn vô cớ: - Khiến tôi xem mà lòng chút lòng say.
- Già mồm cãi láo.
- Không phải già mồm cãi láo, nếu như cô thực sự muốn tốt cho anh ta, hay là hỗ trợ ra tay giải quyết gánh nặng của anh ta đi.
- Phốc!
Đầu lưỡi của tiểu loli nhanh chóng phun ra, gói gọn con hồ ly kia lại. Hồ ly bị ghìm quá chặt, có thể bị ghìm chết bất cứ lúc nào.
- Tôi nói... ... lẽ nào... ... không đúng... ... sao?
- Cô ấy... ... chết rồi... ... anh ta... ... cũng liền... ... giải thoát... ....
- Nếu cô còn nói vậy lần nữa, tôi không ngại tự tay giết một con đại tiên.
Tiểu loli cảnh cáo nói.
Nói xong, cô ấy thu hồi đầu lưỡi, hồ ly trắng một lần nữa rơi trên mặt đất.
- Hoặc là để cho tôi biến thành cô ấy, để cho tôi biến thành cô ấy, cũng có thể.
- Tin tưởng tôi, tôi có thể khiến cha cô thoải mái tới lên bờ xuống ruộng.
Tiểu loli lắc đầu.
- Cô không tin?
A.
Đàn ông.
Đối với loại vật mang tên "đàn ông" này.
Hồ ly trắng có kinh nghiệm phong phú.
- Nếu như cha muốn mẹ chết, cha có một nghìn một vạn phương pháp thực hiện.
- Anh ta bị đạo đức ước thúc.
- Cha không có đạo đức.
Tiểu loli xoay người, nhìn về phía người phụ nữ đang ngẩn người ở phía xa xa, tiếp tục nói: - Cô biết cô ấy đã bị bệnh tâm thần từ lúc nào không?
- Không biết.
- Khi cha tới với mẹ, khi đó còn chưa có tôi. Khi đó cha nghèo, mới tốt nghiệp từ trường học, bối cảnh gia đình còn là cô nhi viện.
- Mẹ không chê cha, mặc kệ lời khuyên của mọi người, mẹ vẫn tiếp tục ở chung với cha, còn thừa nhận sự phản đối và áp lực tới từ gia định mẹ.
- Loại này tiết mục tôi cũng đã thấy nhiều rồi. Nhưng tôi gặp được càng nhiều hơn là người muốn thăng quan phát tài nên bỏ vợ.
Tiểu loli cười cười.
- Từ nhỏ cha đã thích ăn thịt. Khi đó điều kiện gia đình còn không tốt, không thể dễ dàng ăn thịt như vậy. Hơn nữa vì cha được sinh ra từ cô nhi viện, nên cha có một loại khát vọng khó hiểu đối với thịt.
- Cho nên, khi đó, mẹ thường mua thịt về sau đó nấu lên cho cha ăn. Mẹ thích làm thịt cho cha ăn, cha cũng ăn tới rất vui vẻ.
- Bởi vì khi đó điều kiện không tốt, vì thế mỗi lần mẹ phải cưỡi xe đạp đi rất xa mới có thể mua được thịt vừa rẻ vừa tươi.
- Thật đầy mỡ.
- Sau đó, lần kia, mẹ xảy ra chuyện rồi, mẹ gặp một đám lưu manh.
Lần này hồ ly trắng không tiếp tục chèn lời bình luận.
Bởi vì cô ấy cảm thấy nếu mình lại bình luận gì đó, sợ rằng mình thực sự sẽ trở thành kẻ thuyết minh.
- Mẹ bị vũ nhục, bị một đám lưu manh… Sau đó, mẹ mất tích, cha liều mạng tìm, cuối cùng rốt cuộc cha cũng tìm được. Mẹ trốn bên cạnh một thùng rác, trong lòng ôm thịt heo đã sớm bốc mùi, chết sống không buông tay, không buông ra.
- Phù... ...
Hồ ly trắng thè lưỡi.
- Ký ức của người bệnh tâm thần chính là thời gian lưu lại. Mẹ vẫn nỗ lực quên ký ức ngày đó, nhưng vẫn nhớ kỹ việc mua thịt giúp cha. Tuy rằng cha một mực bảo vệ mẹ, chữa trị cho mẹ, nhưng có nhiều thứ, không cách nào dựa vào trị liệu để giải quyết.
Tiểu loli nhìn hồ ly trắng, đưa tay sờ sờ trên cái mông trắng của cô ấy.
Không có đuôi.
Thật rất tình thú.
- Vậy kể ra người đàn ông cũng có chút lương tâm.
- Còn có một việc.
- Chuyện gì?
- Sau lần đó, mẹ mang thai, vì suy nghĩ cho bệnh tình của mẹ, cha không để mẹ đi phá thai.
- Cũng không nhất định... ...
- Cha là... ... tinh trùng chết (1).
(1) Tinh trùng chết là tình trạng tỷ lệ sống sót của tinh trùng bị giảm và hơn 40% tinh trùng bị giết. Có thể dẫn tới vô sinh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận