Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 332: Quay ngựa gỗ

Lão đạo được Trương Yến Phong ôm ra khỏi phòng vệ sinh. Đối với một lão cảnh sát hình sự, một người già gầy như que củi cơ bản không nặng nề gì, khi ôm cũng rất nhẹ nhàng.
Xoa xoa mồ hôi trên trán, lão đạo thở dài một hơi nhẹ nhõm, trong lòng lão còn thầm bội phục mình khôn khéo.
Ông chủ kêu mình tới làm lễ cúng, nhất định là ở đây có vấn đề. Về phần ở đây có vấn đề gì, lão đạo không rõ ràng lắm.
Cho nên, khi lão làm pháp, đừng xem dáng vẻ lão đạo vẫn luôn toàn tâm đầu nhập, thật ra trong lòng lão vẫn giữ lại một chút đề phòng.
Rất sợ bỗng nhiên vị trí lão đang đứng có một lệ quỷ hay một đầu cương thi lao tới. Tuy có ông chủ ở bên cạnh áp trận, nhưng tóm lại, mạng nhỏ này vẫn là của mình, không phải sao?
Chẳng qua, mãi cho đến khi bản thân mình cúng bái hành lễ làm pháp xong vẫn gió êm sóng lặng, lão đạo còn cảm thấy có chút kỳ quái. Một màn thiên lôi động dẫn tới địa hỏa động trong tưởng tượng chưa từng xuất hiện.
Vậy mà, chờ khi lão vào phòng vệ sinh rửa mặt thay quần áo, lão đạo đã có kinh nghiệm gặp nạn nhiều lần không vội vàng dùng WC trước, mà lão móc lá bùa từ vị trí đũng quần mình ra, dính lên trên bồn cầu.
Phòng vệ sinh là nơi quỷ xuất hiện nhiều nhất, cũng là nơi dễ dàng gây chuyện nhất, lão đạo không thể không phòng.
Lần này, thật đúng là vận khí của mình tốt.
Bản thân mình mới vừa dán lá bùa lên, còn chưa kịp ngồi xuống bồn cậu, đột nhiên bồn cầu bắt đầu rung động. Ngay sau đó, từ giữa xuất hiện từng luồng khói đen.
Lão đạo chỉ cảm thấy có đồ vật gì đó đang bắt mình đi, lôi xé bản thân mình. Lão không ngừng phản kháng, nhưng vật kia cứ hệt như đã dính chặt bên trên, trực tiếp kéo bản thân mình lên, dính lên trên trần nhà.
Chuyện nam nữ, khi tình đến lúc sâu đậm cũng là lúc bọn họ muốn xoa nắn lẫn nhau, hận không thể kéo đối phương dính chặt vào trong cơ thể mình.
Lúc này, lão đạo đã cảm nhận được loại cảm giác ấy, nhưng đối phương muốn kéo mình vào trong trần nhà. Nếu đối phương thành công, đoán chừng quang cảnh mấy năm hơn mười năm nữa, khi ai đó tới trùng tu căn biệt thự này, có thể nhìn thấy bản thân mình đã bị hong thành thịt khô.
- Phù... ...
Lão đạo thở dài một hơi nhẹ nhõm.
- A, cảnh sát đại nhân, bây giờ anh có thể buông bần đạo xuống được rồi.
Lão bị ôm như thế này, người ta cũng biết đỏ mặt nha.
Vậy mà, cảnh sát Trương lại không buông chính mình ra, mà anh ta đưa lái thứ nóng nóng gì đó tới, bắt đầu điên cuồng mà liếm láp trên mặt mình.
Lão đạo sợ đến mức trực tiếp giật mình một cái, quay đầu nhìn lại.
Nơi nào có cảnh sát Trương gì, rõ ràng là một con Alaska hình thể to lớn. Lúc này không ngờ mình lại đang nằm trong lòng đầu Alaska này, mà đầu lưỡi của đối phương lại đang không ngừng liếm láp bản thân mình.
- ĐM!
Lão đạo lập tức dùng hai chân đạp đầu Alaska này ra, bắt đầu liều mạng lui về phía sau.
Đầu Alaska này cũng không buồn bực, chỉ đần độn tiếp tục ngồi ở chỗ kia nhìn lão đạo, thỉnh thoảng lại hộc đầu lưỡi dài của mình ra.
- Con mẹ nó, đây là nơi nào vậy?
Lúc này lão đạo mới phát hiện, không chỉ riêng con Alaska to lớn bỗng nhiên xuất hiện này có vấn đề, nơi mình đang đứng cũng không đúng lắm.
Bên trái bản thân mình là một chiếc ao đầy thứ hình cầu, bên trong có viên cầu năm màu (vàng, xanh, đỏ, trắng, đen), bên phải lại là một đám búp bê vải chất đống.
- Quả nhiên là... thi chất thành núi.
Mà ngay ở phía sau chính mình, lại là một quay ngựa gỗ loại nhỏ, đèn phía trên vẫn sáng, còn đặt đồng dao.
- Bốp! Bốp!
Lão đạo tát bản thân mình hai tát, thế nhưng không có hiệu quả, hết thảy trước mắt vẫn không thay đổi.
- Hì hì... ... Ha ha... ... Ha ha... ... anh... ... anh... ...
Giọng nói của một cô bé truyền đến, mang theo cảm giác thanh thúy như chuông đồng.
Lão đạo dụi dụi con mắt. Không biết từ lúc nào, ở trên một đầu quay ngựa gỗ, lại có thể xuất hiện một cô bé mặc váy công chúa.
Cô bé một tay ôm đồ chơi, một tay quơ quơ, rất vui vẻ.
- Em gái... ... anh tới rồi... ... anh tới rồi!
Trên ngựa quay gỗ, một đứa bé trai đang ngồi. Bé trai này mặc âu phục, thoạt nhìn rất tây hóa.
- A di đà phật, vô lượng thiên tôn, quan âm bồ tát, Thái Thượng lão quân... ...
Lão đạo từ từ nhắm hai mắt.
Càng không ngừng niệm tụng kinh văn mà ngay cả chính lão cũng không biết nó là cái quái gì.
- Ông chủ ông chủ, cứu tôi, cứu tôi!
Cuối cùng lão đạo cũng hiểu, chư Phật trên trời không rảnh, ngay cả tiên gia cũng không nằm trong kỳ hạn. Trước mắt, người có thể giải cứu mình chỉ có ông chủ mà thôi.
Vậy mà, lão ta hô nửa ngày, ông chủ cũng không cưỡi đám mây bảy màu xuất hiện.
Ngược lại, quay ngựa gỗ kia bắt đầu trở nên càng lúc càng lớn, bé gái và bé trai lúc trước, hiện tại đang ngồi trên quay ngựa gỗ thật lớn, có thể nói là lớn hơn cả khủng long, không ngừng bay múa ở trên đỉnh đầu của mình, lòng vòng lòng vòng.
Lão đạo thực sự cảm thấy lo lắng, món đồ kia bỗng nhiên rơi xuống đập chết mình. Cho nên lão bắt đầu chạy trốn theo bản năng, thế nhưng dường như nơi này không có tường, cũng không có giới hạn.
Vậy mà.
Không tường chính là bức tường lớn nhất.
Không giới hạn chính là giới hạn kinh khủng nhất.
Lão đạo xun xoe chạy không biết bao lâu, thẳng đến khi bản thân lão không thể không dừng lại thở phì phò từng ngụm lớn. Thế nhưng lão lại phát hiện, bản thân mình vẫn đang bị vây quanh sân chơi như trước, đang chạy vòng quanh nó.
Lão đã chạy rất xa.
Nhưng theo lão không ngừng chạy xa, công viên phía sau lão cũng đang không ngừng biến lớn.
Bóng ma trên bầu trời như bóng với hình, hai đứa bé ngồi trên quay ngựa gỗ nhảy từ trên bóng ma xuống, gần như che kín tất cả, mang đến một loại khủng hoảng tuyệt vọng.
- Hì hì... ... Ha ha... ...
Tiếng cười của bọn nhỏ không ngừng truyền đến từ phía trên, dường như bọn nó đang rất vui vẻ, rất vong ngã.
Nếu là bình thường, nhìn thấy hai đứa bé đáng yêu như vậy, hẳn là lão đạo sẽ muốn đi lên trêu chọc hai đứa một chút, mua chút kẹo bánh gì đó cho bọn nhỏ ăn. Bản thân lão đạo cũng là người thích trẻ con.
Nhưng vào lúc này, tiếng của hai đứa trẻ này như ma âm đòi mạng, không ngừng ra ra vào vào bên lỗ tai lão, cho dù lão có lấy tay che cũng không có tác dụng gì.
Lão đạo ngồi trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn phía trên, có chút bất đắc dĩ, cũng có chút tuyệt vọng.
Rốt cuộc đây là nơi quỷ quái gì vậy.
- Sùng sục sùng sục... ... Sùng sục sùng sục... ... Sùng sục sùng sục... ...
Vào lúc này, dường như mặt đất dưới người lão sôi lên như cà ri sôi, bắt đầu trở nên đậm đặc, thân thể lão đạo bắt đầu chậm rãi bị lún vào.
- Mình... ...
Tốc độ lún xuống quá nhanh, khi lão đạo kịp phản ứng lại, bản thân lão đã hoàn toàn chui vào trong đó, thậm chí ngay cả một tiếng phịch cũng không có.
Không hề có cảm giác hít thở không thông như trong tưởng tượng, thậm chí chóp mũi lão còn có thể ngửi được một mùi thơm điềm mỹ. Ngay từ đầu, mùi vị cà ri rất đậm đặc, nhưng chậm rãi bị mùi kẹo thơm ngát thay thế.
Đây là một loại mùi vị và bầu không khí khiến cho dù là già trẻ trai gái gì cũng sẽ rơi vào say mê. Trong mùi vị này, lão đạo phảng phất như đã tìm về được thanh xuân của mình, tìm về mặt trời chiều của bản thân mình, tìm về cảm giác chạy trốn dưới ánh tà dương năm đó.
Tự tại.
Vui sướng.
Nhẹ nhõm.
Sức sống.
Nhân sinh.
Tươi đẹp.
Vốn là ác mộng, trong lúc bất tri bất giác, không ngờ nó đã chuyển đổi thành mộng đẹp. Lão đạo mơ tới mình đang bay, mơ tới mình biến thành kẹo đường bay lượn trong biển mây.
- Hì hì... ... Ha ha... ... anh trai... ...
- Ha ha... ... Ha ha... ... Em gái... ...
Giọng nói của hai đứa trẻ lại truyền tới.
Lúc này, giọng nói của bọn nó như mấy đứa trẻ hư không được cha mẹ dạy dỗ cẩn thận, chạy tán loạn chung quanh.
Lão đạo chắp chắp miệng, hơi bất mãn mà mở mắt ra, cảm giác mộng đẹp bị đánh tỉnh này, cho dù là ai cũng cảm thấy có chút tức giận, đúng không?
Nhưng trong nháy mắt mở mắt ra, lão đạo lập tức trợn tròn mắt.
Lão nhìn thấy bản thân mình đang bay lượn giữa không trung, mình thực sự đang bay, mà ở bên cạnh mình, lại là vô số búp bê. Giọng nói của đứa trẻ đến từ chính trên người mình.
Mạnh mẽ nghiêng đầu qua.
- Giá! Giá!
Bé trai kêu lên.
Ngồi trên người lão đạo.
Thúc giục lão đạo mau mau bay về phía trước!
Đây rốt cuộc là chuyện gì vậy! ! !
Trong lòng lão đạo kêu thảm. Lão gần như đã là người sắp qua đời. Trước đây lão đã từng trải qua nơi giống như Ba Làng, không phải đứa trẻ mới ra đời gì, nhưng địa phương và tình cảnh quỷ dị như vậy, đúng là lần đầu tiên lão đạo gặp phải.
- Cậu cả, đến, đến, chúng ta cùng nhau chơi đùa, cùng nhau cưỡi ngựa.
- Đến, cậu cả, cậu cả đến đây đi... ...
Hai đứa nhỏ hướng về xa xa la lên.
Xa xa.
Xuất hiện bóng dáng Trương Yến Phong. Anh ta có chút cứng nhắc mà đứng ở đàng kia, tự như đang tự hỏi, hoặc như đang bối rối.
Nhưng anh ta càng tự hỏi càng không nghĩ ra, rốt cuộc mình đang suy nghĩ gì.
Ngược lại.
Cái loại cảm giác thân thiết này đang càng ngày càng nghiêm trọng.
Lão đạo nhìn thấy một người phụ nữ đứng bên cạnh mình, là một người mẹ. Người mẹ đứng quay ngựa gỗ bên cạnh, nhìn hai đứa con mình đang chơi đùa.
Người phụ nữ này mặc một bộ váy dài màu đỏ, tóc dài xõa vai, vóc người mỹ lệ.
- Anh, anh tới đây... cùng chơi đi...
Người phụ nữ giống như hai đứa con của mình, quay qua kêu Trương Yến Phong đang ở xa xa.
- Đừng... ... Cảnh sát Trương... ... anh tỉnh lại đi... ... anh tỉnh lại đi!
Lão đạo hô lớn.
Nhưng giọng nói của lão lại sáp nhập vào trong đồng dao quay ngựa gỗ, căn bản là không thể truyền ra ngoài. Hiện tại lão chỉ là một con ngựa gỗ, là một thành viên trong đông đảo ngựa gỗ.
Trương Yến Phong chậm rãi mở rộng bước chân, đi về phía bên này. Anh ta đi lại tập tễnh, biểu tình trên mặt có chút vướng mắc và miễn cưỡng.
Nhưng theo em gái và cháu trai cháu gái mình không ngừng la lên.
Trên mặt anh ta cũng lộ ra nụ cười từ ái.
Vì sao anh ta bối rối vụ án kia lâu như vậy.
Cũng là vì anh ta không bỏ xuống được em gái mình, không bỏ xuống được hai đứa cháu của mình.
Anh ta muốn tìm nguyên nhân chân chính về cái chết của bọn họ, muốn báo thù cho bọn họ, anh ta thương bọn họ, luyến tiếc bọn họ!
Lúc này.
Anh ta càng chạy càng nhanh.
Không.
Là càng đi càng nhanh!
Nếu như đây là một giấc mộng.
Vậy hãy để cho tôi đắm chìm vào, mãi mãi cũng không tỉnh lại đi.
- CMN!
Lão đạo không nhịn được bắt đầu chửi ầm lên.
- Cậu, cùng cưỡi ngựa với chúng cháu đi!
Cậu bé nhảy tới trên ngựa gỗ kia, sau đó quay qua vẫy vẫy Trương Yến Phong.
- Tiểu Hoa ngoan, cậu đến đây!
Trong lòng lão đạo bắt đầu xuất hiện một dự cảm không rõ.
Chỉ thấy cảnh sát Trương bỗng nhiên nhảy dựng lên.
Thân thủ mạnh mẽ như lúc tuổi còn trẻ.
Sau đó anh ta trực tiếp ngồi lên trên người mình.
- Răng rắc... ...
Eo.
Gãy...
Lão đạo đau đến mức nước mắt đều chảy ra.
- Cậu, cậu...
- Anh, anh...
- Ôi, ôi...
Quay ngựa gỗ.
Tiếp tục xoay tròn.
Dường như mãi mãi cũng không thấy điểm cuối.
Cũng sẽ không nhìn thấy nó kết thúc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận