Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 612: Phiên vân, phúc vũ (1)

Sau đó.
Anh nhìn thấy phía trước có một bản thân mình giống mình như đúc.
- Ừ, ở ngay phía trước.
Châu Trạch bên cạnh bé trai cắn răng, lại quay đầu nhìn nhìn viện bảo tàng tượng sáp này.
Thật ra.
Nếu như nói ngay từ đầu anh không cảm thấy dị thường gì.
Nhưng nếu sau khi Châu Trạch nhìn thấy hình tượng doanh câu kia vẫn cho rằng đó chỉ là vừa khớp.
Vậy Châu Trạch cũng không cần lăn lộn nữa.
- Anh là chuyện gì xảy ra?
Châu Trạch chỉ vào bản thân mình phía trước, hỏi.
- Ah, tôi là giả.
Nói xong.
Châu Trạch phía trước đưa tay xé quần áo mình, còn dùng tay rút nơi ngực một chút, moi ra một tảng lớn.
- ... ... - Châu Trạch.
Nhìn người giống mình như đúc, vô cùng đường hoàng mà "móc tim móc phổi" với mình.
Cảm giác này.
Thật đúng là rất quỷ dị aaaaaa.
- Viện bảo tàng tượng sáp này có vấn đề.
Châu Trạch mặc quần áo trở lại một lần nữa, chỉ chỉ đỉnh đầu nói.
- Ừm, tôi hiểu được.
- Hẳn là sau khi mấy người tiến vào, tôi đã xuất hiện, sau đó trong quá trình này có một đoạn ký ức bị chặt đứt, sau khi tôi trở về còn tắm rửa một chút, thiếu chút nữa đã rửa sạch bản thân mình.
- Ah.
Châu Trạch gật đầu.
Ngược lại vội vàng hỏi nói:
- Anh không vào bồn tắm lớn đấy chứ?
- Có vào.
- Vậy anh đã làm ô uế bồn tắm lớn của tôi?
- Đúng vậy.
- Anh biết anh làm như vậy sẽ khiến tôi rất không thoải mái.
Những người khác trong tiệm sách tắm, đều không được phép dùng bồn tắm.
- Tôi cũng không biết, nếu tôi sớm biết tôi là giả, còn cần phải khiến bản thân bị hòa tan sao?
- Càng không thể làm dơ bồn tắm lớn.
- Ai.
- Ai.
Bé trai nhìn nhìn Châu Trạch bên người, lại nhìn tượng sáp Châu Trạch trước mặt một chút.
Cũng yên lặng "ai" một tiếng.
- Anh Từ còn chưa đi sao?
Lúc này.
Nữ viện trưởng chậm rãi đi tới, khóe miệng mỉm cười.
- Có một vấn đề tôi muốn thỉnh giáo một chút, tỷ như, vị trước mắt này.
Châu Trạch chỉ chỉ tượng sáp bản thân mình.
- Nêu ví dụ nói rõ mà thôi.
Nữ viện trưởng lơ đễnh.
Châu Trạch đưa tay vuốt ve cằm mình, rất nghiêm túc nói:
- Tôi không hỏi cô có thân phận gì, cũng không muốn hỏi cô đến Thông Thành làm gì, thậm chí, ngay cả viện bảo tàng tượng sáp này, tôi cũng không cảm thấy quá hứng thú.
- È hèm?
Nữ viện trưởng nhún vai.
- Xin cô không nên cố làm ra vẻ huyền bí.
- Tôi đây xin lỗi ngài, đây chỉ là một trò đùa có thiện ý.
Nữ viện trưởng khẽ khom người.
Cúi người chào nói xin lỗi.
Thái độ thành khẩn.
Đồng thời.
Cô ta nhẹ nhàng vỗ tay một tiếng.
Tượng sáp Châu Trạch đứng nơi xa bắt đầu hòa tan.
Hóa thành một bãi dầu đèn trên đất.
Châu Trạch nhắm mắt lại.
Hít sâu một hơi, khẽ nhíu mày.
Nhìn bản thân mình "móc tim móc phổi" trước mặt mình.
Lại nhìn bản thân mình "hóa lỏng" trước mặt mình.
- Ah, xem ra anh Từ không quá thích loại phương thức kết thúc này.
Nữ viện trưởng lại vỗ tay phát ra tiếng.
- Bốp!
Bãi dầu thắp trên đất kia.
Trực tiếp nổ tung.
Vẩy ra.
Châu Trạch nhìn mình... ... nổ!
Bé trai chu mỏ, đưa tay kéo kéo ống tay áo Châu Trạch.
Rất nghiêm túc nói.
- Tôi nghĩ nếu tôi là anh, tôi sẽ không nhịn được.
Châu Trạch ngược lại không vội vàng xao động.
Mà chỉ giơ tay lên.
Nói với nữ viện trưởng:
- Luôn phải có một lý do chứ?
- Lục Bình Trực.
Nữ viện trưởng mỉm cười.
- Lý do được rồi chứ?
Châu Trạch bừng tỉnh, gật đầu: - Được rồi, quả thật được rồi.
Nói xong.
Châu Trạch đưa tay vỗ vỗ đầu của bé trai.
Đẩy về phía trước.
Bé trai lảo đảo một cái.
Lảo đảo bước vài bước về phía trước, thiếu chút nữa đã té xuống đất.
Cậu ta có chút không hiểu quay đầu nhìn về phía Châu Trạch.
- Hủy người này đi, tôi chuẩn.
Bé trai nở nụ cười.
Cười đến rất vui vẻ.
Dùng sức gật đầu.
Kích động nói:
- Được rồi!
Từ khi hoàn lương tới nay.
Không đúng.
Là từ sau khi hoang dã bị thuần hoá thành vật nuôi trong nhà tới nay.
Hình như cũng không đúng.
Nói chung.
Từ sau khi bé trai bước vào đô thị.
Cậu ta không tiến vào hình thức "điểu tạc thiên" gì.
Cũng không có tiết tấu "trọng sinh chi Cương Thi Vương đô thị".
Mỗi ngày đều là.
Lên tiểu học.
Làm bài tập.
Sau đó ngủ với người ta.
Như một con hổ bị tươi sống đè đầu, buộc nó phải ăn cỏ, còn muốn nó cầu xin mà nói "cỏ này ăn thật ngon!"
Về phần tình huống kiểu "Cương Thi Vương ta làm việc suốt đời, không cần phải giải thích với người khác".
Đến nay còn chưa từng xuất hiện.
Trước đây cậu ta bị Châu Trạch dọn dẹp đến quá thảm, càng bị vị doanh câu tính tình không hiểu sao dọa cho tâm thần thất thủ.
Cho nên sau khi được Châu Trạch đưa không dám vượt qua giới hạn.
Bé trai lắc lắc cổ.
Hai tay lập tức.
Mười móng tay chậm rãi dài ra.
Hai chiếc nanh trong miệng như ẩn như hiện.
Chuẩn bị.
Tập thể dục.
- Ha ha.
Nữ viện trưởng chỉ cười cười.
- Anh đã dựa vào cậu ta để giết Lục Bình Trực sao?
Hiện tại Châu Trạch đã biết được, người phụ nữ này tới vì Lục Bình Trực, về phần cô ta là địch hay là bạn của Lục Bình Trực, Châu Trạch cũng không rõ ràng lắm.
- Rống!
Bé trai lập tức xông lên.
Tốc độ cực nhanh.
Thực lực của cậu ta là thế nào, Châu Trạch đã đích thân gặp được.
Dưới điều kiện tiên quyết là không "thêm đường".
Ông chủ Châu cũng không cách nào thắng được cậu ta.
Hơn nữa cậu ta thật sự là tiểu cường đánh không chết.
- Rầm!
Cơ thể nữ viện trưởng bị đánh bay, cả người như bị đụng hỏng, "bốp" một tiếng dính lên trên vách tường, nhưng sau đó cô ta lại từ từ chảy tràn xuống, một lần nữa ngưng tụ ra thân thể.
Phụ nữ được làm từ nước.
Mà nữ viện trưởng.
Lại được làm từ đất dẻo cao su.
Trên quảng cáo thích dùng câu "xoa xoa xoa, xoa đi nếp nhăn nơi khoé mắt".
Cô ta không cần.
Chính cô ta tự niết lại bản thân mình là được rồi.
- Anh chỉ là một quỷ sai, đồ của Lục Bình Trực kia vẫn nên giao cho tôi đi.
Người phụ nữ mở miệng nói, vẫn giữ vững mỉm cười như trước.
Ánh mắt Châu Trạch ngưng lại.
Đồ vật?
Đồ gì?
Trong lúc nhất thời.
Châu Trạch thật sự muốn làm thịt tên ngu ngốc luật sư An một trận.
Thi thể Lục Bình Trực bị luật sư An trực tiếp "một ly kính tử vong, một ly kính quá khứ" mà chôn xuống.
Cũng không sờ soạng thăm dò rõ ràng xem, đến cùng trên người lão ta có còn vật gì khác không?
Mà dường như nữ viện trưởng đã hiểu lầm.
Nói:
- Xem ra, đồ vật thực sự ở trên tay anh.
Ngay sau đó.
Dưới thân tiểu cương thi xuất hiện một bãi dầu thắp đèn.
Trong bãi dầu thắp đèn có hơn mười cánh tay hóa ra, bắt được đôi chân và phần hông bé trai.
- Rống!
Hai chân bé trai ngừng lại.
Thân thể run lên.
Trong nháy mắt, bàn tay dưới người nát bấy.
Sau đó hai cánh tay cậu ta mở ra.
Từng luồng sát khí khủng bố bắt đầu ngưng tụ.
Đầu ngón chân càng kiễng lên, cả người gần như bay lên, trực tiếp phóng về phía nữ viện trưởng.
Nữ viện trưởng lần thứ hai bị bắt chặt.
Hơn nữa cô ta còn bị bắt mà không hề phản kháng.
Mười ngón của bé trai sắp đâm vào cơ thể cô ta, ngay cả sát khí cũng hiện ra cùng thấm vào, bắt đầu điên cuồng mà xoắn giết cô ta, trong lúc nhất thời, xà nhà của viện bảo tàng tượng sáp sát khí ngang dọc, dầu thắp đèn vẩy ra.
Khắp nơi đều là xương cốt gãy lìa.
Khắp nơi đều là khí quan bay tán loạn.
Như đi vào đại sứ quán Ả Rập Xê Út.
Nếu đổi lại người sống khác.
Gần như sẽ bị bé trai phân thây như vậy.
Bản tính của cương thi vốn là như vậy!
Oanh Oanh ngày trước, bé trai khi còn ở bên ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận