Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 512: Đây là... mệnh!

Em trai há to miệng, nhất là động tác nháy mắt kia khiến người em trai quên cả chuyện thét chói tai, cả người hoàn toàn bị tâm tình sợ hãi lấp đầy.
Rõ ràng là người đã bị bản thân mình độc chết.
Ngay trong nháy mắt khi đưa vào lò thiêu bỗng nhiên "sống" lại.
Sau đó, khi vào trong xe còn bị bản thân mình bịt miệng mũi suốt một đường.
Lại vẫn có thể nháy mắt với chính mình!
Người dám giết người đều có thể tính là người gan to, nhưng dù gan có to hơn nữa, đối mặt với hiện tượng "thần quái" không thể tưởng tượng nổi này, đều sẽ bị dọa sợ đến đái ra quần.
Lúc này người em trai đã bị sợ hãi chi phối hoàn toàn.
- Đã chết rồi chứ? Này, hỏi em đó!
Người phụ nữ vừa lái xe vừa hô lên.
Châu Trạch hít sâu một hơi.
Không biết vì sao, dường như sau khi bị em trai bịt miệng mũi, không ngờ lực khống chế của mình với bộ thân thể này lại tăng thêm một bước, hơn nữa bản thân còn có thể phát lực.
- Răng rắc.
Vậy mà Châu Trạch lại ngồi dậy.
Em trai nhìn chằm chằm, nhìn tới ngu si.
Sắc mặt trắng bệch.
Vào lúc này, thần trí của người em trai bị dọa đến có chút không thanh tỉnh, chỉ biết không ngừng run rẩy.
- Chết chưa, qua ngã tư đường phía trước đã tới bệnh viện!
Người phụ nữ thúc giục nói.
- Tốt rồi.
Giọng nói quen thuộc truyền đến.
Người phụ nữ nghiêng đầu, nhìn thấy gương mặt quen thuộc tới không thể quen thuộc hơn của người đã chung chăn gối với mình một thời gian dài, ả không chút suy nghĩ mà thở dài một hơi nhẹ nhõm, nói:
- Ông xã à, anh chờ một chút, em lập tức tới ngay…
Sau đó.
Người phụ nữ chợt ngừng lại
Lại tiếp sau đó:
- A a a a a a a a a a a! ! ! ! ! ! ! ! ! ! !
Thật ra, nhiều khi Châu Trạch nghĩ xã hội cấp danh hiệu "nữ tài xế" này là một việc rất bất công.
Cũng tỷ như hiện tại.
Rõ ràng đang là đèn đỏ.
Nhưng người phụ nữ này lại đạp mạnh chân ga, phóng ra ngoài.
Nhưng bạn thực sự không thể trách năng lực lái xe của ả kém.
Cho dù là lão tài xế có kinh nghiệm nhiều năm, có bình tĩnh hơn nữa, nhưng trong lúc lão tài xế đang lái xe, bỗng nhiên người vợ đã chết đi rất lâu xuất hiện bên cạnh lão nói chuyện với lão, đoán chừng lão cũng sẽ không khống chế được.
Sau đó.
Chính là:
- Rầm!
Châu Trạch cảm thấy mình chơi đùa quá mức.
Nghịch ngợm hơi quá.
Anh vốn chỉ muốn khiến đôi cẩu nam nữ này cảm thấy sợ hãi một chút.
Coi như trút giận giúp người anh em hữu duyên với mình này.
Dù sao thì dùng xác người ta, cũng phải làm chút gì đó cho người ta chứ, đúng không?
Thẳng đến khi xe bị đụng từ mặt bên, lật người.
Trong xe thiên toàn địa chuyển thì.
Châu Trạch mới ý thức được.
Mình chơi hơi lớn.
Hình như cũng chơi quá high…
Dường như là vì khả năng khống chế thân thể này của mình đã được tăng cường không ít.
Dẫn đến cảm giác thống khổ Châu Trạch phải thừa nhận sau lần va chạm này cũng rõ ràng hơn không ít.
Va chạm mãnh liệt và lật xe.
Khiến ý thức của Châu Trạch lần thứ hai lâm vào hôn mê.
- Leng keng.
Cửa bị mở ra.
Trương Yến Phong đứng ở cửa, trong cửa là cảnh sát Trần.
Cảnh sát Trần đi tới phía sau bàn làm việc, ngồi xuống, nơi này là căn hộ khách sạn.
- Hoàn cảnh không tồi chứ?
Cảnh sát Trần hỏi.
- Ừm.
Trương Yến Phong gật đầu.
- Không cần phải cảm thấy áp lực tâm lý, mọi thứ đều phù hợp với quy định tiếp đãi. - Cảnh sát Trần cầm ly cà phê trước mặt lên, phát hiện cà phê đã nguội, cô ấy nhíu mày nói: - Nấu lại nước trong nồi giúp tôi, nước sôi rồi lại ngâm cà phê cho nóng lại.
- Ah, được.
Lão Trương gật đầu, đi nấu nước.
Ở trước mặt người phụ nữ này, lão Trương luôn cảm thấy bản thân bị đối phương áp chế hoàn toàn.
Vì tránh để bản thân quá mức lúng túng, Trương Yến Phong nói đùa:
- Ban nãy khi ở trong phòng tôi đã xem tin tức Từ Châu, nói ngay ngày trước, trong một nhà tang lễ Từ Châu có một bộ thi thể gần được đưa vào hỏa táng, đột nhiên thi thể ấy cửu động, sau đó dưới sự kích động, người nhà lập tức đưa thi thể lên xe, muốn chạy tới bệnh viện cứu giúp.
- Kết quả lái quá vội vàng, bị tai nạn giao thông, vợ và em trai cùng ngồi trên xe đều bị trọng thương, không thể chữa khỏi, cuối cùng chết.
- Ừm, chuyện này đã lên hot search Weibo. - Cảnh sát Trần vẫn ôn hoà như trước.
- Thật đáng tiếc hận, có lẽ đổi lại ai cũng sẽ như vậy, thấy người thân của mình chết đi, cho dù bản thân có nhìn lầm thấy người thân của mình bỗng nhiên cử động, cũng sẽ dấy lên hy vọng cực lớn.
- Có lẽ vậy.
Nước nấu xong, lão Trương bưng ly cà phê đã được hâm nóng đặt bên cạnh bàn cảnh sát Trần.
Trên bàn có chất rất nhiều tư liệu văn kiện, bên cạnh còn để một bản bút ký.
- Chuyện lần trước tôi nói với anh, anh suy tính thế nào rồi?
Cảnh sát Trần lầm ly cà phê lên, uống một ngụm.
Lão Trương vốn chuẩn bị nhắc nhở cô ấy nên cẩn thận một chút, tránh bị phỏng nhưng đã không kịp nữa rồi, hơn nữa dường như cảnh sát Trần vốn không cảm thấy nóng.
- Tôi cảm thấy tôi vẫn thích hợp với việc tiếp tục lưu lại Thông Thành hơn.
- Ah? - Cảnh sát Trần có chút ngoài ý muốn, nhìn nhìn Trương Yến Phong, nói: - Điều tới tỉnh sở không có nghĩa anh sẽ bị ném vào một xó, thật ra ở đó có không ít vụ án.
Từ cục công an thành phố được điều đến công an thính tỉnh có thể tính là lên chức, hơn nữa điều đó cũng có nghĩa anh sẽ được tới sân khấu rộng hơn, có tiền đồ hơn.
- Tôi biết, tôi cũng hiểu, nhưng tôi vẫn ưa thích ở lại Thông Thành hơn.
- Tất cả mọi người đều là một viên gạch của cách mạng, nơi nào cần thì tới nơi đó.
Cảnh sát Trần nói đùa.
Coi như cho Trương Yến Phong một cơ hội cuối cùng.
- Tôi cảm thấy nhân dân Thông Thành còn cần tôi, tôi còn muốn tiếp tục lưu lại Thông Thành vì nhân dân phục vụ.
Ừm.
Trời đã bị hai tên trò chuyện không biết khách sáo này đẩy vào góc chết.
- Được rồi, tôi biết rồi, chờ sau khi chúng ta kết thúc vụ án liên hợp điều tra với cảnh sát Từ Châu, anh trở lại Thông Thành đi.
- Phù.
Trương Yến Phong thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Lần này anh ta bị tỉnh sở điều đến Từ Châu cùng tham gia điều tra vụ án, trong chuyện này cũng có phần do cảnh sát Trần động tay chân.
Đương nhiên, đây vốn không phải sử dụng quan hệ gì, trước đây chủ nhân thân thể này là cảnh sát nằm vùng để điều tra tội phạm buôn ma túy, sau khi hoàn mỹ hoàn thành nhiệm vụ, bản thân anh ta gần như hy sinh, lại thêm mấy tháng gần đây Thông Thành liên tục xảy ra vụ án lớn, có thể nói tư cách và sự từng trải của anh ta cực kỳ phong phú.
Nếu đổi lại lúc trước có người đề cử mình tới tỉnh sở, chắc chắn lão Trương sẽ cảm thấy rất vui lòng. Không phải vì lão Trương muốn thăng quan phát tài, này quá tục tằng, lão là vì tiến bộ, ừm, lão muốn bản thân được tiến bộ hơn.
Nhưng Trương Yến Phong biết, chỉ cần ngày nào Châu Trạch còn mở tiệm ở Thông Thành, quỷ sai với tư cách là thuộc hạ của anh không thể rời khỏi Thông Thành quá lâu được.
Trừ phi có một ngày, bỗng nhiên Châu Trạch tâm huyết dâng trào dẫn theo mọi người tới Nam Kinh đoạt địa bàn.
- Năm tháng xuôi theo gió đi mất, mơ hồ chẳng còn nhớ lần gặp mặt, tháng ngày lang bạt có bạn đồng hành…
Nương theo nhạc nền bài năm tháng tình bạn.
Châu Trạch và mọi người trong phòng sách mặc áo jacket đen, vừa bật lửa vừa đi lên phía trước chuẩn bị đánh nhau đoạt địa bàn.
Chẳng qua, lại liên tưởng đến cảnh tượng buổi sáng ông chủ nhà mình thích lười biếng, nằm dài trên ghế sofa phơi nắng.
Trương Yến Phong đã cảm thấy chuyện đoạt địa bàn này cơ bản là không thể nào.
- Ừm?
- Ừm? - Trương Yến Phong không hiểu.
- Anh còn đứng ở nơi này làm gì?
- Ách.
- Anh có thể đi, viết báo cáo vụ án sau đó giao lên.
- Được.
Trương Yến Phong đứng dậy chuẩn bị rời khỏi.
Khi anh ta đi đến cửa gian phòng thì.
Anh ta lại phát hiện phía sau cửa phòng lộ ra một chiếc dây chuyền giống với bùa hộ mệnh.
- Trên dây chuyền này có khắc tì hưu sao?
Trương Yến Phong hỏi.
Nhà cha mẹ cảnh sát Trần ở Nam Kinh, từ trình độ nhất định, có thể nói tì hưu là tượng trưng cho Kim Lăng.
- Là Giải Trãi.
Cảnh sát Trần đáp.
Thân thể Lão Trương run một cái.
- Anh quên rồi sao? Cha tôi là kiểm sát trưởng, đây là quà cha đã tặng cho tôi khi tôi vào nghề.
- Ah, như vậy sao.
Trương Yến Phong kéo cửa ra, đi ra ngoài.
Chờ sau khi cửa bị đóng lại.
Cảnh sát Trần một lần nữa bưng ly cà phê nóng bỏng lên.
Uống một hơi cạn sạch.
Cô ấy thật sự không sợ bị phỏng chút nào.
Mở văn kiện bị khóa ngược trên bàn ra.
Bên trong có rất nhiều ảnh chụp và tư liệu.
Còn có đánh giá của vài thành viên đội cảnh sát hình sự Thông Thành với vị đội trưởng đội cảnh sát hình sự mới tới này.
Mọi người tưởng tổ chức chuẩn bị xem xét cho cán bộ lên chức, xem như đúng quy trình, chuyện này nên được bảo mật, cho nên ngay cả Trương Yến Phong cũng không rõ ràng lắm.
Trong đó.
Còn có một tấm hình rất nổi bật.
Đó chính là ảnh chụp Trương Yến Phong lần lượt ra vào cửa tiệm nơi Phố Nam.
Trong này.
Còn rất nhiều rất nhiều tư liệu.
Kể cả tư liệu của ông chủ phòng đọc sách Từ Nhạc cùng với tư liệu về thân phận những người khác trong phòng sách, có mấy người bị dùng bút bi vẽ một dấu ? thật lớn ở phần thân phận.
- A.
Cảnh sát Trần bỗng cười cười.
Sau đó để tay bên môi.
Theo thói quen cô ấy bắt đầu cắn móng tay của mình.
Cắn cắn…
Cắn cắn...
Châu Trạch không biết mình hôn mê bao lâu.
Nhờ phúc từ kỹ năng bản thân mình mới mở khóa.
Mình có dư chỗ trống khá lớn để phụ thân vào một thân thể.
Tuy rằng anh không cách nào tạo ra lực lượng khủng bố như Thúy Hoa đã làm được khi phụ thân vào một thân thể khác.
Nhưng đối với ông chủ Châu, đây đã có thể tính là tiến bộ rất lớn.
Chẳng qua.
Họa phúc tương liên.
Nếu không phải trước khi xảy ra tai nạn xe, mình có đột phá, khả năng điều khiển bộ thân thể này cũng tốt hơn một chút, có lẽ khi xảy ra tai nạn xe mình đã không có cảm nhận sâu sắc và cường liệt như vậy.
Anh đã hôn mê.
Đúng vậy.
Đã hôn mê.
Cũng không biết hôn mê bao lâu.
Chờ khi ý thức của anh bắt đầu khôi phục thì.
Châu Trạch phát hiện mình còn đang bám vào bộ thi thể này.
Phù.
Chỉ có người rời quê xa nhà mới biết được nhà mình đẹp tới cỡ nào.
Cũng vậy.
Chỉ có vong hồn mất đi thân thể mới có thể rõ ràng có thân xác là một việc hạnh phúc tới cỡ nào.
Bên tai.
Truyền đến tiếng la khóc tê tâm liệt phế.
Thật nhiều người đang khóc.
Khóc tới cứ phải gọi là thê thảm.
Châu Trạch cảm thấy mình còn hơi choáng váng.
Muống một lần nữa khống chế thân thể này, hẳn phải cần thêm một chút xíu thời gian nữa.
- Ông Tôn, bà Tôn, xin hai người hãy nén bi thương, nén bi thương đi, hiện tại quan trọng nhất vẫn là để người nhập thổ vi an, nhập thổ vi an.
Giọng nói quen thuộc.
Châu Trạch nghi ngờ một chút.
Hình như là bình trà lớn ở spa kia…
Không đúng.
Là chủ nhà tang lễ.
Hí.
Châu Trạch thầm hít sâu một hơi.
Không phải chứ?
- Ai, đừng khóc, đừng khóc, để bọn nhỏ nhập thổ vi an trước đi. - Giọng nói của một ông lão truyền đến: - Ông Triệu, tôi đưa vợ của tôi đi trước, tiếp theo đây, xin mời ông phụ trách.
- Vâng, vâng, đây là trách nhiệm và nghĩa vụ của chúng tôi.
Những thân quyến khác cũng đi.
Ông Triệu lấy khăn tay ra lau mồ hôi trên trán bản thân mình.
Nhìn ba bộ di thể đã được sửa soạn trước mặt mình.
Nghiệp chướng.
Thật con mẹ nó nghiệp chướng.
- Nhanh, hoả táng, hoả táng!
- Bệnh viện đã xác định tử vong, xác định tử vong!
- Lần này mặc kệ ngón tay có động hay không động.
- Cho dù thi thể này bỗng nhiên đứng lên khiêu vũ, các người cũng phải nhấn nó lại, đưa vào lò thiêu cho tôi!
- Thật con mẹ nó xúi quẩy!
- Răng rắc.
Thiết áp lò thiêu bị mở ra.
- … - Châu Trạch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận