Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1541: Lửa giận (2)

- Bát lớn này, ngàn vạn lần đừng để lòng hư vinh quấy phá, nói lời thật lòng, tô mì lớn này cũng rất đắt…
Lưu Sở Vũ vừa lái xe vừa hát theo âm nhạc đang phát trên xe.
Bầu trời hoàng hôn, không trung đã sớm âm trầm từ trước, gió cũng đang càng lớn hơn, đây là dáng vẻ sắp mưa, cảm giác ẩm ướt mát mẻ đã tới trước một bước, dưới loại cảm giác này, lái xe, hát ca, vừa lao ở trên xa lộ, đúng là một sự hưởng thụ.
Tay.
Đặt ở ngoài cửa xe.
Có chút co lại, búng tay một cái.
Cảm nhận xúc cảm tuyệt vời do sức gió mang tới, thông qua chân ga dưới chân mình tiến hành điều tiết sức gió.
Êm dịu.
Đầy đặn.
Hô...
Thật là một loại mức độ cho người ta hâm mộ lại ghen tị.
Lưu Sở Vũ mím môi một cái, thông qua gương chiếu hậu mà nhìn mặt mình một chút, tôi hôm qua bận rộn cả đêm, sau khi chuyện kết thúc lại ngựa không dừng vó mà bắt đầu chạy về Thông Thành.
Chậc chậc chậc.
Thức đêm, đúng là khắc tinh của một làn da đẹp mà.
Đợi sau khi gặp được ông chủ ở Thông Thành, phải điều chỉnh trạng thái của bản thân thật tốt mới được.
Cái vị nữ đầu bếp họ Hứa ở tiệm sách kia, hẳn là rất có tâm đắc đối với vấn đề bảo dưỡng da mặt đi, nếu biết sớm thì đã có đủ thời gian học tập kinh nghiệm từ người ta rồi, cũng không đến mức mỗi lần gặp mặt đối phương cũng đều bị lép vế như vậy.
Ừm, đúng rồi, để cho Nguyệt Nha châm cứu giúp anh ta một phen, mấy nơi châm cứu xoa bóp khác đều không đáng tin cậy, năng lực cũng không được bao nhiêu, vẫn là Nguyệt Nha kỹ thuật tốt, một bộ kim châm đâm xuống, thoải mái, dễ chịu.
Lưu Sở Vũ kìm lòng không được mà ngáp một cái, thật ra thì trước đó đám ba quỷ sai làm việc bên ngoài bọn họ đã thống nhất với nhau rồi, sau này, cũng sẽ không quay về địa bàn của mỗi người nữa, vẫn là ở lại Thông Thành sẽ tốt hơn một chút, triển vọng phát triển ở nơi này cũng lớn hơn.
- Ha ha, sau này mọi người cũng đều ở chung rồi, thật sự là vẫn giống như đa cấp vậy.
Dù sao, trong mắt của người ở bên ngoài, một đám người sống dựa vào một tiệm sách vẫn luôn không ngừng thua lỗ, hiển nhiên là một chuyện rất không đáng tin.
Xe, lái vào trước mặt một trạm phục vụ, Lưu Sở Vũ xuống xe, đi vào phòng vệ sinh.
Một lát sau, anh ta vừa cầm khăn giấy lau tay vừa đi ra ngoài.
Sau đó.
Anh ta dừng bước, không cử động nữa.
Lúc trước, khi lái vào ngược lại cũng không cảm thấy có vấn đề gì, chỉ cho là hôm nay do trời sắp mưa, cho nên bên ngoài trạm phục vụ không có ai, nhưng chờ sau khi anh ta đi ra khỏi phòng vệ sinh mà còn không nhìn thấy ai.
Anh ta hiểu rõ.
Bản thân đã gặp chuyện rồi.
Nếu như thật sự có thể thưa người tới mức độ này, như vậy đoán chừng trạm phục vụ này đã sớm đóng cửa rồi.
Cũng may, anh ta là một quỷ sai kinh nghiệm phong phú, không tới mấy ngày nữa, có lẽ còn sẽ trở thành bộ đầu danh vọng.
Người bình thường gặp phải cảnh tượng này có thể sẽ bị dọa đến la to, đối với loại người như anh ta ầm nói, chỉ có thể coi là bình thường như chuyện cơm bữa thường ngày mà thôi.
- Ùng ục ùng ục… Ùng ục ùng ục...
Một đống bùn nhão bắt đầu xuất hiện ở trước mặt anh ta, lại đang không ngừng sủi bọt khí.
Lưu Sở Vũ lui về phía sau mấy bước, tay phải kết ấn, tay trái là móc ra một chiếc Hộ Tâm Kính, ánh mắt, đang nhìn chằm chằm vào đống bùn nhão vừa xuất hiện ở trước mặt mình.
Nhưng mà.
Một bóng đen toàn thân màu đen đang cầm dao găm, lặng yên không một tiếng động mà đang xuất hiện ở sau lưng Lưu Sở Vũ.
Giống như là cắt đậu hủ vậy.
Dam găm chém ra.
Mọi thứ.
Nhẵn nhụi.
Trực tiếp xuyên thủng lồng ngực của Lưu Sở Vũ.
Lúc này, Lưu Sở Vũ há to miệng, muốn nói gì đó, nhưng lại không nói ra được, chỉ cảm giác vị trí gần tim ở trên lồng ngực của mình, lại lạnh như băng.
- Ùng ục ùng ục...
Trong tiếng bùn lầy đang sôi trào này.
Cùng lúc đó, là tiếng máu tươi không ngừng chảy ra từ vị trí lồng ngực của Lưu Sở Vũ.
Cho dù là vào lúc này.
Lưu Sở Vũ vẫn không thể tin được.
Bản thân.
Sắp phải đối mặt với kết thúc như vậy sao?

Vào lúc này, Hộ Tâm Kính ở trong lòng bàn tay đã phát huy tác dụng, tác dụng này, rất trực tiếp, cũng rất bạo lực.
Chỉ nghe một tiếng động trầm muộn.
Giống như là có đứa trẻ nghịch ngợm nào đó ném pháo trúc vào trong thùng xăng rỗng vậy.
Chấn cho màng nhĩ người ta muốn rách ra.
Cả người Lưu Sở Vũ bay về phía trước, sau khi đáp xuống, lăn lông lốc vài vòng liên tiếp, ngoại trừ vết thương kinh khủng ở trên lồng ngực ra, những nơi khác ở trên người đều bị bỏng diện tích lớn.
Tình cảnh mới vừa rồi kia, bất luận là Hộ Tâm Kính có hiệu quả đặc thù như thế nào cũng đều đã không kịp nữa rồi, cho nên Lưu Sở Vũ lựa chọn phương pháp đơn giản nhất, chính là để cho món pháp khí quý giá nhất này của mình trực tiếp nổ tung.
Loại tự bạo này cũng nổ cho bản thân bị thương.
Nhưng sau khi đáp xuống.
Lưu Sở Vũ vẫn giãy dụa nghiêng mặt nhìn sang khu vực ở bên cạnh mình trước đó.
Bóng đen dường như đã biến mất trong chốc lát, lúc này lại lần nữa ngưng tụ trở lại, giống như là không bị gì cả vậy, từng bước từng bước đi về phía bên này.
Mặc dù trước đó cũng không ôm hi vọng quá lớn, nhưng ít ra trong lòng vẫn còn ôm một chút ảo tưởng, lúc này, một chút ảo tưởng cuối cùng cũng theo đó mà tan vỡ rồi.
Thật ra thì, mỗi người đều có kỳ ngộ thuộc về chính mình, dĩ nhiên, chắc chắn là những kỳ ngộ này cũng có phân chia ra lớn nhỏ.
Cũng không phải là tất cả mọi người đều có thể giống như Châu Trạch.
Lúc không có chuyện gì làm thì liền mang theo lão đạo ra ngoài dạo chơi một vòng, sau đó thuận đường nhặt được một kỳ ngộ về nhà về nhà nếu lên hoặc là dứt khoát chôn xuống ủ làm phân bón.
Với bản thân người như Lưu Sở Vũ mà nói, Hộ Tâm Kính này, ở trong cấp độ quỷ sai, đã thật sự được tính là một món pháp khí không bình thường rồi, nhưng vào lúc này, vẫn có vẻ rất vô dụng.
Đây căn bản không phải là trận chiến đấu ở cùng một cấp độ.
Bóng đen cầm dao găm, đi tới trước mặt Lưu Sở Vũ, gã nâng dao găm lên, nhưng lại bỗng nhiên dừng lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận