Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 421: Thợ săn và con mồi đảo ngược vị trí! (1)

- Mở mắt!
Trong lúc nhất thời, con ngươi ở mắt trái của Nguyệt Nha bị màu trắng bao bọc, khí chất cả người cô ấy đột nhiên biến đổi.
Đương nhiên.
Thời gian này giằng co vẻn vẹn không được 10 giây.
Ngay sau đó.
Thân thể cô ấy lại lảo đảo một cái.
Chẳng qua lần này cô ấy đã thông minh hơn, chủ động ngang nhiên xông thẳng tới trên người Châu Trạch. Hiện tại cô ấy thật sự cảm thấy thoát lực, đòi hỏi Châu Trạch đỡ lấy cô ấy.
Châu Trạch lại bước sang bên cạnh một bước.
- Phù phù...
Nguyệt Nha lần thứ hai ngã rầm trên mặt đất.
Trong lúc nhất thời.
Cô ấy cạn lời, nghẹn họng.
- Cô nhìn thấy cái gì?
Hẳn năng lực của người phụ nữ này là loại có thể nhìn thấu hư vọng, bởi vì ngay trong nháy mắt cô ấy kêu "mở mắt", Châu Trạch cảm giác được lá bài xì phé trong quần áo mình run lên, khí tức bản thân mình đang ẩn giấu gần như cũng bị bài trừ.
Nguyệt Nha cau mày từ dưới đất bò dậy, có chút căm hận nhìn lướt qua Châu Trạch, trầm giọng nói:
- Phía trước trong phòng học bên trái, có một người đàn ông lạ mặt đang sọc, nhưng thứ anh ta bắn ra đã không phải màu trắng, mà anh ta đang không ngừng bắn ra máu.
Chuyện như bắn máu kiểu này, Châu Trạch nhớ kỹ trước đây anh đã xem qua một câu chuyện nào đó. Câu chuyện ấy nói về thời xuân thu chiến quốc, có một quốc vương nào đó đặc biệt tham luyến nữ sắc, uống quá nhiều thuốc kích dục, khiến bản thân mình không khống chế nổi mà bắt đầu phun máu. Sau đó tên quốc vương ấy trắng trợn khiến mình phun máu tới chết.
- Phía trước trong phòng học bên phải, Trịnh Cường ngồi ở chỗ kia, thân thể đang từ từ héo rũ, viền mắt hãm sâu, như là... ...
Nguyệt Nha cắn môi, còn ra suy đoán của mình:
- Hít ma túy quá liều.
Châu Trạch nhíu mày, quỷ sai cũng trúng chiêu?
- Bên phía lầu đối diện, Lý Sâm đứng ở nơi đó, trên người hắn ta bắt đầu xuất hiện vết bỏng trên diện rộng.
- Cổ Hà đâu?
Tên bộ đầu kêu mọi người tới đây cùng uống chén canh đâu?
- Không tìm được. - Nguyệt Nha lắc đầu.
Ông chủ Châu không còn gì để nói, sớm biết vậy, hẳn là mình nên mặt dày một chút, để tiểu loli thay mình tới tham gia lần hoạt động này.
Đương nhiên, trước đó ai cũng không ngờ tới, từ khi ông chủ Châu làm quỷ sai tới nay, đây là lần đầu tiên ông chủ Châu hưởng ứng lời hiệu triệu của thượng cấp, kết quả lại đụng phải một cái lãnh đạo hố hàng.
Hiện tại, bốn quỷ sai có hai đã trúng chiêu.
Mà trước mặt anh thì có ba sự lựa chọn.
Một là đi cứu bọn họ.
Hai là tìm đến con "quỷ" kia, giải quyết nó.
Ba là quay đầu lại rời đi.
Thật ra Châu Trạch càng có khuynh hướng lựa chọn thứ ba, nhưng hết lần này tới lần khác anh lại rất khó lựa chọn phương án thứ ba, bởi vì nơi này là Thông Thành, nếu bản thân mình không biết còn hoàn hảo, nhưng nếu mình đã biết còn cố ý trốn tránh không làm gì, để con "quỷ" kia tiếp tục làm ra chuyện thương thiên hại lý, nhân quả này sẽ bị tính lên trên đầu Châu Trạch.
Ngược lại Nguyệt Nha phảng phất như người tâm hữu linh tê, cô ấy lập tức nói: "Tôi chuẩn bị rời khỏi, chuyện nơi đây có biến hóa, bộ đầu lại biến mất, không bình thường.
Cô ấy có thể đi, bởi cô ấy không phải quỷ sai Thông Thành.
- Cô có thể đi được sao? - Châu Trạch hỏi.
- Cái gì?
Nguyệt Nha vừa dứt lời, đã nhìn thấy bỗng nhiên bên cạnh mình có một bóng đen quỷ dị đang kéo về phía mình.
Lúc này, cô ấy vung lòng bàn tay lên, mấy chục cây ngân châm lấy cô ấy làm tâm điểm, bao trùm khu vực dưới chân mình lại. Đoàn kia bóng đen không ngừng lượn lờ khắp bốn phía, nhưng không cách nào tiến thêm.
Dưới chân Châu Trạch cũng có bóng đen kéo tới, móng tay của ông chủ Châu dài ra, trực tiếp đâm vào sàn nhà. Khói đen tản ra, tạo thành một đạo kết giới, chấn bóng đen rớt ra phía ngoài.
Song phương giằng co hồi lâu.
Cuối cùng.
Bóng đen tan đi.
Nguyệt Nha cúi người, tay vung trên mặt đất, trực tiếp thu hồi số ngân châm đang được cắm trên mặt đất.
Châu Trạch cũng rút móng tay của mình ra.
Nếu như vật kia chỉ có những thủ đoạn này, hai người mình chỉ cần cẩn thận một chút thì vấn đề không lớn.
Rất thống khổ, rất nhức trứng.
Ông chủ Châu không phải người thích lo nỗi lo của thiên hạ.
Chỉ cần cho anh nằm trên ghế salon mỗi ngày, uống cà phê phơi nắng xem báo chí, cho dù ngoài cửa sổ có là nước lũ cuồn cuộn, anh cũng cảm thấy không sao cả. Nhưng chuyện này lại có quan hệ lợi hại mật thiết với anh, không phải Châu Trạch anh có thể lơ là.
Chủ động đi về phía trước một chút.
Châu Trạch tạm thời quẹo vào phòng học phía bên phải.
Trịnh Cường ngồi ở đàng kia, vẻ mặt mê say, quả thực giống hệt với hình dung của Nguyệt Nha.
Châu Trạch đưa tay đụng lên người Trịnh Cường.
Trong nháy mắt.
Trước mắt Châu Trạch cũng xuất hiện sương mù dày đặc.
Trong sương mù.
Châu Trạch nhìn thấy Trịnh Cường đang ngồi trên sô pha, chung quanh oanh oanh yến yến, quần ma loạn vũ, mà Trịnh Cường đang cầm bình thuỷ tinh, một khắc càng không ngừng mà hút khói trắng bên trong.
Loại phương pháp hút này.
Cho dù là một con voi cũng không thể chịu nổi.
Hơn nữa.
Có lẽ người ngoài cuộc tỉnh táo, người trong cuộc u mê, Châu Trạch nhìn thấy cả trai lẫn gái bên cạnh Trịnh Cường đều chỉ còn lại bộ xương, đầu của bọn họ càng giống như bị trùng gặm nhấm, khắp nơi là hục hang, còn kinh khủng hơn cả tổ ong.
Đời trước Châu Trạch là bác sĩ, anh biết, có một số loại ma túy, nếu hút nhiều sẽ tạo thành tổn thương cực lớn đối với đại não, hơn nữa còn là tổn thương không thể vãn hồi.
Càng là người nghiện ma túy, tổn hại tạo thành cho cơ thể lại càng lớn, loại trường hợp vì hút ma túy mà biến người sống sờ sờ thành người thực vật cũng không ít, mà những người có cơ hội được đưa vào trại cai nghiện ngược lại là người may mắn.
Nhưng Trịnh Cường lại quá sung sướng, thậm chí ngay cả Châu Trạch xuất hiện anh ta cũng không phát hiện, tiếp tục say sưa trong đó.
Quả nhiên.
Nếu quỷ sai ven đường có thể đáng tin, thì heo nái cũng có thể leo cây.
Mặc dù mình cũng chỉ là một quỷ sai, nhưng Châu Trạch vẫn cảm thấy bản thân mình làm nhiệm vụ với một đám quỷ sai khác hơi quá mất mặt.
Chuyện này cho dù bản thân mình không tham gia, trở về tìm tiểu loli và luật sư An thương lượng một chút, lại bàn bạc kỹ từng bước từng bước, cũng tốt hơn với việc cùng đám đồng đội hố hàng này đi đưa đầu nhiều.
Nhưng bây giờ anh lại không có sự lựa chọn, loại đồng đội heo như thế này.
Anh còn phải cứu.
Cho dù bên người có nhiều thêm mấy con pháo hôi, chí ít cũng có thể tạo thành tác dụng hấp dẫn hỏa lực, đúng không?
Móng tay của Châu Trạch dài ra.
Không ngừng mà vung vẫy.
Lũ khô lâu trước mặt bị Châu Trạch đánh nát từng cái.
Nhưng Trịnh Cường vẫn như không phát hiện, tiếp tục trầm mê trong đam mê lớn nhất cuộc đời mình.
Châu Trạch tiến lên một bước, bóp nát bình thuỷ tinh trong tay Trịnh Cường.
Cả người Trịnh Cường sửng sốt, ánh mắt mang theo màu máu nhìn chằm chằm Châu Trạch, anh ta gầm lên giận dữ, vậy mà trên người lại xuất hiện từng cây gai ngược, như một con nhím, sau đó anh ta trực tiếp gầm thét xông về Châu Trạch.
Đối với kẻ nghiện, chỉ cần là người dám ngăn cản anh ta hút ma túy, cho dù đó là cha mẹ vợ con cháu chắt, đều là kẻ thù lớn nhất của mình!
Móng tay Châu Trạch đảo qua gai ngược trên người đối phương, vậy mà lại phát ra một trận tiếng kim loại va chạm leng keng. Trong lúc nhất thời, có không ít gai ngược trên người đối phương đâm vào trong cơ thể Châu Trạch.
Đau đến ông chủ Châu run run một trận.
Mà ở trong cơ thể Châu Trạch.
Vậy chữ “phong” màu máu to lớn.
Vào lúc này cũng bắt đầu run rẩy nhẹ lên.
- Đến đây đi... ... Mở phong ấn ra... ... mày cần lực lượng của tao!
Cái ý thức kia đang kêu gọi Châu Trạch:
- Quỷ sai... ... chỉ là... ... thức ăn của tao... ... mà thôi!
- Lăn con mẹ mày đi!
Châu Trạch quát.
Ngay sau đó.
Mười móng tay của ông chủ Châu nhanh chóng dài ra, biến thành độ cung như lưỡi hái, hai tay khoanh ngang trước người, thuận thế đẩy về phía trước.
Rốt cục anh cũng đẩy được Trịnh Cường ra.
Ngay sau đó.
Mười móng tay của Châu Trạch cùng nhau đâm thẳng về phía trước.
Châu Trạch không lựa chọn trực tiếp đâm vào lồng ngực thằng này, mà lựa chọn đâm vào hai tay đối phương.
- Phốc!
Đau đớn kịch liệt kéo tới.
Sương mù bốn phía cũng bắt đầu tiêu tán.
Châu Trạch cúi đầu nhìn thoáng qua.
Phát hiện trên người mình có thật nhiều lỗ máu như lỗ kim, tuy rằng thương thế không tính là nghiêm trọng, nhưng rất rất đau.
Mà Trịnh Cường vốn ngồi phía trước, hai tay đang chảy máu tươi ồ ồ.
Anh ta có chút mờ mịt mở mắt ra nhìn Châu Trạch, lại nhìn chung quanh.
Vừa thử cầm máu vừa nói:
- Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
... ...
Nguyệt Nha chưa đi theo Châu Trạch. Tất cả mọi người đều là người đã từng chết qua một lần, cho nên bọn họ càng hiểu rõ phải quý trọng sinh mệnh, đồng thời loại xu cát tị hung (theo cái lợi, tránh cái hại) cũng dung nhập vào trong cốt tủy, như một loại bản năng.
Không phải vì hiểu được cuộc sống, mới quý trọng sinh mệnh.
Mà là vì địa ngục quá kinh khủng, vẫn là sống ở dương gian tốt hơn!
Đây không phải kinh sợ.
Lúc đầu bọn họ hưởng ứng loại tụ tập này với thái độ đi theo kiếm một chén canh, dù gì chuyện cũng không phát sinh trong khu vực của mình, hà tất phải vì thế mà liều mạng?
Cộng thêm tên quỷ sai Thông Thành khốn nạn.
Để mình ngã trên mặt đất hai lần.
Bản thân mình lại càng không thể nào giúp anh ta!
Chỉ là.
Ngay khi Nguyệt Nha vừa đi tới đầu cầu thang tầng ba, ở đầu bậc thang tầng ba xuất hiện một bóng người quen thuộc.
Người này.
Chính là Cổ Hà.
- Cô đi đâu?
Cổ Hà ngẩng đầu nhìn Nguyệt Nha trên bậc thang.
- Con quỷ này chưa trừ đi, gieo hại vô cùng.
Nói xong.
Cổ Hà bắt đầu đi về phía bậc thang.
- Bộ đầu đại nhân, ngươi?
Không biết vì sao, bỗng nhiên trong lòng Nguyệt Nha sinh ra tâm tình sợ hãi, cô ấy bắt đầu lui về phía sau theo bản năng.
Trước đó, Châu Trạch đã nói với cô ấy, cô cho rằng cô còn có thể đi được sao?
Cô ấy không để trong lòng.
Hiện tại.
Đột nhiên cô ấy cảm thấy.
Có lẽ trong lời nói của Châu Trạch còn mang theo thâm ý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận