Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1784: Con người, sẽ thay đổi (3)

Nếu không phải Doanh câu kịp thời chạy tới.
Thì Hoàng Đế đã làm tiêu tan con đường gây dựng sự nghiệp từ nửa đường rồi.
Đổi thành những người khác, tỷ như luật sư An, vào lúc này đoán chừng đã trực tiếp quỳ xuống ca tụng công đức: Bệ hạ hồng phúc tề thiên vân vân các kiểu rồi.
Doanh câu là tiếp tục chống đao của mình.
Nhàn nhạt đáp lại một câu:
- Phế... vật...
Châu Trạch đưa tay lên mặt.
Chà xát.
Sau đó, đưa mắt nhìn về phía Doanh câu đang đứng ở bên cạnh mình.
Giờ khắc này.
Anh đột nhiên cảm thấy Hoàng Đế thật sự rất vĩ đại.
- Con người, sẽ trưởng thành.
Lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên từ sau lưng Châu Trạch.
Châu Trạch quay đầu lại.
Nhìn thấy Nửa gương mặt ở bên kia, kẻ miệng ngại nhưng cơ thể thành thực – cũng đã theo kịp.
Lúc Nửa gương mặt đi bộ cũng lảo đảo ngã trái ngã phải, tuy nói lúc trước Doanh câu không đánh chết anh ta, nhưng trong vòng một ngày, anh ta – vốn bổn nguyên đã thiếu sót, anh ta lại liên tiếp bị Phủ Quân và Doanh câu thu thập một hồi, vào lúc này, còn có thể có tinh khí thần tốt, đó mới là chuyện lạ đi.
Cúi người xuống, hai tay chống đất, vừa duy trì thăng bằng của mình vừa ngẩng đầu như trước, hình về phía “Doanh câu” trong khung cảnh.
Nửa gương mặt tiếp tục nói:
- Con người, cũng sẽ thay đổi.

Nửa gương mặt vừa dứt lời, bốn phía bỗng nhiên nổi gió lên, gió rất lớn, trong đó còn mang theo thứ gì đó vừa đặc vừa nặng tương tự như là cát đen, “ong ong ong” khiến cho lỗ tai người ta phát ù, dĩ nhiên tầm mắt sẽ bị che khuất đến rối loạn mịt mù.
Thật vất vả, chờ đến lúc chung quanh mình lại an tĩnh lại, ở đằng trước ba người, lại lần nữa xuất hiện bóng dáng của “Doanh câu” năm đó.
Có thể thấy được, từ sau khi Doanh câu từ gia nhập trận doanh của Hoàng Đế, thật sự vẫn luôn trưởng thành, vẫn luôn thay đổi.
Ngay từ lúc bắt đầu, cuộc sống mà Doanh câu trải qua giống với một dã nhân hơn, đói thì đi săn, mệt thì cứ tìm một nơi để ngủ, trên cơ bản là không có liên hệ gì với thế giới bên ngoài cả.
Chẳng qua là, dưới trạng thái tiên quyết là không có bất kỳ giao tiếp gì, không có công pháp để tu luyện, không có danh sư dạy dỗ, không có truyền thừa, Doanh câu đã có thể tay không xé toạc mãng yêu, nuốt chửng nội đan mang kịch độc trong người nó, chuyện này cũng đủ có thể cho thấy được thiên phú kinh khủng của Doanh câu năm đó.
Phải biết, chính Phủ Quân đời cuối cùng – người vẫn luôn tự xưng, hơn nữa cũng được xem là thiên tài, sự quật khởi của ông ta, thật ra thì cũng có thuận lợi từ ban đầu, khởi đầu của ông ta, vốn dĩ đã cao hơn những người ở bên ngoài rất nhiều rồi.
Có lẽ, đây cũng là nguyên nhân mà Hoàng Đế năm đó tình nguyện tự mình ra mặt để lôi kéo Doanh câu về bên mình.
Tuy nói Hoàng Đế thời điểm đó còn chưa phải chủ nhân của liên minh, có lẽ, chẳng qua chỉ là thủ lĩnh của một bộ lạc nhỏ, nhưng so với Doanh câu mà nói, thực ra, thân phận của anh ta thật đúng là rất cao rất cao.
Sau đó, đủ các loại hành vi tùy tiện của Doanh câu.
Gần như chỉ còn kém treo một tấm bảng trên trán của mình, trên đó viết —— yêu cầu anh thỏ khôn chết chó săn vào nồi nhanh lên một chút!
Nhưng Hoàng Đế cũng vẫn có thể tiếp tục dung túng cho anh ấy như trước.
Bởi vì thiên phú của Doanh câu, cũng bởi vì loại tốc độ phát triển kinh khủng kia của Doanh câu.
Gió cát yên tĩnh lại, Doanh câu lúc này, áo giáp trên người đã sớm bị máu tươi nhuộm đẫm, quanh người tản ra một loại hơi thở khiến cho người ta sợ hãi, mà ở sau lưng của anh ấy, lại có trên trăm binh sĩ trên người mang vết thương, ký hiệu ngọn lửa khắc ở trên áo giáp của những binh sĩ này, so với những binh sĩ trên người Hoàng Đế lúc trước, có khác biệt rất rõ rệt.
Bên kia, nơi cửa vào thung lũng, lại lần nữa truyền đến tiếng thét gào kêu giết, dường như còn có tiếng gầm thét và giẫm đạp của man thú.
Doanh câu nâng ngang đao.
Sống đao đập ở trên đất một cái, tỏ ý những tàn binh sau lưng mình cút nhanh lên.
Trên trăm quân sĩ ở nơi này rối rít hành lễ với Doanh câu, không phải tư thế quỳ xuống, nhưng lại có vẻ rất trang trọng, sau đó, tất cả những tàn binh này đều rút đi theo một hướng khác.
Về phần Doanh câu, thì đang đơn độc ở lại cản ở đằng sau.
So với Doanh câu từ trong khung cảnh trước đó, dường như Doanh câu hiện tại hơi có chút ẩn giấu hơn một chút, trong tròng mắt, đã có thêm một tia thâm thúy.
Phía trước, nơi cửa thung lũng tối đen, thế nhưng loại tiếng động vụn vặt của không biết bao nhiêu truy binh cùng với man thú dưới trướng của bọn họ phát ra kia, cũng đủ để mang đến áp lực kinh khủng cho người ta.
Nhưng mà, truy binh không có một đường giết sạch, ngược lại, bắt đầu rút lui về sau.
Ngay sau đó.
Từ trong bóng tối.
Có một tên khổng lồ bước ra.
Tên khổng lồ này cực kì cường tráng, so sánh với ma tướng mà Doanh câu đã chém giết trong khung cảnh trước đó thì chỉ cao hơn chứ không hề thấp, hơn nữa, trên lỗ mũi còn có khoen mũi, trên người mặc giáp thú, không biết rốt cuộc là loại da của thú dữ nào.
Vị trí hai bên sau lưng, phân biệt có hai chuỗi gai xương vươn ra, giống như đã từng bị một đao chặt đứt vậy, dường như nơi đó đã từng là một đôi cánh.
Châu Trạch đưa tay sờ cằm của mình một cái, nói thật, Xi Vưu ra sân, quả thật là cao cấp hơn và hoành tráng hơn Hoàng Đế lúc trước rất nhiều.
Trong truyền thuyết, lúc Xi Vưu thống lĩnh rất nhiều bộ tộc thờ phụng đồ đằng hình chim và đồ đằng hình trâu, ở trên người, có loại biểu diễn này trên người, thực sự không tính là quá kỳ quái.
Xi Vưu nhìn Doanh câu, cây rìu trong tay trực tiếp bổ thẳng vào dưới chân của Doanh câu, cây rìu đâm thẳng vào tầng đất đá ở bên dưới.
Đây hẳn không phải là sự khiêu khích đơn thuần, hẳn là đang chiêu hàng, hoặc giả, nên nói là mời chào thì sẽ càng thích hợp hơn.
Để cho đội quân của mình dừng lại pử phía xa, bản thân tới một mình, loại thành ý này, không thể nói là không đủ được.
Doanh câu lại lặng lẽ khom lưng, rút cây rìu ở trước mặt lên, sau đó, lại lần nữa ném thẳng về phía trước.
Xi Vưu đưa tay nhận lấy cây rìu, trên mặt, lộ ra nụ cười mang theo sự nghiền ngẫm.
Đây là, trực tiếp cự tuyệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận