Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1737: Tốt (1)

Một là bởi vì khi đó ông chủ nhà mình còn ở đó.
Bạn thân là một nhân viên của tiệm sách, hiện tại lại đang cúi người gật đầu với tổng giám đốc của một công ty khác ở ngay trước mặt ông chủ, chuyện này thì xem là gì chứ?
Điều mà lãnh đạo kiêng kỵ nhất, chính là chuyện này.
Thân là cáo già có thâm niên của âm ti, sao luật sư An lại có thể đi phạm vào loại sai lầm này được?
Thứ hai là bởi vì để tạo nên ảo giác rằng anh ta vẫn còn chưa ý thức được lão đạo đã không còn là lão đạo.
Để tạo bối cảnh đệm cho “bài phát biểu” sau đó của anh ta.
Có thể lổ a vẻ chân thành hơn!
Về phần “lão đạo” có nổi giận hay không, chuyện này thì không biết được, về điểm này, luật sư An có thể xác định được, thứ nhất, nếu như Phủ Quân đời cuối cùng đại nhân đã cùng trở về với ông chủ rồi, vậy hiển nhiên, hiện tại có thể xem như cùng một chiến tuyến với tiệm sách nhà mình.
Thứ hai, loại cảm giác thân phận của mình vẫn chưa bị nhân vật nhỏ ở bên cạnh – một kẻ không có ánh mắt – nhìn thấu, nhìn tên nhân vật nhỏ kia ra sức biểu diễn.
Chuyện này có thể mang đến cảm giác thoải mái cho những nhân vật lớn.
Luật sư An không ngại việc bản thân đóng vai một chú hề hay nhân vật quần chúng không có ánh mắt.
Dù sao.
Ai bảo anh ta không phải nhân vật chính cơ chứ?
Về phần Phủ Quân đời cuối cùng có thể nhìn thấu hết tất cả những chuyện này hay không.
Đây không phải là đang nói nhảm sao.
Nhất định là sẽ nhìn thấu được nha.
Nhưng coi như có thể nhìn thấu phần tâm tư nhỏ của anh ta, thì anh ta cũng phải biểu diễn nha, nếu không thì dùng cái gì để gây ấn tượng đây chứ?
Hệ thống Phủ Quân cũng đã bị chặt đứt một ngàn năm nay rồi, ỏ đâu ra mà còn trung thần lương tướng gì đó nữa chứ, đang xem người ta là kẻ ngốc đấy à?
Lão đạo một hơi uống cạn sạch phần rượu còn lại, nâng ly đặt ở trên bàn trà.
Đứng dậy.
Không nói gì với luật sư An cả.
Chẳng qua chỉ lặng lẽ đi tới cửa.
Ánh mắt của luật sư An, vẫn nhìn chằm chằm vào bóng lưng của lão đạo.
Đây là một bóng lưng vĩ đại biết bao, ở trong bóng lưng này, luật sư An như thể nhìn thấy tiền đồ của mình, nhìn thấy được tương lai của mình, nhìn thấy vàng son lộng lẫy, nhìn thấy áo gấm về làng.
Rốt cuộc.
Bóng lưng này ngừng lại ở cửa của căn phòng.
- Anh có biết họa sĩ nào không?
Lão đạo hỏi.
- Ngài muốn loại nào?
Luật sư An hỏi.
Lúc Trương lão đầu nghe được chữ “ngài” này, giống như bị điện giật vậy, ông ta là người chính trực, nhưng là người chính trực cũng không đồng nghĩa với việc chỉ số thông minh chờ sạc.
- Tranh thuỷ mặc đi.
- Tối nay có thể quen biết.
Hô hấp của luật sư An bắt đầu dồn dập.
- Vậy thì, ngày mai gặp đi.
- Được, ngày mai lúc hạ cánh là có thể gặp mặt.
- Vất vả rồi.
Luật sư An nghe vậy, lưng khom đến càng thấp hơn, thành khẩn nói:
- Ngài vất vả rồi.
Lão đạo rời khỏi phòng.
Lúc này luật sư An mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Phịch” một tiếng, ngồi thẳng xuống tấm thảm.
- Ông ta, ông ta là, ông ta là, ông ta là…
Trương lão đầu có chút nói chuyện không rõ ràng.
Luật sư An châm một điếu thuốc, lặng lẽ hút một hơi, lại chậm rãi phun ra một vòng khói.
Nói:
- Ông ta là ai, có quan hệ gì với ông sao?
- Vẫn chưa về nhà cho con bú đi?

Chuyến bay trở về vẫn mua vé của hãng Hàng không Đông Hải, một chiếc máy bay nhỏ, khoang hạng nhất cũng chỉ có tám chỗ, lúc mua, chỉ còn lại ba tấm vé mà thôi.
Liên quan tới việc phân chia ba tấm vé khoang hạng nhất này, thật ra thì rất đơn giản.
Ít nhất, đối với luật sư An mà nói, rất đơn giản.
Ông chủ cùng Oanh Oanh ngồi chung, bởi vì ông chủ cần ngủ bù khi ở trên máy bay.
Lão đạo một chỗ.
OK.
Phân chia xong.
Chẳng qua là.
Ngoại trừ Trương lão đầu ra, khi những người còn lại đứng xếp hàng đi vào khoang sau, lúc nhìn thấy lão đạo lại ngồi ở phía sau ông chủ, thì đều có chút kinh ngạc.
Cũng may, mọi người đều là kẻ thành tinh.
Thân phận thực sự của lão đạo, mọi người cũng đều đã từng nghe nói một chút.
Lúc này, lão đạo lại được đại quản gia An Bất Khởi ưu đãi như vậy, tuyệt đối không có khả năng luật sư An lại đột nhiên rút gân não muốn chơi trò “kính già yêu trẻ” gì đó được.
Chẳng qua là, tin tức mà một màn này để lộ ra, vẫn khiến cho người ta quá mức khiếp sợ.
Giống như là Vương nhị cẩu ở cách vách nhà bạn, có một ngày đột nhiên chạy sang gõ cửa nhà bạn nói cho bạn biết, rằng hóa ra anh ta là con riêng của nhà giàu nhất, bây giờ phải quay về đi kế thừa gia sản.
Tóm lại.
Bất kể mọi người mang theo tâm trạng như thế nào mà ngồi vào vị trí trong khoang phổ thông của mình.
Ông chủ Châu thì ngược lại, sau khi lên máy bay đã từ chối khéo vấn đề bữa ăn trên máy bay của nữ tiếp viên hàng không, trực tiếp dựa vào trên bả vai của Oanh Oanh, ngủ thiếp đi.
Tối hôm qua, thật ra thì cũng không làm gì.
Muốn làm gì thì cũng không dậy được, không đúng sao?
Ngay cả khi đã ngủ rồi.
Nhưng vẫn rất mệt.
Châu Trạch cảm thấy có thể là khi ở trong thế giới tinh thần tìm độc giác giúp cho Giải Trãi đã tiêu hao quá nhiều tinh lực.
Hoặc giả là, trong mấy ngày qua quá mức giày vò rồi, cho nên sau khi mọi chuyện trôi qua, ngoại trừ mệt mỏi thì vẫn chỉ còn lại mệt mỏi mà thôi.
Ông chủ Châu thành công trong việc ngủ mất từ trước khi máy bay cất cánh.
Đến lúc máy bay hạ cánh mới tỉnh lại.
Đây là quá trình ngồi máy bay hoàn mỹ nhất thoải mái nhất, có lẽ những người chưa từng ngồi máy bay hoặc số lần đi máy bay không nhiều sẽ cảm thấy rất hưng phấn, kinh ngạc vui mừng cảm nhận cảm giác lúc máy bay cất cánh, nhân tiện nhìn ngắm trời xanh biển mây ở bên ngoài một chút.
Sau khi ngồi lâu, sẽ cảm thấy giống như bị nhồi nhét vào trong một hộp cá mòi vây, thật sự còn không thoải mái bằng xe buýt đỗ ở trước cửa nhà nữa.
Duỗi người.
Ngược lại không cảm thấy tinh thần no đủ bao nhiêu.
Chẳng qua chỉ cảm thấy lại là một trận buồn ngủ ập tới.
Cũng may, sân bay Hưng Đông của Thông Thành rất nhỏ, sau khi xuống khỏi máy bay, lắc lư mấy bước thì đã đứng ở trước sân bay rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận