Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 301: Anh đánh thiên hạ! (1)

Cuối cùng Châu Trạch vẫn gọi điện thoại. Dù sao thì mệnh của lão đạo cũng đang nằm trên tay người ta, mà chuyện mình nói muốn thu thập đủ thế giới động vật cũng chỉ là ngứa tay chơi đùa mà thôi, cũng không có mục đích trực tiếp gì.
Một cá muối, lúc buồn chán thỉnh thoảng lại lật người, nhưng muốn cá muối có kế hoạch lâu dài gì đó, thật quá là khó hơn lên trời.
Hơn nữa, sau chuyện này, Châu Trạch đã nhìn thấy điểm khó chơi của núi rừng đông bắc. Mình bắt một tên, tiếp sau đó lại có từng tên từng tên rời núi tìm đến mình, thật khiến mình cảm thấy phiền phức vô cùng.
Ngồi trong phòng, nữ tiếp viên đưa một ly trà Long Tỉnh tới. Sau đó cô ta còn rất hào phóng đứng sau lưng Châu Trạch, bóp vai cho Châu Trạch.
Lão đạo đã thanh tỉnh lại, thân thể trần truồng, hai tay ôm đầu, vẻ mặt ai oán mà ngồi chồm hổm bên cạnh, giống hệt như khách làng chơi bị cảnh sát tảo hoàng bắt được.
Ông chủ Châu càng không ngừng hút thuốc, không nói chuyện, nhưng bầu không khí im lặng này lại là sự dày vò lớn nhất đối với lão đạo.
Nghĩ lại cũng đúng, đúng là trong lòng ông chủ Châu hơi không thoải mái thật. Bản thân mình chộp được hai Đại tiên, còn chưa nóng đã phải thả ra ngoài.
- Trong lòng khó chịu à?
Nữ tiếp viên ghé sát mặt tới bên tai Châu Trạch, nhẹ giọng hỏi.
Con hồ ly tinh này đúng là mị cốt thiên thành, ngay cả Châu Trạch cũng không thể không thừa nhận, cô ta thật rất có lực hấp dẫn.
- Câu lạc bộ này mà do cô mở sao? - Châu Trạch hỏi.
- Ha ha, đúng vậy, mở gần ba năm, việc làm ăn cũng không tệ.
- Mở nơi này để kiếm tiền à?
Đột nhiên Châu Trạch cảm thấy cho dù là Đại Tiên Nhi, hình như cuộc sống cũng rất gian nan thì phải. Không phải vì thời đại này người mê tín càng ngày càng ít, cho nên đám Đại tiên bọn chúng cũng ít được cung phụng?
- Kiếm tiền? - Nữ tiếp viên che miệng cười "hi hi hi" một hồi, cười đến nước mắt cũng sắp chảy ra, nói: - Châu tiên sinh, câu nói đùa này của cậu thật buồn cười đấy.
- Người như người tôi sẽ thiếu tiền sao?
- ... ... - Châu Trạch.
Ông chủ Châu cảm nhận được một luồng ác ý thật sâu tới từ thế giới này.
Trước đây.
Là Oanh Oanh có đầy đồ cổ làm vật bồi táng.
Lão Hứa có hai mươi mấy căn hộ.
Thu nhập từ livestream của lão đạo cũng rất khả quan.
Rõ ràng chủ tiệm cà phê Internet đối diện cũng là một phú nhị đại, ngay cả một điếu thuốc cũng có giá hơn ngàn đồng.
Hiện tại bản thân mình gặp phải một con hồ ly tinh, cũng có tiền như thế?
- Hơn một trăm năm trước, tỷ đây còn từng ở thanh lâu đấy. Khi đó thanh lâu là tồn tại hợp pháp lắm cơ.
- Không phải vì kiếm tiền thì cô làm vì cái gì?
- Vậy cậu mở phòng đọc sách ra để làm gì?
Châu Trạch im lặng, không biết nên trả lời như thế nào.
Nữ tiếp viên hơi thả lỏng, chỉ chỉ bốn phía, nói:
- Tà âm lọt vào tai, oanh oanh yến yến quanh quẩn.
- Nam nữ hoan ái đan xen, thanh sắc khuyển mã không ngớt.
- Tình, dục.
- Kinh tởm, bẩn thỉu, hạ lưu,
- Hèn mọn, a dua, biến thái.
- Mọi người vẫn luôn rất kín đáo với chữ “tính” này.
- Thế nhưng dù thế nào đi nữa cũng không thể rời bỏ nó, không thể không quấn quanh nó, cũng rất luyến tiếc nó.
- Ở chỗ này, nhìn, nghe, cảm ngộ.
- Từ trong hồng trần tu ra tam giới bên ngoài.
- Châu tiên sinh.
- Đây là đạo tu luyện của tỷ đây.
Châu Trạch nghe vậy, gật đầu.
- Từ sau kiến quốc không cho phép thành tinh.
- Con đường của yêu tu càng ngày càng khó. Việc hương khói nhang đèn cung phụng của mọi người cũng càng ngày càng ít. Mà cho dù nói gì đi nữa, những lão già kia vẫn ở trong núi sâu làm con rùa đen rút đầu như trước, chị đây chướng mắt với bọn họ.
- Nhưng chẳng còn cách nào, dù sao hai trăm năm trước tất cả mọi người cũng đều là động vật nhỏ đáng yêu.
- Đánh gãy xương thì còn liền gân, bọn họ hết người này tới người khác ngã vào tay ạnh, trong rừng sâu sai người tới, tôi không thể mặc kệ, cũng thật đáng buồn.
- Trong rừng sâu còn bao nhiêu yêu tinh nữa? - Châu Trạch hơi tò mò hỏi.
- Không nhiều lắm, không nhiều lắm rồi. Đám già cả như tỷ đây còn có chút thành tựu, còn lại, chỉ nói tới khai trí thôi đã rất ít ỏi.
- Ha ha, Châu tiên sinh, nói một lời xuất phát từ tâm can, đám lão già kia cậu bắt thì cứ bắt, cũng không cần phải áy náy hay nói đạo lý gì. Nên lột da rút gân thì lột da rút gân, nên luyện hồn thì luyện hồn.
- Thực sự không được nữa, lại biến chúng nó thành khôi lỗi làm thần giữ nhà cho cậu, này cũng không có gì đáng trách. Trước đây tuy tôi nói chuyện đạo lý với cậu.
- Nhưng trên thực tế, chuyện này vốn không có đạo lý gì đáng nói.
- Cậu mạnh mẽ, cậu có chiêu, cậu ăn chết bọn nó, bọn nó cũng chỉ có thể nhận lấy.
- Bát cô nãi và Hoàng đại ca kia, từ mấy năm trước khi chỉ mới vừa thành tinh, dã tai họa không ít động vật trong rừng, thậm chí còn xuống núi gây họa cho con người. Bọn họ đều không phải hạng người thuần lương, tay chân sạch sẽ gì.
- Sau này đạo hạnh cao hơn, thời đại khác nhau, mới học được cách kìm chế hơn một chút. Nhưng trên phương diện bản tính vẫn giữ lấy dáng vẻ cũ.
- Nếu cậu không biết những pháp môn ấy, chị đây có thể dạy cậu. Nhưng cậu phải bảo đảm, đừng dùng mấy chiêu này trên người chị đây. Ngày sau nếu còn có yêu vật không có mắt nào tới tìm cậu gây phiền phức, hoặc bị cậu nhìn thấy, cậu có thể bắt thì cứ bắt, xài cho đúng tác dụng, không phải sao?
Châu Trạch có chút ngoài ý muốn nhìn con hồ ly tinh này thêm hai lần, hỏi: - Vì sao cô phải làm vậy?
- Vì sao? – Hai tay nữ tiếp viên ôm lấy cổ Châu Trạch, nửa thân thể gần như ngồi trên đùi Châu Trạch, vô cùng thân thiết nói: - Chị đây thích cậu, có được không?
- Người có đủ công lực để giữ bình tĩnh trước mặt chị đây, có thể trấn định trước sau không đổi, thực sự không nhiều lắm. Cho nên chị đây coi trọng cậu.
- Có định lực như vậy, cho dù hiện tại cậu chỉ là quỷ sai, nhưng nói không chừng qua thêm mấy năm mười năm nữa, bộ đầu tuần kiểm thậm chí ngày sau có khi cậu còn cầm phán bút làm phán quan cũng nên.
- Lần này là chị bán cho cậu một nhân tình. Ngày sau cậu phát đạt rồi, đừng quên chị là được.
- Hơn nữa, Hoàng A Tam và Bát cô nãi đều không phải đèn cạn dầu, cậu có thể bắt cả hai bọn nó, đã đủ để chứng tỏ năng lực của cậu.
- Chị đây làm vậy cũng coi như một loại đầu tư. Trước đây khi chị mở thanh lâu ở Hà Nam, đã từng đầu tư cho một Viên Úy Đình, thiếu chút nữa đã thành công rồi.
Châu Trạch khẽ nhíu mày, Viên Úy Đình kia là ai?
Lúc này, lão đạo vẫn ngồi chồm hổm ở một bên không dám lên tiếng lại mở miệng nói:
- Ông chủ, chính là Viên Thế Khải.
Châu Trạch lại nhíu mày càng chặt hơn.
Lão đạo mới vừa phổ cập khoa học xong hận không thể tát miệng mình.
Tự mình mắng mình:
Mày chỉ được cái nói nhiều.
Chỉ có mày có năng lực sao?
Mẹ nó mày không nhịn được muốn giả bộ bức đúng không!
- Đáng tiếc, hắn phúc bạc, không thể chống đỡ nổi áo bào màu vàng kia, không bao lâu đã chết rồi. Trước đây thiếu chút nữa chị đây đã có cơ hội làm mẫu nghi thiên hạ.
Nói đến đây, nữ tiếp viên lại tự nhiên cười rộ lên, sau đó lại khóc, giống hệt như đang nói tới chuyện đau lòng của mình vậy.
- Ông chủ của chúng tôi đâu, tôi tới tìm ông chủ của chúng tôi!
- Oanh! Oanh! Oanh!
Bên ngoài truyền đến hàng loạt tiếng nổ vang.
Nữ tiếp viên xuống khỏi người Châu Trạch, đứng lên đi ra bên ngoài. Châu Trạch cũng cùng đi ra. Lão đạo lập tức mặc đạo bào của mình vào, cùng theo hai người ra ngoài.
Trên bả vai Bạch Oanh Oanh có một con khỉ đang ngồi. Cô ấy đứng giữa sảnh lớn, bốn phía chung quanh cô ấy là năm sáu bảo vệ nằm ngổn ngang.
- Ông chủ, Oanh Oanh đến rồi!
Nữ tiếp viên và Châu Trạch cùng xuất hiện. Nữ tiếp viên đưa mắt nhìn về phía sách Âm Dương trong tay Hầu Tử, mím môi, trong lòng thầm cả kinh:
Chẳng trách Bát cô nãi và Hoàng A Tam đều trúng chiêu, thì ra là vật này.
Lúc này, ánh mắt nữ tiếp viên khi nhìn Châu Trạch lại càng không giống với lúc trước. Sách Âm Dương là thứ phán quan cầm trong tay, đừng tưởng rằng cõi âm địa ngục sẽ không có quan hệ bám váy đàn bà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận