Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1365: Liệt hỏa! (2)

Pháp thân của thư sinh, cũng đã bị tàn phá đến mức này rồi.
Đoán chừng.
Cũng chỉ còn lại không tới mười năm nữa mà thôi.
- Không nghĩ tới, trước khi đi, còn có thể gặp được anh.
- Tôi cũng không nghĩ tới bản thân sẽ đi lên vào lúc này, đúng rồi, anh có biết pin không? Lần này tôi mua rất nhiều.
Trong giọng nói.
Mang theo chút khoe khoang với bạn bè cũ.
Rất ngây thơ.
Cũng rất thuần khiết.
- Thời đại, đã khác rồi. - Thư sinh cảm khái nói.
Người đàn ông trung niên nhíu mày một cái.
Anh ta không hy vọng phương hướng của đề tài sẽ lái sang hướng đó.
Đơn thuần là bạn bè cũ gặp lại.
Không được sao?
- Nơi này của tôi dân cư thưa thớt, không có hương hỏa gì, nhưng Thành Hoàng các nơi, trên cơ bản hiện tại đều giống nhau rồi.
Nói tới chỗ này.
Thư sinh nhìn về phía người bạn cũ ở bên cạnh.
Thành Hoàng thuộc về quản lí của âm ti, thân phận của bọn họ không bình thường, cơ bản đều để cho linh hồn các anh hùng của địa phương đảm nhiệm.
Sự hiện hữu của bọn họ, sự duy trì của bọn họ, thịnh hay suy của bọn họ, thực sự không chỉ dùng hương hỏa để cân nhắc.
Đây là một loại xu hướng chung.
Một loại buông thả có chủ ý, một loại xu hướng chung do con người tạo ra.
Một Thành Hoàng, một Diêm Vương.
Giống như là một tướng quân bảo vệ biên giới.
Hỏi các nguyên lão đương triều.
Vì sao triều đình chặt đứt quân lương của quân lính biên giới?
Chẳng lẽ là do triều đình không biết nếu cứ tiếp tục như vậy, hệ thống Thành Hoàng sẽ phải tan vỡ, tòa nhà chắc chắn sẽ sụp đổ sao?
Nhưng kỳ thật.
Mọi người đều biết.
Mọi người cũng đều biết rằng mọi người đều biết.
Luật sư An, Phùng Tứ, loại tuần sứ cấp độ vừa và thấp này đều có thể nhìn ra chiếc thuyền này sắp chìm, huống chi những người ở cấp bậc cao hơn khác?
Người ngồi càng cao, một khi nền móng bắt đầu không yên, ngược lại còn cảm giác rung chuyển rõ ràng hơn.
Người đàn ông trung niên không lên tiếng.
- Trật tự của âm dương, không thể thay đổi được. - Thư sinh tiếp tục cảm khái.
Người đàn ông trung niên thở dài, mở miệng nói:
- Lần này, trước khi đi xuống, tôi sẽ về lại nhà của chúng ta xem thử một chút, nghe nói, trạch viện nhà của anh trước kia, bây giờ thành một điểm tham quan di tích, còn được giữ lại.
- Cựu thời Vương Tạ đường tiền yến*. - Thư sinh rất nghiêm túc nhìn người đàn ông trung niên - Người cũng bị mất, trống rỗng cất giữ được lại gọn gàng xinh đẹp đến đâu, nó lại có ý nghĩa gì?
(*một câu trong bài thơ “Ô Y Hạng”, “Cựu thời Vương Tạ đường tiền yến // Phi nhập tầm thường bách tính gia”; có nghĩa “chim én bay nơi lâu đài họ Tạ họ Vương ngày trước // Nay đã bay vào nhà bá tính bình thường”, chỉ sự lưu lạc của các gia đình quý tộc, danh gia vọng tộc ngày xưa)
- Cũng đã tốt hơn không còn để lại được gì.
- Anh có biết không, tại sao sau khi đời cuối cùng mất tích, các người lại có thể vững vàng thừa kế hết tất cả những thứ mà Thái Sơn lưu lại?
Người đàn ông trung niên mím môi một cái, nhắm hai mắt, biểu cảm không kiên nhẫn, đã rất rõ ràng.
Anh ta không giỏi đi che giấu tâm tình của mình.
Một là không cần thiết.
Ở trên thế gian này.
Người cần anh ta tận lực đi nịnh nọt đi giả vờ, cần phải thu lại tâm tình mang lên mặt nạ thích hợp.
Thực sự không nhiều lắm.
Coi như là vị Bồ Tát kia.
Nhiều lắm là cũng chỉ có thể được tính là một nửa như vậy mà thôi.
Huống chi.
Bạn tốt thời trẻ gặp lại, vốn là một chuyện rất dễ để mở lòng.
Thật ra thì thư sinh đã phát hiện, nhưng thư sinh vẫn giả vờ như không nhìn thấy, mà lại tiếp tục nói:
- Bởi vì các người thừa kế tất cả mọi thứ của Thái Sơn, bố cục của Thái Sơn, hệ thống của Thái Sơn.
- Phủ Quân không còn.
- Một người đã biến thành một người khác.
- Ha ha.
- Hoặc có lẽ là.
- Một người đã biến thành mười người các người.
- Thật ra thì, thực sự sao cũng được.
- Bên trên cái ghế trên đỉnh đó, một người ngồi hay là mười người ngồi hay hoặc giả là một trăm người ngồi, đối với đám người nhốn nháo ở bên dưới mà nói, khác nhau ở chỗ nào?
- Ngược lại.
- Tôi lại không thể ngồi lên lần nữa.
Nói tới chỗ này, thư sinh lại cười, nhưng lần này người đàn ông trung niên lại không cười.
- Thật ra thì, thực sự không cam lòng nha. - Thư sinh đưa tay, trong tay xuất hiện một cái ly, trong ly chứa đầy nước suối, lấy nước thay rượu, uống một ngụm - Thực sự không cam lòng nha, sớm biết có hôm nay, lúc trước sao chúng ta có thể…
Người đàn ông trung niên ho khan một tiếng, nói:
- Bây giờ nói những chuyện này, đã không còn ý nghĩa gì nữa.
Lúc trước các người không ngăn cản, hoặc có lẽ là, lúc trước các người đã thầm chấp nhận.
Bây giờ.
Ván đã đóng thuyền.
Nói gì đi nữa, cũng không còn tác dụng gì nữa.
Từ ngàn năm nay.
Người thực sự khiến cho người đàn ông trung niên cảm thấy có chút hiếu kì và tò mò, trong lúc mọi người đều trầm mặc không dám lên tiếng, vẫn là thủ lĩnh của đám chó săn kia.
- Đây là xu hướng chung, trong xu hướng chung, anh không ngăn cản được, tôi, cũng không ngăn được.
Người đàn ông trung niên cảm khái nói.
- Vấn đề là, anh đã từng ngăn cản sao? Ngươi nếm thử qua sao?
- Hoặc giả là.
- Anh không ngăn cản.
- Thậm chí anh còn đứng ở phía sau đẩy thêm một cái?
- Anh là đang lấy thân phận gì để nói chuyện với tôi?
- Thành Hoàng cùng Diêm Vương? Hay là những người bạn cùng nhau lang thang của năm đó? Anh nói xem?
Người đàn ông trung niên trầm mặc.
- Thân là Thành Hoàng, tôi thân là một vị thần của âm ti có vai trò bảo vệ lãnh thổ dương gian, có thể có quyền lên tiếng thẳng thắn can gián hay không?
- Thân là bạn cũ, đối mặt với một người bạn cùng chung chí hướng ngày xưa, có thể có trách nhiệm thuyết phục ngăn cản lẫn nhau đúng không?
Người đàn ông trung niên tiếp tục yên lặng.
Trên người của thư sinh bắt đầu bốc cháy rừng rực,
- Tôi chỉ còn mười năm, kéo dài hơi tàn đến nay, tôi không ngờ là anh sẽ tới, nhưng tôi vẫn luôn mong đợi anh sẽ tới.
- Trước mắt.
- Anh đã tới, tôi sẽ dùng mười năm còn lại này của tôi, nói cho anh biết một chuyện.
- Tòa nhà sụp đổ.
- Người đứng càng cao.
- Sẽ ngã càng thảm!
- Ầm!
Cơ thể thư sinh nổ tung.
Nghiệp hỏa màu vàng kinh khủng bắt đầu tàn phá xông ra.
Người đàn ông trung niên vẫn ngồi yên không động đậy ở nơi đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận