Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1688: Chuyện này thì rất khó đấy (2)

Trên giường bệnh.
Lão đạo đang ngồi xếp bằng ở đầu trên, ở đầu dưới là một thanh niên mang khẩu trang đang ngồi ở đó.
Hiện tại thanh niên mang khẩu trang đã không còn là thanh niên mang khẩu trang đơn thuần nữa, diện tích cần che đi đã trở nên rộng hơn rồi.
Bởi vì nguyên nhân bị bỏng trên diện tích lớn, phần lớn diện tích cơ thể của người thanh niên đều được bọc ở bên trong băng gạc, trên người tràn ngập một mùi thuốc nước cực kì nồng.
Ở giữa hai người đang ngồi ở trên giường, có đặt một bàn cờ tướng.
Trên phần giường ở giữa hai người, để một cái cờ tướng bàn cờ, lão đạo cùng “người thanh niên mang khẩu trang” đang chém giết đến say sưa.
- Nhường một chút...
Một giọng nói khàn khàn truyền tới từ sau lưng Châu Trạch.
Châu Trạch nghiêng người sang.
Nhìn thấy người đàn ông bị thương ở chân, trong tay anh ta đang bưng một đĩa trái cây đứng ở ngay sau lưng anh.
- Ông chủ, anh tắm xong rồi sao, đến đây nào, để lão giới thiệu cho anh hai người bạn này.
- Mấy ngày nay ông chủ anh hôn mê, mỗi ngày lão đều húp cháo buồn chán muốn chết, cũng còn may là có thể đánh cờ với anh ta một chút, ha ha.
- Đúng rồi, ông chủ, anh còn nhớ bọn họ không, lúc mới bắt đầu, khi bọn họ vừa tới là cùng chung một phòng bệnh với chúng ta đấy.
Lão đạo cười rất vui vẻ, cười giống như là một người già hơn bảy mươi tuổi mắc bệnh đãng trí.
Châu Trạch nhắm mắt.
Hít sâu một hơi.
Gương mặt bởi vì bị sét đánh mà đến hiện tại vẫn còn có chút cương cứng, bây giờ đang nặng ra một nụ cười càng cứng ngắc hơn:
- Nhớ.

Khung cảnh trước mắt, ở trong mắt Châu Trạch, đã quỷ dị như vậy.
Phủ Quân cùng Bồ tát ngồi ở trên cùng một cái giường mà đánh cờ, Đế Thính thì ở bên cạnh bưng trà rót nước.
Thật giống như.
Tất cả mọi chuyện đều đã quay trở về ngàn năm trước.
Đương nhiên, trong lòng, lại càng nhiều hơn là một loại mờ mịt và và rối rắm, quanh đi quẩn lại lâu như vậy, hai bên ra chiêu tới phản chiêu lại, bản thân anh còn bị sét đánh, hôn mê đến chừng mấy ngày.
Kết cục.
Chính là như vậy sao?
Thật ra thì công phu chơi cờ của lão đạo cũng không tệ, dù sao mấy năm trước, sản nghiệp ngành giải trí và điều kiện giải trí vẫn còn chưa phát triển như vậy, vào khi đó, mở một gian hàng đánh cờ, xe đối với xe, pháo đối với pháo, ngồi xuống chém giết đến mấy trận như vậy, lúc đó thật là thống khoái.
Lão đạo vào nam ra bắc cả nửa đời người, những mưu mẹo cùng với trò lừa bịp gạt tiền trên giang hồ cũng đã thấy nhiều, chút nhãn lực và hiểu biết này, đương nhiên sẽ không tệ.
Lúc thanh niên mang khẩu trang đánh cờ thì rất yên tĩnh, nói chính xác, ông ta vẫn luôn là một người rất yên tĩnh, có lúc đánh cờ hơn cả nửa ngày, lão đạo cũng không nghe ông ta nói được một câu nào.
Nhưng chính là loại yên tĩnh như thế này, mới là thứ lão đạo thích nhất.
Người yên tĩnh, nhưng trên bàn cờ lại chém giết đến đã ghiền.
Mặc dù mỗi lần đều là lão đạo thua, cho đến hiện tại, lão đạo cũng không hề thắng được một ván nào, nhưng mỗi một ván đều có thể chém giết đến đầy thoải mái, thu cũng thua rất đã ghiền.
Người đàn ông bị thương ở chân đặt đĩa trái cây ở trên chiếc ghế bên cạnh hai người, sau đó, một cách tự nhiên mà ngồi ở trên chiếc giường bệnh còn lại.
Cái chân còn tốt thì bắt chéo ngồi ở trên giường.
Chân bị thương thì lung lay lắc lư ở bên dưới giường.
Mặc dù, trước mắt Châu Trạch đã có một loại cảm giác bị mấy người Bồ tát phát hiện mọi thứ, nhưng chỉ cần vẫn chưa hoàn toàn xung đột vũ trang, ông chủ Châu cũng sẽ không lựa chọn cam chịu.
Con kiến hôi còn muốn sống, huống hồ là Cá mặn?
Châu Trạch lặng lẽ đi tới mép giường, cùng ngồi xong xong ở mép giường với người đàn ông bị thương ở chân.
Người đàn ông bị thương ở chân nghiêng đầu nhìn Châu Trạch một chút.
Châu Trạch cũng nghiêng đầu nhìn người đàn ông bị thương ở chân một chút.
Ngay sau đó.
Song phương đều bắt đầu yên lặng.
Nhạc ở trong điện thoại di động của lão đạo, đều là những bài hát cũ chiếm đa số, dùng lời của lão đạo mà nói, lúc trước, khi vừa mới bắt đầu lan truyền âm nhạc thịnh hành trên Internet, những ca khúc thời điểm đó, thật sự là rất dễ nghe.
Không giống như hiện tại, cái gọi là top đứng đầu các bảng xếp hạng âm nhạc lớn, có trời mới biết là thứ quái quỷ gì, phảng phất như bất kì ai cũng có thể hát, nhảy và rap ở đó vậy.
Trong điện thoại di động đang phát là:
- A a ~~ a a ~~ tu mười năm mới ngồi cùng thuyền, tu trăm năm mới ngủ chung một giường a…
Đừng nói chứ.
Khung cảnh ở trước mặt ông chủ Châu – người ngồi ở bên cạnh.
Thật sự cảm thấy bài hát này lại thích hợp với tình thế đến như vậy.
Ở bên trong là một trận chém giết khốc liệt, song phương thay đổi chiêu số rất nhanh.
Đây cũng là đấu pháp lão đạo tìm tòi ra, việc làm thứ gì chắc thứ đó, từ từ chậm rãi, đó là một phương pháp rất thường được sử dụng cho cấp cao đối mặt với cấp thấp, dựa vào kinh nghiệm bố trí và khả năng suy đoán, cố hết sức tránh những chuyện ngoài ý muốn và đạt được thắng lợi.
Nhưng sau khi trải qua giao phong từ đầu tới giờ, lão đạo biết rõ, cái người đen đủi yên tĩnh không thích nói chuyện ở trước mắt này.
Thật sự giống như là chó Anpha hình người vậy.
Chơi chiến thuật với anh ta thật sự là không có chút kịch tính nào, chỉ có thể từ từ dìm chết bản thân ở trong ngột ngạt mà thôi.
Cho nên, hiện tại lão đạo đang
Lão đạo bây giờ là đến một cái bên trong bàn liền bắt đầu đại khai đại hợp.
Cực kỳ hy vọng là sẽ xuất kỳ tích.
Không nằm ngoài dự liệu.
Lão đạo thua.
Nhưng ít ra thì ở trên bàn cờ, cả hai bên đều không còn sót lại bao nhiêu quân cờ nữa, nhìn xem, cũng không phải là một ván thua áp đảo.
Cờ đã đánh xong rồi.
Lão đạo xuống giường, duỗi người.
Thanh niên mang khẩu trang cầm lên một trái táo lên, há miệng nhỏ ăn từng miếng nhỏ.
- Lục Phóng Ông, làm kiểm tra.
Y tá nhỏ đi tới cửa bắt đầu thúc giục.
- Được, buổi chiều lại chơi tiếp đi.
Lão đạo làm một thủ thế bất đắc dĩ.
Thanh niên mang khẩu trang gật đầu một cái.
Xuống giường.
Ông ta đi ở phía trước.
Người đàn ông bị thương ở chân theo ở phía sau.
Hai người cứ như vậy mà rời khỏi phòng bệnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận