Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 240: Nữ trang lão đại!

Châu Trạch lặng lẽ quan sát bốn phía, anh biết đây cũng là mộng, nhưng lần này, anh gần như đã có thể cảm nhận được tính ———— chân thực Trương Yến Phong đã hình dung khi miêu tả giấc mộng kia.
Đúng vậy.
Giấc mộng này thực sự rất chân thực.
Hết thảy tất cả đều có thể nhìn thấy một cách vô cùng rõ ràng.
Nó chân thực tới từng chi tiết.
Nhiệt độ.
Độ ẩm.
Ánh sáng.
Không hề có chút cảm giác mông lung như đang nằm trong mơ, thậm chí còn có vẻ rõ ràng và sáng tỏ một cách quá phận, rõ ràng bản thân chỉ rất tùy ý mà quét mắt nhìn một vòng, thế nhưng ngay cả nơi đó có mấy viên gạch, kể cả vết tích đường vân phía trên viên gạch cũng có thể khiến mình nhớ rõ ràng.
Cảm giác lạnh như băng lại ẩm ướt, vô cùng áp lực, ở đây giống hệt như chỗ sâu nhất trong cơn ác mộng, trong mỗi ngõ ngách của vực sâu, thật ra yếu tố hoàn cảnh chỉ là thứ yếu, điểm mấu chốt nhất vẫn là những người nằm hoặc ngồi trong không gian chật hẹp này.
Ánh mắt của bọn họ.
Ánh mắt của bọn họ.
Cái loại chết lặng này, cái loại tan rã này.
Khiến cảm giác tuyệt vọng dâng trào.
Trong không khí tràn ngập mùi hôi do kẻ khác nôn mửa.
Ngươi đã không thể phân biệt được mùi thúi này có phải là một loại mùi đơn lẻ nào hay không, đây là một loại hỗn hợp, khiến người ta cảm thấy tê cả da đầu, hỗn tạp tới mức khó có thể tưởng tượng.
Mùi khai của nước tiểu, mùi nước mủ, mùi tanh tưởi phát ra từ trên cơ thể con người, thậm chí còn có cả mùi xác chết đang thối rữa, hòa trộn lại với nhau.
Châu Trạch cúi đầu.
Hoàn cảnh này.
Thực sự khiến anh rất khó chịu, cho dù chỉ ở lâu thêm một giây cũng là một loại dằn vặt.
Cho dù đây chỉ là một giấc mơ.
Anh cũng hy vọng bản thân mình có thể tỉnh lại.
Kệ cmn đầu mối.
Kệ cmn vết tích.
Kệ cmn chân tướng.
Muốn để lão tử ở lại một nơi như thế này, cho dù là mộng cũng không được!
Vào lúc này, ông chủ Châu có vẻ rất tùy hứng.
Anh nhắm mắt lại.
Chậm rãi suy nghĩ dường như bản thân mình đang ở đáy nước, nếu là người bình thường mơ thấy bị “quỷ áp giường” hay là “giấc mộng chân thật” thế này, cũng có thể thử biện pháp giống như vậy, khiến bản thân mình nhanh chóng thức tỉnh hơn.
Vậy mà.
Đột nhiên có một bàn tay mạnh mẽ bỗng nhiên đè ở trên trán Châu Trạch, hơn nữa cái tay này còn rất thúi, mùi vị nồng nặc kia trực tiếp xông thẳng vào xoang mũi của Châu Trạch, kích thích thần kinh của anh.
- Cơn sốt... ... đã giảm đi.
Người nói chuyện là một người đàn ông trung niên, tóc ông ta rất loạn, trên mặt cũng có hai vết sẹo.
Châu Trạch chậm rãi mở mắt ra, theo bản năng muốn đưa tay dịch chuyển bàn tay đối phương đang đặt trên trán mình ra, thế nhưng anh chợt phát hiện dường như thân thể mình quá yếu ớt, thậm chí ngay cả sức lực cũng thiếu thốn tới trình độ kẻ khác khó mà tưởng tượng nổi.
Tay anh chỉ mới đưa lên được phân nửa đã phải hạ xuống, hơn nữa trong đầu còn truyền tới cảm giác choáng váng hoa mắt.
- Không sao, không sao, chỉ hơi sốt thôi, vấn đề không lớn.
Người đàn ông dang hai cánh tay ra ôm Châu Trạch vào trong lồng ngực của mình.
- ... ... - Châu Trạch.
Hiện tại ông chủ Châu rất ghét cảm giác chân thực chết tiệt này.
Mày phải khiến nó trở nên chân thực như thế làm gì?
Có ý tứ sao?
Quần áo rách nát khiến mảng da thịt bị lộ ra ngoài cũng rõ ràng như vậy, ngay cả mỡ đầy rẫy trên người người đàn ông trung niên kia cùng với lớp “bùn” được tích tụ lâu ngày, dường như còn mang theo hiệu quả bôi trơn.
Mỗi một chi tiết nhỏ, mỗi một liên hệ bộ vị.
Thậm chí ngay cả hô hấp của đối phương tạo thành cảm giác nóng ướt trên mặt mình.
Cũng đều mang theo cảm giác tuyệt vọng khiến người ta muốn nôn ọe!
- Còn lạnh không?
Đối phương hỏi, giọng nói rất ôn nhu.
Châu Trạch chú ý nghe khẩu âm của đối phương, trông có vẻ giống như người Tứ Xuyên, nói chung là không phải khẩu âm của Thông Thành.
Ông chủ Châu rất muốn mắng chửi người, thế nhưng anh lại càng muốn sớm kết thúc sự lúng túng lúc này hơn. Anh lắc đầu muốn nói chuyện, nhưng lời mới đến khóe miệng lại nói không nên lời, anh quá mệt mỏi, mệt mỏi tới mức ngay cả chuyện muốn nói một tiếng cũng không phát ra được.
- Sàn sạt... ... Sàn sạt... ... ...
Tiếng xích khóa lại vang lên, càng ngày càng gần.
Trong phòng giam vốn có vô số cỗ “thây khô” bỗng nhiên kích động hẳn lên, nguyên một đám đứng dậy, tất cả đều vọt thẳng tới phía hàng rào sắt, hai tay cầm lấy hàng rào sắt nhìn ra bên ngoài.
Giống hệt với những ngày đi họp chợ ở nông thôn, tất cả mọi người đều tới xem náo nhiệt.
- Sàn sạt... ... Sàn sạt... ...
Gần.
Rất gần.
Người mang xích chân sắp tới rồi!
Châu Trạch rất muốn đứng lên nhìn thử xem, hẳn đây chính là một màn Trương Yến Phong đã nhìn thấy trong mộng, nhưng xem ra hoặc là chính mình có thể nhìn thấy những hình ảnh chân thực hơn Trương Yến Phong, hoặc căn bản là mình và Trương Yến Phong vốn không cùng một tầm nhìn.
Đứng lên.
Đứng lên cho lão tử!
Mùi thúi cũng đã ngửi rồi.
Mà anh cũng đã ở cái nơi bẩn thỉu này rồi.
Còn bị một người đàn ông ôm lấy.
Không đứng dậy nhìn tình huống cụ thể, Châu Trạch cảm thấy tất cả những nổi khổ mình đang trải qua đều toi công, vậy thì thua lỗ quá.
Anh nháy mắt với người đàn ông trước mặt, ra hiệu cho anh ta nâng bản thân mình đến xem bên ngoài kia.
- Cơn sốt của em mới hạ xuống, tạm thời nằm thêm một hồi nữa, để anh đi xem.
Nói xong, người đàn ông lại vô cùng ôn nhu đặt ông chủ Châu xuống mặt đất, khu vực này được trải một lớp cỏ khô tương đối dày, cho nên nó càng mềm mại hơn so với những vị trí khác.
Ông chủ Châu cứ ngẩng đầu như vậy, nhìn lên trần nhà của nhà tù.
Mà bây giờ toàn bộ phòng giam.
Kể cả người đàn ông đã ở cùng với chính mình lúc trước.
Tất cả đều đã chen đến lan can sắt thăm dò nhìn ra bên ngoài.
Giống hệt như một đám fans cuồng nhiệt theo đuổi thần tượng vậy.
Chỉ có Châu Trạch.
Một người.
Lẻ loi nằm ở nơi đó, vẫn không nhúc nhích.
Châu Trạch cứ cảm thấy bản thân mình chính là một tên ngu ngốc, có điểm giống với một kẻ đóng vai phụ, hơn nữa còn là vai phụ không được nói lời kịch, chỉ là một tử thi nằm ở nơi đó. Mà sau khi màn ảnh chuyển hướng tới nơi khác, đạo diễn hố cha vẫn không cho phép mình đứng lên, nhất định phải bắt mình tiếp tục nằm giả chết.
Không có người nào nói chuyện cùng.
Không ai lên tiếng.
Con mẹ nó.
Livestream cũng không được xem.
Ngay cả chuyện muốn nghe chút tiếng động cũng không được?
Trong lòng Châu Trạch lại mắng một lần nữa, lúc này anh thực sự rất muốn nhắm mắt lại, sẵn hiện tại không có ai quấy nhiễu anh, tỉnh dậy khỏi giấc mộng khốn nạn này đi cho rồi.
Hiện tại hẳn là anh đang nằm trên đùi Oanh Oanh, ngủ một giấc thật ngon lành, khi tỉnh lại còn có thể gọi Oanh Oanh pha trà cho mình
Vì sao mình phải tiếp tục nằm ở cái nơi còn bẩn hơn cả nhà vệ sinh này?
Nhưng Châu Trạch lại có chút không cam lòng, khổ gì cũng đều trải qua rồi, tiện nghi cũng đã bị chiếm, cứ tay không trở về như vậy sao?
Còn có, anh nhớ kỹ Trương Yến Phong đã từng nói, anh ta có thể nhớ rõ giấc mộng kia là bởi vì nó rất chân thực, nhưng giấc mộng kia, anh ta chỉ mơ thấy có đúng một lần.
Cho nên.
Rất có thể.
Châu Trạch cũng chỉ có một cơ hội duy nhất này.
Mình nhẫn.
Mình phải tiếp tục nhẫn.
Trong đầu Châu Trạch lại nhớ tới trạng thái “chết giả” sau khi mình bị tai nạn xe kia.
Ngẫm lại, khi đó mình đã từng trải qua cảnh bị hóa trang, sau đó đưa vào phòng tang lễ.
Hiện tại.
Dường như cũng không khó trả qua như lần ấy.
Tiếng hít thở của quần chúng lại càng thêm nặng nề.
Trong tiếng hít thở mang theo một loại nóng bỏng, cũng mang theo một loại khát vọng.
Giống hệt một đám tinh tinh đực phát dục, mũi phun khí, chỉ thiếu điều không dùng hai tay đập vào ngực mình rồi rống lên.
Đừng hỏi Châu Trạch vì sao có thể đoán được nhiều điều từ trong tiếng hít thở này như vậy.
Dù sao hiện tại ngoại trừ việc nghiên cứu biến hóa trong tiếng động này thì anh còn có thể nghiên cứu gì nữa đâu?
- Sàn sạt... ... Sàn sạt... ... Sàn sạt... ...
Đến rồi.
Đến rồi.
Người mang xích khóa.
Chậm rãi đi tới.
Hơn nữa căn cứ theo tiếng động này, Châu Trạch có thể xác định đối phương đang đi tới cửa phòng giam của mình.
Châu Trạch dùng hết khí lực toàn thân nghiêng đầu.
Anh muốn nhìn.
Nhìn một cái.
Nhất định phải nhìn!
Nhưng sau đó.
Châu Trạch tuyệt vọng.
Anh chỉ có thể nhìn thấy ở vị trí lan can là một đám lưng của bọn đàn ông, bọn họ đã vây kín nơi ấy rồi, kín tới không có kẽ hở.
Thậm chí ông chủ Châu muốn tìm ra một cái khe để ngó cũng không thể tìm ra nổi!
CMN!
Trong lòng Châu Trạch không ngừng rống giận.
- Sàn sạt... ... Sàn sạt... ... Sàn sạt... ...
Tiếng động khi gần khi xa, bắt đầu chậm rãi kéo dài.
Người.
Hẳn là đã đi xa.
Đi như vậy?
Không nói lấy nửa lời sao?
Ít nhất cũng phải rống một câu: Cửa cho người ra vào đã bị khóa, động cho chó ra vào vẫn còn mở?
Lúc trước Châu Trạch và Trương Yến Phong đã từng thảo luận với nhau, dựa theo hoàn cảnh khi đó, rất có thể người mang còng chân kia là liệt sĩ, chính là những liệt sĩ thà chết chứ không chịu khuất phục, mặc dù có một số vấn đề mâu thuẫn, thế nhưng xác suất của khả năng này thực sự rất lớn.
Hiện tại.
Châu Trạch lại có thể bài trừ suy đoán lúc trước.
Bởi vì ngay sau khi người mang còng chân đi xa rồi, Châu Trạch không phát hiện những người trong phòng giam khác cảm thấy bi thương và phẫn nộ.
Hoàn toàn ngược lại.
Trên mặt của bọn họ chỉ có hâm mộ và ước mơ.
Phảng phất như bọn họ hận người có thể mang xiềng xích đi ra kia không phải là mình.
Điều này khiến Châu Trạch cảm thấy không hiểu ra sao, rốt cuộc đây là ý gì?
Người đàn ông kia lại vòng trở về, đưa tay vuốt tóc giúp Châu Trạch.
Nói thật.
Nếu để Hứa Thanh Lãng tới làm động tác này giúp mình.
Nhiều nhất là mình chỉ cảm thấy hơi không thích ứng, cũng không đến mức quá phản cảm, thế nhưng cái tên khốn kiếp cả người toàn mỡ dơ bẩn tới không chịu được này, khiến cảm giác chán ghét mà ông chủ Châu phải vất vả lắm mới áp chế xuống lại một lần nữa dâng lên.
Chỗ này.
Thật sự khiến anh không muốn ở lại thêm, dù chỉ là một giây.
- Ngủ thêm một chút nữa đi, đợi lát nữa tới giờ cơm anh sẽ lấy giúp em một phần.
Người đàn ông ôn nhu nói.
Đối với việc ăn, ông chủ Châu thật sự không có hứng thú, thức ăn bình thường anh đã ăn không vô rồi, đừng nhắc tới thức ăn nơi này, chỉ nhìn hoàn cảnh ở đây anh đã biết những người nơi này phải ăn gì.
Có nên kết thúc giấc mộng này không?
Rốt cuộc có nên kết thúc không?
Châu Trạch giống hệt như một người sau khi xem xong một bộ phim ở rạp vẫn nán lại không chịu đi, ở lại chờ đợi điều gì đó.
Nhưng đợi một hồi lâu, hẳn là không có after credit.
Giữa lúc Châu Trạch chuẩn bị thực sự nhắm mắt lại rời khỏi giấc mộng này thì.
Đột nhiên.
Châu Trạch cảm thấy bụng mình quặn đau một trận, giống hệt như có đồ vật gì đó đang đạp trong bụng mình vậy.
CMN.
Ăn gì khiến bụng đau rồi?
- Làm sao vậy? Đau sao?
Người đàn ông rất lo lắng mà nhìn Châu Trạch, sau đó đưa tay vuốt vuốt trên bụng Châu Trạch.
- ... ... - Châu Trạch.
Đúng lúc này, bên kia lại truyền tới tiếng răng rắc, một thùng gỗ được đặt ở bên ngoài, hẳn là cơm canh.
Người đàn ông đứng lên, đi về phía bên kia.
Trận tranh giành cướp đoạt trong dự đoán chưa từng xuất hiện, mọi người giống hệt như đang tự động khắc chế bản thân, chờ sau khi người đàn ông dùng một cái chén vỡ đựng cơm canh xong đi trở về, kế tiếp mọi người mới bắt đầu tranh giành cướp đoạt.
CMN.
Bá chủ ngục giam sao?
Trong tiệm sách của Châu Trạch có không ít truyện "tổng giám đốc bá đạo yêu ta", rất nhiều cô bé đều thích đọc thể loại truyện này.
Hiện tại đây là "Lão đại ngục giam yêu ta"?
- Đến, ngồi dậy ăn một chút đã.
Người đàn ông dìu Châu Trạch ngồi dậy, dựa vào tường.
Châu Trạch ngồi dậy.
Cúi đầu.
Phát hiện bụng của mình trướng lên, rất lớn.
Bị trướng bụng sao?
Nghiêm trọng như vậy?
- Khổ cực cho em rồi, cũng khổ cho đứa con trong bụng em. - Người đàn ông mang theo áy náy nói.
Trong bụng... ... Đứa bé?
CMN!
Đây là thân thể của một người phụ nữ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận