Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 643: Chủ nhân của U Minh Chi Hải, đã trở về! (2)

Rồi sau đó từ dưới chân lan đến một cái bóng đen.
Tốc độ cực nhanh.
Khó có thể tưởng tượng được!
Châu Trạch muốn dùng xiềng xích để ngăn cản.
Nhưng chưa kịp.
- A a a!!!!!
Vào lúc bóng đen phóng lên người.
Châu Trạch cảm giác được thống khổ vô biên như linh hồn đang bị hòa tan.
Chẳng sợ lúc này anh có sức mạnh do doanh câu ban tặng, vẫn không thể chịu nổi như cũ.
- Khai!
Xiềng xích lập tức vung ra.
Nương theo lực phản chấn cường đại này.
Cả người Châu Trạch bay thẳng lên.
Mà phương hướng anh muốn bay tới.
Chính là lỗ hổng con mèo mun đã xé rách để đi vào lúc tước.
- Muốn chạy trốn?
Hai bàn tay Đại Trường Thu hợp thành chữ thập.
Trong nhất thời pháp tướng trang nghiêm.
Bia đá khắc chữ “Thiến” to lớn không gì sánh được kia lập tức run lên.
Xiềng xích bên cạnh Châu Trạch bỗng như bị mất khống chế, bắt đầu không tự chủ được mà vượt qua Châu Trạch, trực tiếp phong tỏa khe nứt kia lại.
- Thật tưởng tạp gia không nhìn ra nơi này có trận pháp sao?
- Thật tưởng tạp gia đặt tấm bia đá ở nơi này để đùa giỡn sao?
- Đúng ra tạp gia nên đến cảm ơn mày mới đúng.
- Không có mày dẫn dắt.
- Quả thật tạp gia không thể đoán ra quyết khiếu của trận pháp này nằm ở nơi nào!
Hai bàn tay của Đại Trường Thu ấn xuống phía dưới.
Điều khiển vô số xiềng xích biến thành roi da đánh về phía Châu Trạch.
Châu Trạch không dám ngạnh kháng.
Chủ động lui xuống.
Vẫn bị lực đạo khổng lồ này khống chế như cũ, nằm trên mặt đất.
- Rầm!
Có chút gian nan bò dậy một lần nữa.
Châu Trạch cắn chặt hàm răng.
Không còn biện pháp.
Thực lực chênh lệch quá lớn.
Hiện tại, lấy thực lực được doanh câu cụ bị, lại thêm kinh nghiệm và trình độ chiến đấu nửa vời của mình.
Căn bản không phải đối thủ của tên hoạn quan không rõ lai lịch này.
- Ai…
Doanh câu lại phát ra tiếng thở dài, thể hiện cảm giác thổn thức.
Châu Trạch có thể cảm nhận rõ ràng.
Trong lòng anh ta có cảm giác không phục.
Mà lúc này.
Bỗng nhiên Châu Trạch quay đầu nhìn về phía Bình Đẳng Vương Lục đang bị trói cách mình không xa.
Mà Bình Đẳng Vương Lục cũng đang nhìn anh.
Lúc này, khẳng định Bình Đẳng Vương không nhận ra Châu Trạch chính là người đã lấy tì ấn của mình khi trước.
Dù sao lúc trước doanh câu cũng giúp Châu Trạch “dịch dung”.
- Thương lượng chuyện này được không?
Châu Trạch hô lên với Bình Đẳng Vương.
Đại Trường Thu đang bước từng bước một mà đi tới.
Anh ta thấy dường như Châu Trạch đang chú ý tới Bình Đẳng Vương.
Cũng bởi vì thế mà anh ta cố ý thả chậm tiến độ.
Anh ta hy vọng Châu Trạch có thể đối phó với người này hệt như đối phó với mình khi trước.
Ra tay với Bình Đẳng Vương.
Lúc trước, tuy rằng Bình Đẳng Vương đã đánh thắng thủ hạ của mình là vị thường thị bình thường này.
Nhưng cũng là nỏ mạnh hết đà.
Nếu dị chủng thần bí này có thể ra tay giết chết Bình Đẳng Vương.
Đại Trường Thu rất vui lòng nhìn thấy.
Rốt cuộc.
Người cũng không phải do chính mình giết.
Thậm chí.
Chính mình cũng không biết rốt cuộc người này là ai.
Thậm chí người này còn không có chút gút mắc nào với mình.
Anh giết Bình Đẳng Vương Lục.
Dù là Địa Tạng Vương Bồ Tát cũng không có lý do gì có thể chỉ trích mình.
Bình Đẳng Vương Lục rất bình tĩnh mà nhìn Châu Trạch.
- Cho tôi ăn anh, sau đó tôi sẽ giúp anh giết chết tên hoạn quan này.
Nghe vậy.
Đại Trường Thu lần thứ hai thả chậm bước chân.
Đúng.
Muốn dựa vào cắn nuốt vong hồn để khôi phục vết thương sao.
Tới đi.
Mau nuốt.
Mau nuốt.
Tôi lại đi chậm thêm một chút.
Cho mày có thời gian.
Ôi ôi ôi.
Tạp gia dương khí không đủ, tật xấu thấp khớp lại tái phát rồi, không đi nổi nữa.
Bình Đẳng Vương vẫn rất bình tĩnh mà nhìn Châu Trạch như cũ.
Giống như đang nhìn một tên ngu ngốc.
- Thật đấy, được không? Tôi sẽ tận lực nuốt trong một ngụm, không đau đâu.
Châu Trạch tiếp tục khuyên nhủ.
Bình Đẳng Vương cười.
Rồi sau đó lắc đầu.
Châu Trạch có chút bất đắc dĩ.
Lại nhìn về phía Đại Trường Thu đang đi tới như người bị nhấn nút giảm tốc độ.
Trong lúc nhất thời.
Anh cũng không biết nên nói gì, thậm chí còn có chút buồn cười.
Khi bạn như con kiến, bạn cảm thấy ngay cả các đại nhân vật đánh rắm cũng sẽ giống như phong ba bão táp.
Nhưng hiển nhiên sau khi địa vị của bạn cũng cao lên, bạn lại phát hiện, thật đại nhân vật trong mắt bản thân mình lúc trước cũng chỉ là phàm phu tục tử mà thôi.
Cũng sẽ tranh cãi với nhau.
Cũng sẽ tranh quyền đoạt lợi.
Cũng sẽ.
Rất thú vị.
- Thêm con mèo này nữa.
Bỗng nhiên, Bình Đẳng Vương mở miệng nói.
- Một tên thái giám, rồi thêm một con mèo? Lớn hay nhỏ?
Châu Trạch hỏi.
- Ha hả.
Đại Trường Thu không để bụng, chỉ cảm thấy hai người đứng trước mặt đang chọc cười mình.
- Là nhỏ đi.
Bình Đẳng Vương nói.
Người đàn ông âm nhu kia mới là đầu sỏ khiến cửu điện của mình bị diệt, còn cả con mèo trắng bên cạnh anh ta nữa. Bọn họ một người một mèo, hiện tại đã rất yếu rồi.
Mà vị Đại Trường Thu này cùng với con mèo mun to lớn kia.
Bình Đẳng Vương Lục cũng không mong đợi gì.
- Nhỏ. Được, tôi đồng ý với anh, lại cho anh thêm một phiếu ưu đãi mới khai trương, tranh thủ cho anh một phần thưởng, tặng thêm cho anh một lớn hoặc cả hai lớn, đều đưa hết cho anh.
- Lão Lục à.
- Anh kiếm lời.
- Mua nhỏ tặng lớn.
Trong lúc nhất thời, Bình Đẳng Vương Lục có chút ngạc nhiên đối với cách xưng hô “Lão lục” này.
Nhưng ngay sau đó.
Anh ta gật đầu.
Thừa nhận nói:
- Đúng vậy, bổn vương có lời rồi.
Sau khi kết thúc một hồi thương thảo như khách tới câu lạc bộ mát xa đang cò kè việc thêm giờ và thêm phục vụ với nhân viên phục vụ.
Bình Đẳng Vương Lục xoay người lại.
Tuy rằng hai tay anh ta đang bị khóa lại.
Nhưng giữa hàng lông mày kia vẫn còn khí chất anh hùng như cũ.
- Được, được, được. Nhanh chân chạy lại ăn anh ta, nhanh chạy lại ăn anh ta đi. Rồi sau đó tôi sẽ giết anh, mọi chuyền đều sẽ được giải quyết. Hoàn mỹ, hoàn mỹ!
Đại Trường Thu thầm kêu lên trong lòng.
Phảng phất như đội cổ động viên đang cổ vũ mọi người cùng nhau cố lên.
Mà lúc này.
Châu Trạch ở trong lòng hô lên:
- Tên ngu ngốc cứng đầu kia, nên đổi lại rồi.
- Anh đến đây đi.
- Thập Toàn Đại Bổ Hoàn tôi đều đã chuẩn bị cho anh, chỉ cần lát nữa anh há miệng ra là được.
- Anh… Xác… Định?
Ý của lời này chính là.
Nếu như anh ta đi ra.
Toàn bộ địa ngục đều sẽ rung chuyển.
Thuật “dịch dung” lúc trước dùng che giấu mọi thứ kia.
Đều sẽ biến thành uổng phí.
Hơn nữa.
Ngay cả kết cục.
Đều sẽ bị phá hủy.
Giống như pháo hoa trong đêm khuya.
Nhìn như đã làm sáng bầu trời đêm.
Nhưng chỉ trong vài giây ngắn ngủi đã biến mất không còn thấy tăm hơi.
- Không gì, coi như trước khi tôi chết, để bản thân được sảng khoái một phen. Chỉ có điều tôi có một yêu cầu.
- Nói…
- Lần này, tôi không muốn ngủ nữa, cho tôi lưu lại, để tôi có thể đứng bên cạnh nhìn, đi theo anh, cùng nhau sảng khoái một phen.
- A... A…
- …
Ngủ hay không?
Tựa như đang do dự.
Tựa như đang suy xét đến hy sinh của Châu Trạch.
Tựa như nghĩ đến kết cục cuối cùng của hai người.
Giống như lần trước gọi “phiên vân phúc vũ”, hiện tại không thể gọi được, chỉ có thể nghẹn khuất mà gọi “cà phê báo chí”, đại loại như vậy.
Rốt cuộc doanh cũng đáp lại:
- Được!
- Đừng khiến tôi thất vọng.
Châu Trạch nói.
- Yên… Tâm…
- Sẽ…
- Rất…
- Xuất sắc!
Bạn cần đăng nhập để bình luận