Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 963: Như vậy, rất tốt (2)

- Sau khi bán xong, tôi ở trong một quán rượu nhỏ, cách vách vừa vặn có một người trẻ tuổi, bán tất cả đồ đạc ở trong nhà, lừa tiền hết một vòng bằng hữu thân thích, toàn bộ đập vào mua chứng khoán này.
- Sau đó người nhà đều tìm tới, ngăn ở trong hành lang quyền đánh cước đá với cậu ta, đánh người đến bể đầu chảy máu, nói cậu ta ăn trư ju mông tâm (mơ mộng hão huyền) còn chưa tính là gì, còn phải kéo người một nhà đều phải nhảy xuống hố lửa sao!
- Aizzz.
- Lúc đó lòng tôi lại mềm nha.
- Nhìn không nổi.
- Người nhà của cậu ta nhìn thấy tôi ở bên cạnh, đã nghĩ tôi là người có tiền mà, ừ, lúc ấy trong túi quả thật có tiền, thì đem chứng khoán đều bán cho tôi.
- Tôi suy nghĩ, được rồi, giúp người trẻ tuổi đáng thương này một tay đi.
- Đành mua hết tất cả.
- Vậy người trẻ tuổi kia có nhớ tên ông không?
- Không, đám người nhà kia vốn là đã muốn cảm ơn tôi, còn muốn mời tôi ăn cơm dập đầu với tôi, tôi đã từ chối.
Làm việc tốt mà, không lưu danh.
Luật sư An gật đầu một cái, cũng còn may là không lưu danh, nếu không đoán chừng là người ta đã tìm tới cửa chém ông tan nát rồi.
- Sau đó thì sao?
- Sau đó tôi lại bán lấy tiền nha.
- Bán bao nhiêu?
- Chừng ngàn vạn đi.
Luật sư An hít thở sâu, gật đầu một cái.
- Vậy cũng không đến một trăm triệu chứ.
- Ừ, sau đó, sau năm hai ngàn, lần đó tôi liền lăn lộn ở Thượng Hải, ngược lại các nơi lăn lộn các nơi kiếm miếng cơm ăn đi.
Vừa vặn hồi đó, lúc đi loanh quanh tản bộ ở bờ sông, đụng phải một kẻ nhảy sống tự sát, tôi cấp cứu đi lên.
Anh ta kêu khóc mắng tôi, tại sao phải cứu anh ta, nói anh ta không sống được nữa rồi, không muốn sống tiếp nữa, bạn gái đã chia tay anh ta, bản thân sắp ba mươi rồi, còn chưa làm được chuyện gì.
- Ông cứu được ai?
- Quên tên rồi, lúc ấy tôi chỉ muốn giúp anh ta một chút, nhưng không thể trực tiếp đưa tiền được.
- Ừ, cho người con cá không bằng dạy người cách câu cá.
- Đúng, chính là đạo lý này, tôi chỉ nghĩ đứa trẻ này này cũng không dễ dàng, giúp anh ta trong công việc của anh ta một chút vậy, để cho đứa trẻ này sẽ không nhảy sông nữa.
- Trong công việc? Anh ta làm gì?
- Môi giới bất động sản.
- Tê...
Luật sư An lại hít một hơi khí lạnh.
- Tôi mua nhà ngay ở nơi đó thôi, anh ta còn kiếm được tiền hoa hồng, còn lên chức, ha ha, đây cũng là duyên phận đi. Lúc ấy giá phòng ở Thượng Hải cũng chỉ là hai ba ngàn một căn đi, vừa vặn trước đó tôi vẫn luôn quyên góp tiền, nhưng bởi vì tôi đều là quyên từng chút, rất ít trực tiếp quyền cho công trình hy vọng gì đó, ta không thể nào tin được, cho nên quyên góp tương đối chậm.
- Trong túi còn lại mấy trăm vạn, đành dành hết đi mua phòng ốc thôi, ngược lại tôi mua nhà, để ở đó, đợi lúc cần tiền hay quyên tiền, mới bán đi thì cũng giống như nhau.
Luật sư An che trán.
Đột nhiên cảm giác được vận may của vị kia, người mà đến hiện tại vẫn còn nằm trong phòng bệnh cách vách kia, không oan.
- Ai biết được, mấy căn phòng này tăng giá nhanh như vậy, giống như là giá trên trời vậy, tôi cũng choáng váng, suy nghĩ phòng này không phải là để ở sao?
- Làm sao xào đến lợi hại như vậy?
- Sau đó thì sao, quyên góp?
- Quyên góp chứ, mấy năm nay điều kiện tốt, tin tức cũng khá, muốn quyên tiền cũng dễ dàng và rõ ràng hơn, liền từng bước từng bước bán hết nhà, thiếu trường học gì đó, đều chi ra rồi.
- Hai năm trước đến Dung Thành, cũng đúng lúc tôi bán căn phòng cuối cùng đi, tiền quyên góp, mới quyên góp đi.
- Hô...
Luật sư An thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Đi đến bên cạnh lão đạo, đưa tay đặt ở trên vai lão đạo.
- Lão đạo à.
- Sao?
- Tôi cảm thấy là, chúng ta núp ở phía sau màn, cũng rất tốt.
Ông già bảy mươi tuổi nhiệt tình với sự nghiệp từ thiện, quyên tiền 200 vạn.
Với.
Ông già bảy mươi tuổi nhiệt tình với sự nghiệp từ thiện, quyên góp mấy trăm triệu.
Hiệu quả của hai chuyện này hoàn toàn không giống nhau nha.
- Ừ, bần đạo cũng cảm thấy như vậy, như vậy rất tốt, ha ha.
Lão đạo đưa tay, kéo Tiểu Hầu Tử qua, đưa một hạt đậu phộng đã bóc vỏ sạch sẽ vào trong bàn tay nhỏ của tiểu Hầu Tử.
Lại sờ đầu của Hầu Tử một cái.
- Như vậy, rất tốt.
...
Tư thế của Lữ Văn Thành, nhìn rất là tức cười, lại mang theo một loại cảm giác quỷ dị sâu thẳm, chẳng qua là, đây cũng là hình ảnh Châu Trạch thích nhìn thấy nhất.
Ông chủ Châu dạo chơi trong cái nhà này lâu như vậy rồi, lại vừa phải múa sư vừa phải bay lên nhảy xuống, kết quả ngay cả một cọng lông của sư tử cũng chưa nhìn thấy.
Bây giờ.
Xem như có mục tiêu.
Có mục tiêu, thì chuyện dễ làm rồi, ngược lại phong cách làm việc trước giờ của ông chủ Châu chính là đơn giản thô bạo như vậy, có thể đánh sập bạn thì tuyệt đối không nhiều lời thêm một câu.
Giúp ai đó hoàn thành tâm nguyện gì đó, giúp kết thúc chấp niệm của ai đó, ông chủ Châu không có thời gian rảnh rỗi như vậy, người đáng thương trên đời quá nhiều, người sống đến chật vật cũng quá nhiều.
Người sống, anh còn chẳng muốn đi quản, làm sao quản được người chết chứ?
Theo lý thuyết, chuyện lần này của Lữ Diệu Tổ, Châu Trạch cũng không muốn quản, nguyên nhân thứ nhất là lão Trương, thứ hai, đây đúng là có vấn đề, không quản không được.
Đẩy cửa ra, Châu Trạch đi vào.
- Ngạch?
Lữ Văn Thành, người mà tứ chi đều đang nằm trên bàn làm việc, lập tức nghiêng đầu qua nhìn về phía Châu Trạch, trong mắt lộ ra vẻ nghi ngờ, rõ ràng là sửng sốt một chút.
Sau đó.
Một màn kế tiếp.
Khiến Châu Trạch cũng phải kinh ngạc một chút.
Lữ Văn Thành lại xuống bàn, chẳng qua là không nhào về phía anh, mà là đứng thẳng người, rất là nghi ngờ miệng nói tiếng người:
- Tại sao anh lại ở đây chứ?
Hửm?
Lại bình thường?
Châu Trạch không nói nhảm.
Trực tiếp tiến lên khóa cổ họng của đối phương, đây là phương thức trực tiếp nhất, kinh nghiệm đánh nhau trong hai năm qua nói cho Châu Trạch, có thể đi lên thì cứ làm như vậy, cũng đừng nói nhảm thêm hoặc là làm thêm hành động dư thừa gì đó nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận