Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1219: Ý của Phủ Quân (1)

Nhưng lúc buổi chiều, khi anh đưa vong hồn của bốn người trẻ tuổi kia vào Địa Ngục Chi Môn, sau đó mở bức họa này ra.
Có một vài chuyện.
Cũng đã không còn do anh quyết định nữa.
- Bạch!
Quyển trục hoa nho nhỏ bị mở ra.
Cảnh vật và nhân vật trong tranh đều rất đơn giản.
Một cái đình nhỏ.
Trong đình có một người đàn ông mặc quần áo màu trắng đang ngồi ngay ngắn trong đó, còn có một con khỉ nhỏ ở bên cạnh ân cần giúp đỡ rót rượu.
Một màn này.
So với hình ảnh đã từng xuất hiện trong giấc mộng của anh.
Giống nhau như đúc…
...
Buổi sáng hôm sau, Châu Trạch đã khởi động một chiếc xe duy nhất còn sót lại của tiệm sách, chở theo Oanh Oanh, lên đường.
Hỏi tại sao chỉ còn sót lại một chiếc?
Không nên hỏi, muốn hỏi phải đi tìm lão đạo.
Trên xe đang mở nhạc, Hoài An khoảng cách Thông Thành không quá xa, nhưng cũng không tính là gần, mặc dù đều nằm trong một tỉnh, nhưng Hoài An bây giờ còn chưa mở tuyến tàu cao tốc hoặc đường sắt cao tốc, cho nên phải ngồi xa lửa màu xanh lá cây hơn bốn tiếng đồng hồ hoặc là tự mình lái xe, cân nhắc đến việc sau khi đến Hoài An còn phải tìm kiếm cái thôn đó, ông chủ Châu vẫn lựa chọn tự lái xe.
Oanh Oanh ngồi ở ghế phó lái, bóc vỏ hạt dưa cho Châu Trạch, ngược lại cô ấy cũng muốn lái xe thay ông chủ, dù sao cô ấy cũng có bằng lái xe rồi, nhưng vẫn bị ông chủ Châu trực tiếp cự tuyệt.
Một số nữ tài xế khác có thể là bởi vì lá gan tương đối nhỏ, lúc phải ứng phó với tình huống đặc biệt thì đôi khi sẽ luống cuống, nhưng trong trường hợp của Oanh Oanh thì ngược lại, dù sao thì có xảy ra tai nạn giao thông thì cô cũng sẽ không có chuyện gì.
Đến đây đi.
Tổn thương lẫn nhau đi nào!
Lái xe bốn giờ, sau khi ra khỏi cao tốc tiến vào khu vực thị xã Hoài An, bởi vì thuận đường, ông chủ Châu trước hết đem xe lái đến đài tưởng niệm Châu Vĩ Nhân của Hoài An.
Mang theo Oanh Oanh đi dạo trong đó một vòng xong, lại đi thăm chỗ ở cũ của Ngô Thừa Ân.
Ở Hoài An, thật ra có thể nói đến cũng chỉ có mấy phong cảnh này thôi, ngược lại còn có một cổ trấn dưới sông, nhưng đó lại là một chỗ mà ngay cả người địa phương cũng chẳng muốn tới.
Đến chạng vạng tối, Châu Trạch tìm quán cơm ăn cơm với Oanh Oanh.
Không phải là ông chủ Châu cố ý chơi câu giờ ở nơi này, đơn thuần chỉ là bởi vì bên dưới bức họa kia có mấy dòng chữ nhỏ đã chỉ rõ ràng, chỉ có từ sau tám giờ tối đến nửa đêm lúc mới có thể đến được cái thôn đó.
Ăn cơm xong xuôi, Châu Trạch lại lần nữa lên đường, tọa độ của cái thôn đó không nằm trong khu vực đô thị, nhưng thật ra thì cách thị khu cũng không quá xa, anh ngừng lại ở khu vực quận Liên Thủy.
Chung quanh, đều là đồng ruộng, ông chủ Châu xuống xe, châm điếu thuốc, gió đêm nhẹ nhàng mang theo chút hơi lạnh, khiến cho người ta cực kì thoải mái.
Mấy ngày trước còn hơi có chút khô nóng, gần đây không khí lạnh xuôi nam, đối với những người thích lạnh như Châu Trạch và Oanh Oanh mà nói, thời tiết quả thật thoải mái hơn nhiều.
Cái loại hình ảnh «Vùng đất linh hồn» như trong tưởng tượng cũng chưa từng xuất hiện, cũng không thấy có chút náo nhiệt nào giống như chợ quỷ, ông chủ Châu lại không phải là người bình thường, tự nhiên không thể nào xuất hiện cái loại tình cảnh bản thân đứng ở nơi này, nhưng trên thực tế tràn ngập chung quanh tất cả đều là quỷ sai được.
Điều này cũng làm cho anh thấy kỳ quái.
Rõ ràng là một cái thôn dựa vào cờ bạc mà làm giàu.
Coi như là chỉ làm ăn với ma quỷ đi.
Nếu như khách cực kì ít mà nói, làm sao kiếm tiền được chứ?
Bốn người trẻ tuổi kia chỉ nói bà bà của bọn họ bệnh nặng sắp chết, lại không nói thôn xóm bọn họ bị người ta vây công, cứ theo lẽ thường thì tiếng nói của bọn họ sẽ không đoạn có đoạn không đi.
- Ông chủ, đến lúc rồi.
Châu Trạch gật đầu một cái, đưa ngón tay ra, ngưng tụ ra một chút quỷ khí ở trên đầu ngón tay, tùy ý điểm một cái ở trước mặt.
Tốt lắm, tất cả hướng dẫn ở bên dưới quyển trục họa kia đều đã được làm xong.
Sau đó, chính là quan sát phản ứng ở trước mặt mình.
Rất nhanh ở đối diện đã có phản ứng, Châu Trạch vừa thu ngón tay lại, trước mặt, lại xuất hiện một cái đèn lồng, đèn lồng càng ngày càng gần, lúc đến bên cạnh, Châu Trạch mới nhìn thấy có một bóng người đang cầm cái đèn lồng.
Cái này không phải do mơ hồ, mà là bởi vì thắp đèn lồng, thật sự đã chiếu ra một cái bóng ở trên mặt đất.
- Két…
Đồng ruộng ở trước mặt, khung cảnh vặn vẹo một trận, sau đó, một cánh cửa bằng đồng xuất hiện ở trước mặt Châu Trạch, cánh cửa nửa mở, bên trong có ánh sáng lóe lên, trong lúc mơ hồ, còn có thể nghe được tiếng người náo nhiệt.
- Mời…
Cái bóng ở bên dưới đèn lồng mở miệng nói chuyện.
Nếu như những người khác gặp phải tình cảnh hiện tại mà nói, có lẽ sẽ có đủ loại phản ứng, nhưng đối với ông chủ Châu – người mà ngay cả địa ngục cũng đã từng quậy một trận lớn mà nói, bất luận xuất hiện trò ảo thuật* gì đi chăng nữa, cũng không có gì phải ngạc nhiên.
(*nguyên văn là “kính chiếu ảnh”, là 1 trò chơi dân gian, đặt ảnh phong cảnh qua thấu kính và cho xem ảnh qua thấu kính; từ này cũng để chỉ trò bịp, thủ đoạn lừa gạt)
Châu Trạch cùng Oanh Oanh đi vào, bên trong là một con đường lát gạch tối đen, nhưng không quá dài, vén tấm rèm hơi có vẻ cũ nát ở trước mặt lên, hình ảnh sòng bạc trong tưởng tượng của ông chủ Châu cũng không xuất hiện.
Ở trước mặt anh, là một cái bàn trong màu đỏ son, cộng thêm cái ghế có vẻ cổ xưa, bốn phía đều có rèm màu đỏ sậm ngăn che, diện tích rất lớn, rất rộng rãi.
Trên bàn, có đặt rượu và đồ ăn.
Nhưng đồ ăn ở nơi này, ngàn vạn lần ông chủ Châu cũng sẽ không động vào, dạo này khẩu vị của anh chỉ mới vừa xuất hiện chút cải thiện nhờ rượu Bỉ Ngạn Hoa thôi, cũng không muốn quay lại một đêm trước khi giải phóng đâu.
Đèn lồng đã tự treo lơ lửng ở trong góc, cái bóng cũng đã biến mất.
Châu Trạch giống như đã quen, không thấy có chút mất bình tĩnh nào, trực tiếp ngồi xuống ghế, bưng chén rượu lên, đặt ở trước mũi ngửi một cái, rượu rất thơm, nhưng anh vẫn không uống!
Bạn cần đăng nhập để bình luận