Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 514: Thi cương

Châu Trạch cảm thấy bát tự của mình và bọn nhỏ có xung đột.
Nếu không vì sao mỗi lần bản thân mình gặp được một đứa nhóc.
Đứa nhóc ấy lại có vấn đề?
Một đứa nhóc, một Chu Thắng Nam, còn có vị trước mắt này.
Hiện tại đóa hoa của tổ quốc chúng ta đã bị sao vậy?
- Chú, cháu muốn chơi với chú.
Bé trai đưa tay kéo tay Châu Trạch lại, lắc lư.
A.
Cháu đang làm nũng?
Có thể ở trong nhà tang lễ, dẫn theo một đám thi thể hát


Tôi là tiểu Hải quân


.
Cháu cảm thấy cháu thích hợp để làm nũng sao?
Châu Trạch vẫn không trả lời.
Anh không thể nói chuyện, chỉ có thể làm một số động tác thật nhỏ.
Cậu bé chu mỏ một cái.
- Chú, cháu muốn chơi với chú.
Nhưng chú không muốn quan tâm tới cháu.
Đi đi.
- Chú, chú không giống với bọn họ.
Cậu bé rất nghiêm túc nói.
- Bọn họ đều sẽ không cự tuyệt cháu, nhưng chú lại cự tuyệt cháu.
Chú cự tuyệt cháu cho nên cháu càng ưa thích chú?
Đầu óc cháu có bệnh đúng không!
- Chú thực sự không giống bọn họ, chú có linh hồn đúng không?
Nói xong.
Cậu bé càng dùng sức nắm chặt tay Châu Trạch.
Trong lúc nhất thời.
Châu Trạch cảm giác được lực lượng đã bị mình đánh xơ xác vừa rồi lại xuất hiện.
Hơn nữa lần này nó càng mãnh liệt hơn.
Nó quyết tâm muốn cướp quyền khống chế thân thể này với mình.
Cậu bé này.
Có thể thao túng thi thể?
Từng luồng tơ sợi màu xanh nhạt không ngừng xuyên qua người Châu Trạch.
Thậm chí nó còn coi nhẹ sự phản kháng của Châu Trạch.
Cưỡng ép lấy quyền chủ đạo để khống chế thân thể này.
Thủ đoạn của Cản Thi nhân sao?
Châu Trạch nhớ kỹ, trước đây, có một buổi sáng khi anh nói chuyện trời đất với luật sư An, anh đã từng nghe luật sư An nói, mãi cho đến trước khi kiến quốc, bên phía Tương Tây vẫn có Cản Thi nhân hoạt động.
Cản Thi nhân phân hai phái, một phái là dựa vào Hậu thiên tu luyện, cùng loại với Hứa Thanh Lãng, tu luyện một số phương pháp thao túng thi thể, loại này chiếm đại đa số.
Còn có một loại, nhân số rất ít, nếu so sánh với loại Cản Thi nhân số một, loại này chỉ có thể chiếm 0,001% số lượng.
Loại người này được xem là "truyền kỳ" trong hàng ngũ Cản Thi nhân, bởi vì bọn họ bẩm sinh đã có đối tương tác với thi thể, không cần tu luyện và mượn những thủ đoạn khác vẫn có thể thao túng thi thể.
Luật sư An đã nói, trước đây khi anh ta làm bộ đầu, trong số quỷ sai thuộc hạ của anh ta có một người là Cản Thi nhân, mà đây cũng là bí mật Châu Trạch nghe được trong lần nói chuyện phiếm đó.
Rõ ràng cậu bé này là người sống, hơn nữa Châu Trạch không phát hiện anh cậu bé này dùng thủ đoạn đặc biệt nào đó hay bố trí cái gì đó, cậu bé cứ như vậy, vô cùng đơn giản mà điều khiển hết tất cả thi thể nơi này.
Quả nhiên thiên hạ to lớn, không gì không có.
Nhưng hiện tại đứa bé hư này muốn khống chế mình để làm gì?
Thấy phản kháng vô hiệu, Châu Trạch cũng không định làm thêm gì, tạm thời anh không định rời khỏi thân thể này, anh còn cần dựa vào thân thể này, coi nó như chỗ dựa của mình.
Cứ như vậy.
Châu Trạch nhìn mình chậm rãi tiến lại chỗ vô số bộ thi thể kia.
Đẩy chúng vào tủ đông.
Đến cuối cùng.
Một tay bé trai cầm tay Châu Trạch, một tay cầm tay người phụ nữ kia.
Ba người.
Như một nhà ba người.
Đi ra khỏi nhà tang lễ.
Dọc theo đường đi không thấy người nào khác, Châu Trạch thật sự muốn kêu gào một tiếng, rốt cuộc người của nhà tang lễ đã chết đâu hết rồi?
Một màn đáng sợ như thế, nếu các người nhìn thấy không biết có bị dọa sợ tới ngất đi không.
Thật đáng tiếc.
Bên ngoài nhà tang lễ là vành đai xanh thật dài, không thể tính là công viên, nhưng kiến trúc tương đối trống trải.
Người phụ nữ một lại mặc chiếc váy đỏ lúc trước vào, trên khuôn mặt cũng khôi phục vẻ bình thường, ngay cả Châu Trạch cũng thuận theo sự điều khiển của bé trai, bắt đầu đi vào bệnh viện nhân dân thay một bộ y phục khác, sau đó đi ra.
Chẳng qua.
Khi Châu Trạch đi bộ vẫn có chút khập khễnh.
Có thể đi.
Nhưng đi rất khó coi.
Trong đường phố lạnh lùng.
Một nhà ba người bắt đầu hạnh phúc mà đi tới đi lui.
Bé trai không ngừng nói, không dừng nói tới những chuyện đã xảy ra trong trường học của mình.
Có thể nghe được, trong trường học, hẳn thằng này có quan hệ không tồi với mọi người.
Trong rất nhiều bộ phim điện ảnh, truyền hình cùng với tác phẩm tiểu thuyết, đứa bé có năng lực đặc thù thường sẽ có tính cách quái gở, sau đó bạn bè trong trường học không thích sống chung với cậu đứa bé ấy, đứa bé bị bắt nạt, bị sỉ nhục và vân vân, càng khiến bóng ma trong tâm lý đứa bé ấy trở nên sâu hơn.
Nhưng cậu bé này lại khác.
Cậu bé nói trong lớp cậu bé có ba bạn nữ.
Tranh nhau muốn lớn lên được gả cho cậu bé.
Vì chuyện này mà ba bạn nữ còn đánh nhau một trận, còn vì vậy mà bị thầy giáo mời phụ huynh tới.
Châu Trạch cảm thấy đứa nhỏ này nào có một chút tự ti khi bị sỉ nhục bắt nạt.
Rõ ràng cậu bé hoạt bát tới quá mức.
Hoạt bát đến mức nửa đêm chạy tới nhà tang lễ, dẫn một đám thi thể ra khiêu vũ!
- Chú, chú không thích mẹ sao?
Cậu bé ngẩng đầu nhìn Châu Trạch.
- Cháu có thể cảm giác được, dường như chú rất chán ghét mẹ.
- Nếu chú không thích mẹ... ...
Cậu bé buông lỏng bàn tay cầm lấy tay người phụ nữ ra, đối mặt với người phụ nữ, nói:
- Này, như vậy đi, dì, dì tới từ nơi nào thì trở về nơi đó đi, tới dưới giếng bên hồ sen kia tiếp tục đợi, có thể không lâu sau dì sẽ bị chú cảnh sát phát hiện, cảm ơn dì đã chơi với cháu hôm nay.
- ... ... - Châu Trạch.
Người phụ nữ lặng yên rời khỏi.
Quay về nơi cô ta nên tới.
Cậu bé tiếp tục cầm tay Châu Trạch đi lên phía trước.
- Chú, cháu tên Trình Cửu, cha cháu họ Trình, mẹ cháu có nhũ danh A Cửu, cho nên cháu được gọi là Trình Cửu, chú đã nhớ chưa, chú?
- Chú, chúng ta tới bờ sông tản bộ một lát đi.
- Chú, cháu rất nhát gan, bình thường, buổi tối cháu không dám tới bờ sông một mình đâu.
- ... ... - Châu Trạch.
Cháu nhát gan?
- Chú, chú không biết đâu, nếu cứ đi một đường bên bờ sông, cháu có thể nhìn thấy rất nhiều ông bà, bọn họ đã ở nơi này rất nhiều năm, chỉ có điều bọn họ được chôn tương đối sâu, cháu không thể gọi bọn họ tỉnh lại được.
- ... ... - Châu Trạch.
Châu Trạch khập khiễng mà bị bé trai dẫn tay.
Chậm rãi đi về phía bờ sông.
Nơi ấy có thể tính là một điểm du lịch. Thật ra từ mấy năm trước, nó đã được tính là một bộ phận của dòng sông bảo vệ thành, nhưng theo sự phát triển của thời đại, thứ như dòng sông bảo vệ thành này được bảo lưu như một di tích lịch sử.
Châu Trạch nhớ kỹ, Thông Thành cũng có một cái hào, có người nói trước kia nó cũng là sông được đào để bảo vệ thành.
Đi tới đi lui bên bờ sông với bé trai.
Châu Trạch bắt đầu có ý niệm thử xem bản thân có thể rời khỏi thi thể này hay không.
Nhưng ngẫm lại, Châu Trạch vẫn bỏ qua.
Thứ nhất là vì mình đã có chút quen thuộc thân thể này, còn có thể miễn cưỡng thao túng một chút, chờ khi bé trai chơi chán hẳn sẽ đối xử với mình như với nữ thi kia, để mình tới từ nơi nào thì trở về nơi đó.
Nói không chừng, bản thân mình còn có thể có cơ hội ra ngoài, tìm một chỗ gọi điện thoại, để mấy người Oanh Oanh qua đây.
Ổ vàng ổ bạc không bằng ổ cỏ nhà mình.
Ông chủ Châu thực sự rất nhớ thân thể Từ Nhạc, đó mới là thể xác xứng với mình nhất.
Hiện tại thì phải xem.
Khi nào bé trai này mới chơi chán mình.
Đúng vậy.
Châu Trạch đã nhìn ra.
Cậu bé này coi thi thể như một món đồ chơi.
Cậu bé coi thi thể thành bạn để chơi với mình.
Đây là năng lực thiên phú sao?
Chu Thắng Nam là loại giống với một nửa trời sinh, một nửa là sau này mới hình thành, bí mật về bức tranh


Quỷ Sai Tống Tử


vẫn chưa thể khai quật hoàn toàn, thật ra Châu Trạch đã liên tưởng đến, dường như chuyện Chu Thắng Nam có chút liên hệ với chuyện của thôn kia.
Chỉ tiếc.
Hiện tại mình đã biến thành món đồ chơi.
Không cần tự hỏi mấy vấn đề sâu xa như vậy.
Đi tới đi tới.
Phía trước có hai người.
Là một nam một nữ.
Bé trai coi như không thấy, tiếp tục nắm lấy tay Châu Trạch đi lên phía trước. Quần áo Châu Trạch rất chỉnh tề, trên cơ bản đã che mất khuôn mặt mình lại. Thật ra mùa hè mặc kín như vậy có vẻ không thích hợp, nhưng cách ăn mặc này do bé trai chi phối tạo ra, bé trai còn tỉ mỉ tìm một chiếc khẩu trang phù hợp cho Châu Trạch.
Lại thêm hiện tại là buổi tối, không cần lo lắng bị người nhìn ra cái gì.
Xa xa nhìn qua, giống như người lớn đang dẫn con nhỏ đi tản bộ.
Chỉ có điều vào giờ này còn đi dạo, có vẻ hơi trễ.
Chờ khi đến gần.
Trong lòng Châu Trạch sửng sốt một chút.
ĐM.
Hai người phía trước khá quen!
Đúng vậy.
Quả thật là rất quen mắt!
... ...
- Báo cáo kết án tôi đã đã viết xong, sáng ngày mai có thể đưa cho cô. - Trương Yến Phong đi theo bên cạnh cảnh sát Trần, nói.
- Ừm.
Cảnh sát Trần lên tiếng, thật ra vụ án này không phức tạp, mấu chốt là băng đảng trộm cắp lén lút gây án. Vụ án đã được phá, chỉ còn lại có một số công việc kiểm chứng là kết thúc.
- Sắc trời không còn sớm, cô không trở về nghỉ ngơi sao? - Trương Yến Phong hỏi.
- Ừm?
Cảnh sát Trần nhìn về phía Trương Yến Phong.
Có thể nói rằng, khi người đàn ông nói ra lời này.
Có nghĩa là anh ta muốn ngủ với bạn.
- Ách, không phải, là tôi sợ cô mệt mỏi.
Anh ta vô cùng muốn ngủ với bạn.
- Cái này… không đúng không đúng, tôi lo lắng thân thể cô ăn không tiêu, cô đã công tác mấy ngày liên tục rồi.
Anh ta đã không nhịn được muốn ngủ với cô rồi.
- Không sao, đi thêm một lát nữa, anh đừng nói gì hết, phá hư bầu không khí.
- Ah, được.
Lão Trương cảm thấy phiền muộn.
Ở trước mặt người phụ nữ này.
Mình thật sự bị ăn đến sít sao.
Thực ra đối phần duyên phận do bộ thân thể này mang tới, anh ta không có ý tưởng gì, cũng không thể có thể có ý tưởng gì. Bởi dựa theo tuổi tác thật sự của bản thân mình, đã hơn bốn mươi, cảnh sát Trần nhỏ hơn mình nhiều lắm.
Quan trọng nhất là lần trước ông chủ đã nói tới vấn đề “có đội nón xanh” với mình hay không.
Bất chợt lời này quanh quẩn bên lỗ tai anh ta.
Rút một điếu thuốc, châm lửa.
Trương Yến Phong nhìn một lớn một nhỏ đi từ phía trước tới.
- Chào chú, chào chị.
Bé trai chào hỏi.
A.
Đứa nhỏ này thật thông minh.
Không phải kêu chú dì.
Mà là kêu chú chị.
Trương Yến Phong cúi người, đưa tay sờ sờ trên đầu bé trai, nói:
- Nửa đêm nửa hôm, sao cháu không về nhà ngủ?
Nói xong, anh ta nhớ tới bên cạnh bé trai còn có một người lớn.
Mình quan tâm vô ích rồi.
Lão Trương.
Thật có duyên.
Là tôi đây!
Nhanh nhận ra tôi đi!
Trong số nhiều thuộc hạ của tôi như vậy.
Bình thường tôi thưởng thức nhất, coi trọng nhất chính là anh!
- Cháu ra ngoài với cha cháu, chân cha cháu mới bị thương, bác sĩ nói cần phải đi lại rèn luyện nhiều một chút.
- Ngoan, thật ngoan.
Trương Yến Phong cảm thấy đứa nhỏ này rất hiểu chuyện.
Cảnh sát Trần đã đi về phía trước.
Cho dù miệng bé trai có ngọt hơn, nhưng có vẻ như không thể khiến cô ấy cảm thấy hứng thú chút nào.
- Cảnh sát Trần, chờ tôi một lát.
Lão Trương đuổi theo gái.
- ... ... - Châu Trạch.
Châu Trạch phát thệ.
Chờ khi mình trở lại thân thể của bản thân mình.
Vừa gặp lại lão Trương.
Mình nhất định sẽ cẩn thận “chăm sóc” anh ta một hồi.
Sau khi đuổi kịp cảnh sát Trần, lão Trương thả chậm bước chân.
Cảnh sát Trần lại xoay người, nhìn về phía một lớn một nhỏ đang đi cách đó không xa.
- Làm sao vậy?
- Anh có cảm thấy người lớn bên cạnh đứa bé kia hơi kỳ quái không?
- Chân bị thương ấy mà, không phải đứa bé kia đã nói rồi sao? - Trương Yến Phong nói.
- Không chỉ chân, còn tay anh ta, cả những bộ vị khác trên thân thể anh ta, khi anh ta đi lại, tôi cảm thấy có chút không cân đối.
- Không cân đối? - Lão Trương cố ý nhìn một hồi: - Ahhh, dường như đúng là có chút không cân đối, như là... như là... ...
- Thi cương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận