Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 999: Vỗ tay (1)

Có lẽ, là do trước kia quá yên tâm, cho nên anh mới không phát hiện ra tâm tình của bản thân có biến hóa.
Chỉ cảm thấy trận tức giận này, tới hơi quá kịch liệt, nhưng anh theo bản năng bắt đầu kiếm cớ cho trận cảm xúc này.
Nếu như không phải là lão đạo liều mạng lôi kéo anh lại.
Có thể đến hiện tại bản thân vẫn chưa thể tỉnh táo lại được.
Có lẽ.
Chờ sau khi anh đi vào.
Chính là một trận tàn sát đi.
Chỉ có giết chóc, mới có thể làm cho anh tỉnh táo lại.
Sau đó ngồi ở trên sàn nhà, khắp nơi đầy máu tanh.
Lặng lẽ tỉnh táo lại.
Mới phát hiện bản thân không giải thích được?
Chẳng qua là, lúc đó lão đạo gọi một tiếng, Châu Trạch chỉ có thể tạm thời vứt bỏ những ý nghĩ khác trong lòng, đi về phía vị trí cửa.
Chuyện với doanh câu.
Có thể chờ buổi tối, lúc trên giường chậm rãi tính sổ.
Bây giờ còn là ban ngày.
Đương nhiên phải làm chuyện nên làm.
Cũng khó trách lão đạo kinh hoảng như vậy.
Trên bếp trong phòng bếp, một người phụ nữ trung niên mập nằm ngang ở đó, trên ngực cắm một con dao bầu, dao bầu đâm vào rất sâu, hơn nữa trên thân thể người phụ nữa, hẳn là đã từng bị chém rất nhiều dao, trên mặt còn có hàng loạt vết dao.
Giống như là một trái hồng đã bị một con chó gặm qua, lộn xộn đến rối tinh rối mù.
Đây là kiểu bếp lò kinh điển của nông thôn thời trước, hai cái nồi lớn, đầu của người phụ nữ thì dốc ngược ở trong một cái nồi, hai chân thì đang nằm trong có nồi còn lại.
Cũng may, trong nồi cũng không có nước, nếu như đều đầy nước mà nói, hai cái nồi đồng thời sôi, đoán chừng có thể làm cho thi thể của người phụ nữ đồng thời rung lên một trận.
Nếu như đang, nấu cháo, chậc chậc…
Hửm?
Mình đang nghĩ gì vậy chứ?
Châu Trạch khẽ cau mày.
Anh cảm giác bản thân cần phải đi tìm Vương Kha xem thử vấn đề tâm lý một chút rồi, có khả năng chuyện này không chỉ bởi vì nguyên nhân doanh câu gây ra ảnh hưởng với anh, có thể còn có nhân tố vốn ở trong cơ thể của anh bắt đầu phát sinh biến hóa nữa.
Thật ra thì.
Châu Trạch cảm thấy.
Coi như là trị liệu của bác sĩ tâm lý như Vương Kha vô dụng.
Nhưng gặp Vương Kha một chút.
Luôn có thể tìm cho bản thân chút năng lượng tích cực.
Nhìn đi, sợi tóc nhỏ này còn đang cố gắng mỉm cười tồn tại.
Cõi đời này.
Còn có chướng ngại nào không vượt qua được chứ?
Nếu như Vương Kha đem kinh nghiệm của bản thân ra để mở một buổi triển lãm tranh, mỗi một bệnh nhân hẹn trước của anh ấy, trước khi đến phòng làm việc của anh ấy, đều phải đi qua hành lang với những bức tranh triển lãm về chuyện xưa, thế nhưng lúc đến phòng làm việc.
Bệnh nhân sẽ kích động nắm lấy tay Vương Kha mà nói:
- Chúng ta đều phải kiên cường!

- Chết rồi?
Lão đạo nhìn về phía Châu Trạch, sắc mặt rất khó coi.
Không phải là sợ, mà là không tự chủ được được cảm thấy chuyện này có chút kỳ hoặc, làm sao đột nhiên người lại chết?
- Nhìn tôi làm gì, cũng không phải là tôi làm.
Châu Trạch trả lời rất cứng rắn.
Trong giọng nói, có loại thái độ “coi như là tôi làm, thì làm sao”.
Lão Đạo chật vật gật đầu, bởi vì Châu Trạch đi cùng với ông ta, vậy thì quả thật không phải là Châu Trạch làm.
Hai người đi vào, máu chảy ra từ trên cơ thể người phụ nữ mập mạp, dần nhuộm đỏ cả nửa bếp lò.
Bếp quê đơn giản.
Nồi sắt chưa rửa.
Người phụ nữ mập mạp đã có tuổi.
Máu tươi, máu tươi, máu tươi.
Cái chết yên tĩnh.
Nếu như chụp một tấm ảnh độ nét cao rồi đóng khung lại thành một tấm biểu ngữ lớn.
Hai bên lại ghép bằng hình ảnh của các cô gái nóng bỏng của của Victoria's Secret bước đi trên sàn chữ T.
Liếc nhìn lại.
Lượng fan đó.
Chậc chậc…
Châu Trạch lại sờ trán của mình một cái nữa.
Không được.
Thật sự phải đi tìm Vương Kha rồi.
Đây chỉ là món khai vị, giống như là khai vị trước khi vào điểm nóng của một buổi tiệc vậy, từ phòng bếp đi vào trong, chính là phòng khách.
Ở trung tâm của phòng khách, trưng một bức tượng thần, có chút trừu trượng, tạm thời không nhìn ra treo là nhóm thần tiên nào, nhưng có thể khẳng định một điểm là, dường như vị thần tiên này có chút ác ý.
Đạo lý giống như hòa thượng trong miếu ai cũng gầy trơ xương, chắc chắn Bồ Tát nơi này không thiêng.
Bên dưới tượng thần.
Một người phụ nữ bể đầu chảy máu đang dựa vào ngăn tủ trước mặt.
Nhất định chính là tố cáo không tiếng động hoàn mỹ nhất.
Hẳn là người phụ nữ này bị đánh trước, lại bị đẩy về phía nơi này, đầu đụng phải vật kim loại nhô ra ở trên cái tủ ở phía sau.
Giống như vô số tình tiết máu chó ở trong phim chiếu trên TV, người đàn ông đẩy người phụ nữ, không cố ý muốn giết người, nhưng người phụ nữ đã chết, bởi vì ở phía sau có một cái thứ đáng chết.
Đám biên kịch thì không cần nói nữa, vì muốn nội dung cốt truyện máu chó mà không thèm để ý tới chuyện thay đổi tình tiết máu chó kiểu này chút nào.
Châu Trạch đi tới, liếc mắt, lui về phía sau để nhìn một chút.
Ồ.
Nhìn thấy rồi.
Là một vật nhọn gần giống với tay nắm của tủ.
Nhuộm ánh sáng màu bạc, nhưng hẳn không phải là bạc thật.
Thứ này.
Lúc này đang đâm vào vị trí sau gáy của người phụ nữ.
Người phụ nữ ngồi ở chỗ đó, con mắt mở to, biểu cảm thống khổ, đều đã đông cứng lại.
Trên thế giới này, thứ có khả năng bảo hiểm tốt nhất, không phải là hầm chứa đá, cũng không phải túi bảo quản, mà là… cái chết.
Tử thần nhấn nút tạm ngừng.
Thì chính là game over.
Xoay người tiêu sái một cái.
Lưu lại một tấm hình trắng đen.
Lão đạo tiến tới bên cạnh Châu Trạch, cẩn thận từng li từng tí rồi lại cẩn thận từng li từng tí.
- Lão đạo, đỡ đầu của cô ta ra.
Châu Trạch chỉ chỉ cô gái trẻ tuổi kia.
- Chít chít chi!
Hầu Tử vẫn luôn nằm trên bả vai lão đạo đưa tay chỉ người phụ nữ rồi kêu mấy tiếng.
- Há, ả ta là tên bắt cóc sao?
Châu Trạch bừng tỉnh.
Hiển nhiên, bên trên ba con sói, chắc chắn không chỉ lưu lại hơi thở của đàn ông.
Lão đạo ngồi chồm hổm xuống, cho là ông chủ bảo ông ta làm như vậy là vì phát hiện đầu mối gì đó, thật sự định đưa tay đỡ đầu người phụ nữ đó ra.
Lại bị Châu Trạch đặt tay lên trên bả vai ngăn cản,
- Đùa gì đó, ông muốn xem biểu diễn suối phun nước sao?
- À, được rồi.
Lão đạo run rẩy đứng lên, đầu óc ông ta vẫn mơ mơ màng màng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận