Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 821: Anh nghĩ rằng tôi ngốc à? (2)

Châu Trạch vẫn tiếp tục đứng bên cạnh vỉ hấp, mặt không biểu cảm, nắm tay giơ lên, răng nanh cắn đầu bao tay, kéo bao tay ra.
Lộ ra xương tay trắng kia.
Ngón tay nhẹ nhàng mà khép lại.
Phát ra tiếng giòn vang như kim loại ma sát.
Thật dễ nghe, thật êm tai.
Trong lòng Châu Trạch thậm chí xuất hiện ý niệm này.
Treo vài lỗ khí lên trên ngón tay mình, có phải trực tiếp làm nhạc khí được rồi không?
Ngẫm lại xem.
Dưới trời đêm, một người đàn ông đứng bên giường, giơ tay mình lên, xương trắng và ánh trăng hòa lẫn, đặt bên môi, thổi một khúc.
Cảnh tượng này.
Thật sự đẹp đến làm cho người ta hít thở không thông.
- Đừng phân tâm nha, tôi tới.
Giọng nói của nửa gương mặt truyền đến.
Trong lúc nhất thời.
Ngôi mộ bắt đầu chấn động rất nhỏ.
Nhưng mà cũng không khoa trương.
Cảnh tượng đất rung trời nứt cũng không xuất hiện.
Có vẻ như tiếng sấm lớn hạt mưa nhỏ.
- Tôi không làm được, tôi không biết chân tôi, tay tôi, các bộ phận khác trên thân thể tôi, rốt cuộc đi đâu rồi.
- Ừm.
Sau đó.
Lại là trầm mặc.
Luật sư An đứng bên cạnh thật lo âu.
Không phải nói muốn đánh nhau sao?
Hai người đánh đi!
Vẫn luôn khởi động khởi động khởi động, nếu không đánh, khởi động cái đầu mấy anh ấy!
Dĩ nhiên, cho dù trong lòng báo động như thế nào, trên mặt luật sư An vẫn treo vẻ mặt tràn đầy “Tôi rất quan tâm đến an nguy của ông chủ”.
- Không đánh được, cậu thấy tôi rồi đã là như vậy, thôi, cậu tới ăn đi. Phần lớn đồ ăn, khi ăn sống thật ra cực kỳ có dinh dưỡng.
Châu Trạch gật gật đầu.
- Nhưng mà, tôi thật sự không có dinh dưỡng gì.
- Có thể nhìn ra.
- Tôi biết cậu muốn cái gì, tôi có thể đưa cho cậu, thật sự không nhiều lắm, vợ khéo... ..
- A không đúng.
- Không có nguyên liệu nấu ăn, cho dù là đầu bếp, cũng không thể làm ra món ăn gì chân chính.
- Ừm.
- Cậu mang đến đây hai đầu cương thi.
Xa xa, Oanh Oanh và bé trai vẫn luôn canh giữ ở lối ra đồng thời ngẩng đầu.
Bởi vì “Đẳng cấp” bản thân của Châu Trạch.
Rất có cảm xúc thị giác “Châu tam thái tử” lưu lạc dân gian thấy cỗ kiệu của huyện thái gia đi qua trước mặt mình.
Cho nên không có cảm giác đặc thù gì.
Nhưng đối mặt với Oanh Oanh và bé trai.
Tuy rằng nửa gương mặt trước mắt này không khủng bố như khi Doanh Câu ra trận.
Nhưng loại uy áp này.
Cảm giác áp chế đến từ huyết mạch này.
Vẫn khiến cho bọn họ rất khó chịu.
Không phải là sợ hãi.
Mà là dấu ấn bẩm sinh khắc trên huyết mạch.
Không ai có khả năng thay đổi.
- Nói như thế nào?
Châu Trạch hỏi.
- Chọn một người đi, để cho tôi nhập vào.
- Anh muốn đánh với tôi, còn muốn mượn người của tôi, để cho anh đánh tôi?
Anh có phải thấy tôi rất ngu không?
- Cậu tín nhiệm tôi chứ?
- Không tín nhiệm.
- Tôi sẽ không hại...
Nửa gương mặt trầm mặc.
Anh đột nhiên cảm thấy rất mệt.
Nhưng mà.
Anh lại cảm thấy hơi vui mừng và vui vẻ.
Anh có thể suy ra.
Doanh Câu sống chung với vị này lâu như vậy.
Đoán chừng sẽ càng mệt đi?
Luật sư An ở bên cạnh nghe ra được một chút hương vị.
Anh hơi gấp gáp.
Tuy rằng anh không phải là người trong cuộc, cũng chưa từng làm chó giữ nhà (tuy rằng anh ước gì mình có thể làm chó giữ nhà!)
Nhưng anh là người khôn khéo.
Anh nghe ra được ý ở ngoài lời của nửa gương mặt này.
Chính là.
Luật sư An hơi nghi hoặc.
Chẳng lẽ ông chủ không nghe ra sao? Hay trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường?
Bé trai thấy luật sư An vẫy vẫy tay với mình.
Hơi nghi hoặc.
- Nhanh lên đi, như vậy, tôi cũng rất mệt.
- Anh đã đợi bao lâu như vậy rồi, sẽ mệt?
- Đương nhiên sẽ mệt.
- Khí đen ở cửa kia là có chuyện gì?
Khí đen kia là nguyên nhân chính của sự kiện cương thi trước kia.
- Khi người ta vừa tỉnh ngủ, sẽ luôn có chút khẩu khí, huống chi tôi đã ngủ lâu như vậy?
Khẩu khí?
Châu Trạch lắc đầu, nói:
- Tôi không tin đây là khẩu khí của anh.
- Vậy cậu tưởng là cái gì?
Nửa gương mặt mỉm cười nói.
- Anh thử định đi ra ngoài?
Châu Trạch xoay người, cách vỉ hấp khẽ nói.
Lần này đổi thành vị dưới vỉ hấp kia trầm mặc.
Châu Trạch lại tiếp tục nói:
- Thật ra, tôi vẫn luôn suy xét, anh lúc trước thoát khỏi trói buộc của vị kia như thế nào.
- Đời trước tôi là bác sĩ, theo góc độ y học hiện đại mà nói, thao tác phẫu thuật nội soi là xu thế phát triển của y học hiện đại.
- Nhưng ở góc độ linh hồn mà nói.
- Tôi vẫn cảm thấy thân phận của tôi và Doanh Câu, giống như vài loại nhân cách trên một linh hồn.
- Cho dù phẫu thuật như thế nào.
- Có thể chia lìa loại nhân cách này sao?
Thao tác lại tinh tế nữa, phẫu thuật lại rất nhỏ nữa, cũng không thể làm được đến tình trạng này.
- Cho nên là?
Vị dưới vỉ hấp kia nói chuyện.
- Cho nên, tôi cảm thấy, khả năng ở trên linh hồn anh có mức độ rất cao thâm, tôi không biết anh học được cái gì từ chỗ Doanh Câu.
- Thậm chí, có khả năng không phải là thứ anh học được từ chỗ Doanh Câu, là chính anh ngộ ra được, được rồi, không thảo luận chuyện này, anh thành công.
- Tôi thật sự chứa cảm xúc khát khao đối với anh, nhưng tôi không hâm mộ anh, cũng không muốn bắt chước anh, càng không nghĩ tới đi theo con đường của anh.
- Bởi vì.
- Quá mệt.
- A... ...
Châu Trạch cười cười.
Xương tay trắng đang vuốt ve trên vỉ hấp, phát ra tiếng vang “Két két”.
- Có phải anh cảm thấy tôi cũng như anh ta...
Nói xong.
Ngón tay Châu Trạch chỉ luật sư An đang dùng tay ra hiệu cho bé trai.
- Có phải anh cảm thấy tôi cũng như anh ta, cho rằng anh đang chuẩn bị một cơ duyên lớn cho tôi?
- Sau đó hấp tấp mà chuẩn bị tiếp đón một cương thi của bản thân đi lên.
- Nhận được truyền thừa hay đạt được kỳ ngộ ưu việt đặc thù gì dó?
“... ...” Luật sư An.
“... ...” Bé trai.
Bé trai cố ý ngẩng đầu, liếc nhìn luật sư An.
Tay luật sư An đang vung sau lưng bỗng chốc cứng ngắc.
- Còn có, lúc trước tôi còn đang suy nghĩ, là ai có thù lớn với anh như vậy?
- Đánh anh thành thế này, còn cố ý bố trí nơi này đến nhục nhã anh?
- Hiện giờ dường như tôi đã nghĩ thông.
- Nghĩ thông... cái gì?
- Không phải là người ta cố ý muốn nhục nhã anh.
- Khả năng.
- Là người ta vốn không giết chết được anh!
Bạn cần đăng nhập để bình luận