Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 466: Cấm thất bồi dục

Nghe xong lời hai người này nói, Bạch Oanh Oanh ở bên cạnh bĩu môi, hiển nhiên, Oanh Oanh rất tức giận.
Thật ra, bản thân Oanh Oanh, kể cả Bạch phu nhân, đều là sản vật do tư tưởng "trọng nam khinh nữ" bi kịch sản sinh ra, một điểm quan trọng cấu thành lễ giáo phong kiến là sự áp bách và kỳ thị đối với phái nữ.
Con trai thiếu tiền đặt cọc mua phòng cưới.
Lấy tiền cứu mạng con gái để đắp vào!
Đều là con trai con gái của mình, nhưng muốn khiến chén nước này hoàn toàn thăng bằng là chuyện không thể nào, đây cũng là lẽ thường của con người. Nhưng người một nhà gặm bánh bao thấm máu người chị, đây là triệt để hư hỏng.
Hơn nữa.
Sau khi được quyên đủ tiền giải phẫu, vẫn còn thiếu một chút mới đủ tiền đặt cọc, thế mà bọn họ có thẻ tiếp tục lấy danh nghĩa của con gái mình đi xin tiền.
- Ông chủ, chúng ta phải làm sao bây giờ? - Oanh Oanh nhìn về phía ông chủ nhà mình.
Cô ấy biết rõ, từ trước đến nay ông chủ nhà mình là thiết công... Phi.
Không đúng.
Là người đàn ông tốt cần kiệm vì duy trì gia đình!
Nếu không phải ông chủ nể tình tên bệnh nhân giống tên mình như vậy, có lẽ ông chủ sẽ không động lòng trắc ẩn.
Phần lớn người đều có thiện tâm, bất cứ chuyện gì đều không phải tương đối. Nhân tính bản ác là một loại thái độ, nhưng thật ra phần lớn người vẫn thường làm việc thiện để khiến bản thân được thỏa mãn.
Nhưng việc lừa dối kiểu này lại là việc không thể nhịn nhất.
- Giết... ...
Châu Trạch bỗng ngẩng đầu.
- Gì... giết sao bây giờ?
- Gọi điện thoại cho Trương Yến Phong, kêu anh ta bắt đám người này đi, gán cho bọn họ tội lừa đảo.
Khi Châu Trạch vừa nói ra chữ thứ nhất, luật sư An đang đưng bên cạnh bỗng nhếch lông mày lên.
Tuy rằng Châu Trạch đã đổi lời rất nhanh, có thể người bên cạnh không nhận ra được gì, nhưng luật sư An đã nhận ra, mới vừa rồi, trên người Châu Trạch thoáng hiện lên sát cơ!
Anh thật sự muốn giết người.
Giết hai người kia!
Loại biến hóa nhỏ này.
Tuy rằng đã bị Châu Trạch khống chế đúng lúc, nhưng luật sư An vẫn cảm thấy hơi kinh hãi, rốt cuộc Châu Trạch là loại người nào, anh ta rất rõ ràng.
Anh là loại người chỉ ước gì bản thân có thể như phu canh, gõ mõ mỗi ngày: Trời khô vật hanh, cẩn thận củi lửa, mơ mơ màng màng mà sống.
Chẳng lẽ vì mới vừa rồi anh tiến vào trạng thái kia, bị vị trong cơ thể kia ảnh hưởng đến tâm tình?
- Được, ông chủ.
Oanh Oanh lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho Trương Yến Phong.
Về phần hai người kia, bọn họ bị cô ấy trông chừng, chờ Trương Yến Phong tới rồi lại nói tiếp.
Dám lừa tiền của ông chủ nhà mình.
Lừa gạt tiền của ông chủ chính là lừa gạt tiền của Oanh Oanh tôi!
Luật sư An cười cười trêu chọc một câu, giảm bớt bầu không khí: - Cho nên trên thị trường có một câu vẫn được lưu truyền tới nay, lấy vợ tốt nhất không nên lấy người có em trai.
- Nhà có chút giáo dục, sẽ trực tiếp giáo dục tẩy não con gái thành phù đệ ma (1).
(1) Phù đệ ma: ý chỉ những người chị trong gia đình phải chăm sóc, chu cấp cho em trai như người mẹ thứ hai của em trai.
- Ha ha ha.
Châu Trạch nhìn về phía luật sư An, hỏi: - Buồn cười lắm sao?
- Không buồn cười, ha ha.
- ... ... ...
- Phù... ...
Trương Yến Phong thuê một phòng trọ ở bên ngoài, bởi vì trong phòng sách hơi thiếu thốn phòng, trên cơ bản mọi người phải ở chung phòng với người khác, hơn nữa lấy thân phận của mình, cứ chạy về phía phòng sách hoài cũng không thích hợp lắm.
Ký túc xá của bót cảnh sát cũng không quá tiện cho Trương Yến Phong, cho nên cuối cùng anh ta chọn tự mình thuê. Đương nhiên, thỉnh thoảng anh ta sẽ chạy về phòng sách ở một đêm.
Coi như xoát lập trường của chính bản thân đi.
Đêm nay, cả đêm lão Trương không ngủ được, ừm, trên thực tế vốn không đêm nào anh ta ngủ được, chỉ có điều anh ta không ngủ được cũng không đả tọa minh tưởng, mà một mực cúi đầu làm việc.
Với tư cách là quỷ sai có sức chiến đấu kém nhất trong đội ngũ, trong rất nhiều chuyện, mọi người thường sẽ không cố ý gọi anh ta, ngược lại trên phương diện cuộc sống, có đôi khi mọi người cần anh ta chăm sóc.
Lão Trương nhớ kỹ trước đây luật sư An đã từng nói với mình, anh ta nói chờ sau khi qua khoảng thời gian này, chờ sau khi ông chủ trở thành bộ đầu, anh ta sẽ bắt tay vào hỗ trợ quy hoạch sắp xếp tuyến đường tấn chức cho mình.
Lão Trương là một cảnh sát hình sự, anh ta có thể cảm giác được thái độ của luật sư An đối với mình, luật sư An đang ôm thái độ đầu tư thất bại.
Đương nhiên, lão Trương sẽ không vì thế mà cảm thấy hối hận gì.
Chỉ có điều trong chuyện lần này, lão Trương rất thống khổ, anh ta vừa muốn bày ra và sửa chữa phương án giúp phòng sách cứu lão đạo, vừa muốn lợi dụng lực lượng còn lại của cục công an thành phố sau khi bản thân đã bị đuổi ra khỏi tổ chuyên án, bắt đầu điều tra lại vụ án giết người liên hoàn này.
Anh ta cảm thấy tinh thần của mình đã có chút tan vỡ vì bản thân luôn làm những chuyện mâu thuẫn.
Anh ta gật đầu đồng ý chuyện hoang đường như cướp ngục, không phải vì thân phận quỷ sai của anh ta, mà là vì trong lòng anh ta rõ ràng, lão đạo vô tội.
Nhưng hành vi nghề nghiệp của anh ta rất mạnh, nó khiến khi anh ta làm loại chuyện này sẽ cảm thấy rất không được tự nhiên.
Có thể đối với những người khác trong phòng sách, cướp ngục vốn không phải chuyện khó khăn gì, về phần rốt cuộc cuộc sống sau này của lão đạo có thuận tiện hay không, cũng không nằm trong phạm vi mọi người cần suy xét.
Mà lão Trương.
Lại muốn đột phá theo phương thức của anh ta.
Giúp lão đạo thoát tội!
Rõ ràng đã biết chân tướng sự tình, nhưng anh ta vẫn phải tìm ra một ý nghĩ bình thường để giải đề, giống như một đề toán vô cùng thâm ảo, bạn đã biết đáp án, nhưng quá trình giải đề của bạn hoàn toàn siêu cương, siêu cương đến mức ngay cả giáo viên chấm bài thi cũng ngơ ngác.
Cũng bởi vậy, bạn phải dùng phương thức nguyên thủy để đẩy đáp án của vấn đề ra.
Rửa mặt.
Trương Yến Phong ra cửa, quay về cục cảnh sát.
Khi anh ta đi ngang qua cửa cục cảnh sát thì.
Anh ta ngây ngẩn cả người.
Một cái hố to lớn.
Khiến người ta vừa nhìn, mí mắt đã nhảy lên.
Bên ngoài đã có không ít người vây quanh, rốt cuộc tối hôm qua cái hố này xuất hiện lúc nào, xuất hiện như thế nào, không ai biết được, ngay cả camera giám sát cũng không thể quay ra được thứ gì.
Nhưng trong lòng Trương Yến Phong đã mơ hồ phát hiện, nhưng anh ta không gọi điện thoại cho phòng sách xác nhận, mà anh ta thẳng vào phòng làm việc của mình.
Mới vừa ngồi chưa được bao lâu, một nam cảnh sát hình sự trẻ tuổi đã đẩy cửa vào, trong tay anh ta còn cầm điện thoại di động, kích động hô lên với Trương Yến Phong:
- Lão đại, tra được, tra được.
- Bộ thi thể nào? - Lão Trương hỏi.
- Đã tìm được thân phận số hiệu F, tôi đã điều tra dựa theo lời anh nói, cố ý truy tìm đầu mối mấy nhân viên lên thành phố làm việc rồi mất tích, rốt cuộc cũng tìm được.
- Chẳng trách chúng ta không cách nào tìm được đối tượng phù hợp với điều kiện trong hồ sơ mất tích của cục cảnh sát, thi thể vô danh ký hiệu F khi còn sống là người rời quê tới Thông Thành làm nhân viên thời vụ.
- Cô ấy đã mất liên hệ với gia đình hơn hai năm rồi, người trong nhà cũng không tới cục cảnh sát bản xứ thông báo mất tích, bởi vì cô ấy đã kết hôn, chồng tử vong ngoài ý muốn, để lại hai đứa nhỏ cho cha mẹ chồng nuôi.
- Người nhà mẹ đẻ và người nhà chồng cô ấy đều cho rằng cô ấy mất tích là vì cô ấy cố ý mất tích, muốn bắt đầu cuộc sống mới, cho nên không báo cảnh sát.
- Tôi lại đi tìm hiểu phân xưởng chế tạo phần cứng điện thoại di động ở gần nơi cô ấy ở, phát hiện được manh mối. Có người nói hai năm trước có một nữ công còn chưa lĩnh một tháng tiền lương cộng thêm tiền thưởng, đã trực tiếp biến mất.
- Chỉ có điều bởi vì xí nghiệp bản xứ là nơi người đến người đi tương đối nhiều, mà loại công nhân chưa nói một tiếng nào đã bỏ đi kiểu vậy cũng tương đối nhiều, cho nên bọn họ không báo cảnh sát.
- Căn cứ theo tôi rà soát kết quả DNA rồi so sánh đối chiếu, chứng minh được người phụ nữ tên Hạ Xuân Hoa này chính là người chết vô danh số hiệu F.
Trương Yến Phong rất kích động đứng lên.
- Đi, ra ngoài theo tôi.
... ... ...
Xe cảnh sát đang chạy nhanh.
Cảnh sát hình sự trẻ tuổi tiểu Tào đang ngồi trên xe, có chút lòng còn sợ hãi nói:
- Lão đại, cảm giác này thực sự rất đáng sợ, một người biến mất rõ ràng như vậy, cho dù có chết cũng không ai phát hiện.
- Quan trọng nhất là.
- Cô ấy không phải người cô đơn, người tứ cố vô thân.
- Cô ấy có con, có gia đình, còn là nhân viên tạp vụ.
- Tiểu Tào à, quen là tốt rồi. - Lão Trương khuyên nói: - Trên thế giới này, trong xã hội này, mỗi ngày đều phát sinh oan khuất, có bao nhiêu người chết vì mưu sát lại bị xử lý như tử vong bình thường, có bao nhiêu người chết rồi cũng không ai tới hỏi thăm.
- Chúng ta làm cảnh sát, chỉ cần làm tốt việc chúng ta có thể làm, điều tra rõ ràng vụ án giúp người bị hại không bị oan khuất, về phần... ...
Đoạn sau, lão Trương không nói.
Xe cảnh sát ngừng lại phía trước một nhà trọ, phòng thuê cho thuê hạ giá này ở phụ cận khu vườn kỹ nghệ, gần như người thuê nhà ở đây đều là nhân viên làm tạp vụ ở vùng phụ cận.
- Hai năm trước khi Hạ Xuân Hoa mất tích, cô ấy từng ở nơi này, tôi đã điều tra rõ ràng. - Tiểu Tào nói.
Tiểu Tào có năng lực nghiệp vụ rất mạnh, nhưng năng lực xử sự làm người tương đối kém. Trên thực tế, cho dù là trong hay ngoài nước, ở rất nhiều đơn vị và cương vị, năng lực làm việc và năng lực làm người hay đối lập nhau.
Đương nhiên, tuy rằng lão Trương chỉ mới nhậm chức đội trưởng đội cảnh sát hình sự, nhưng trong những năm này, nhưng đối với đám thuộc hạ có năng lực trinh sát cực mạnh giống tiểu Tào, lão Trương đã sớm dùng tới thuận buồm xuôi gió.
Tiểu Tào đi liên hệ với chủ nhà trọ, lão Trương lại gõ cửa phòng.
Bên trong có người, một người phụ nữ tuổi không lớn lắm, sau khi lão Trương lấy chứng nhận cảnh sát ra, đối phương đã để lão Trương vào phòng.
Đây là một căn phòng có bố cục khá nhỏ.
Nhưng bên trong lại được phân ra khá nhiều, nhìn chiếu nằm trên đất, đại khái là nơi này có sáu người ở, có thể nói là rất chen chúc.
Đi ra làm công vốn là một chuyện rất cực khổ, cho nên hiện tại rất nhiều người ở khu nghèo khó tình nguyện ở nhà phơi nắng chờ tiền cứu tế xuống tới, cũng không muốn ra ngoài làm công.
Phòng vệ sinh và phòng bếp lại có đủ, lão Trương mở cửa phòng vệ sinh, đi vào bên trong, trong phòng vệ sinh có một bồn cầu và một vòi hoa sen, có mùi thúi, trong thùng rác còn có băng vệ sinh máu chảy đầm đìa.
- Cảnh sát, mấy người tới điều tra là muốn đuổi người sao? - Người phụ nữ có chút bận tâm hỏi.
- Đuổi người? - Lão Trương có chút ù ù cạc cạc.
- Ừm, tôi có người chị em đi làm ở thủ đô, mới vừa trở lại mấy hôm trước, cô ấy nói ở thủ đô có rất nhiều phòng thuê không được ở nữa, muốn giở bỏ những nơi cấp thấp... ...
- Ah, không có việc này đâu, yên tâm đi.
Người phụ nữ nghe vậy, ngược lại thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Lão Trương nhìn nhìn trong phòng vệ sinh, thật ra là anh ta đang chờ chủ nhà trọ qua đây, anh ta cần phải hỏi chủ nhà trọ về chuyện của Hạ Xuân Hoa, kể cả chuyện Hạ Xuân Hoa mất tích sau khi bị giết, rốt cuộc di vật của cô ấy đã được xử lý như thế nào.
Chẳng qua.
Ngay khi lão Trương tùy ý nhìn xung quanh.
Dường như hai mắt lão Trương đã bắt được cái gì.
Cũng không biết có phải vì anh ta có năng lực quỷ sai đặc biệt gì.
Mà xuất phát từ sự nhạy cảm và trực giác của một lão cảnh sát hình sự.
Quần áo được treo trên lan can phòng vệ sinh phía, lão Trương đưa tay kéo qua một chút, từ trong khe hở ở giữa, lão lại có thể gảy ra một miếng kim loại rất nhỏ.
- Đây là cái gì? - Người phụ nữ khẩn trương hỏi, cô ấy tưởng trong số đám người cùng thuê có người giấu thứ không sạch sẽ gì đó.
- Ah, hỏi chủ thuê nhà của các người đi.
- Đây là cameras dùng để chụp ảnh.
- Bên này còn có USB tiếp nối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận