Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 677: Lôi Điện Pháp Vương

Người bình thường có điều kiện tương đương tuyệt đối không thể làm được!
- Ông chủ, nếu gặp phu nhân... ... - Oanh Oanh lấy dũng khí, kiên định nói: - Người ta sẽ đánh bại cô ấy!
Châu Trạch nở nụ cười.
Gật đầu.
Anh không sợ Bạch phu nhân sẽ chính diện xuất hiện.
Trên thực tế, nếu như Bạch phu nhân có trình độ có bổn sự kia.
Cần gì phải tới Disney che che lấp lấp?
Dù sao cuộc sống cũng không phải phim truyền hình, Châu Trạch muốn tránh, nhưng lại sợ mấy tình tiết thánh mẫu não tàn như trong phim truyền hình trên ti vi xuất hiện, tỷ như Bạch phu nhân đi tới trước mặt Oanh Oanh, Oanh Oanh nhớ tới tình xưa này nọ…
Loại kịch tình này phát triển, mới là máu chó nhất đáng giận nhất.
Hiện tại.
Có lời hứa hẹn của Oanh Oanh.
Châu Trạch rõ ràng.
Cái hố này đã bị bản thân mình lấp kỹ.
Oanh Oanh tựa đầu trên bả vai Châu Trạch.
Nhắm hai mắt.
Đối với cô ấy, loại lựa chọn này thật sự có chút tàn khốc, tương đương với bức cô ấy phải quyết liệt, giữa cha mẹ và bạn trai chỉ được chọn một.
- Oanh Oanh này.
- Ông chủ…
- Tôi chưa từng nghĩ tới muốn thiêu cô.
- Ừm.
- Người ta biết.
- Cho nên cô đừng thương tâm.
- Ừm, đã biết, ông chủ.
- Ngoan, hô lên nghe chút.
- Anh anh anh...
- Ha ha.
... ...
Rốt cục cũng trở lại phòng đọc sách.
Lúc còn trong địa ngục.
Châu Trạch rất nhớ phòng đọc sách.
Lúc ở Thượng Hải.
Châu Trạch cũng rất nhớ phòng đọc sách.
Sau khi rời khỏi Thông Thành.
Anh vẫn luôn nghĩ tới phòng sách.
Có ánh mặt trời, có báo chí, có cà phê, có đường, có nữ đầu bếp.
Có lẽ.
Đối với Châu Trạch đến nói.
Phòng đọc sách.
Chính là một loại thái độ sinh hoạt, anh mê luyến trong đó, không thể tự kiềm chế.
Mà loại sinh hoạt này mới là thứ trân quý nhất, cũng là thứ anh nguyện ý bảo vệ và gắn bó nhất.
Chỉ là.
Sau khi xuống xe, Châu Trạch lại phát hiện đèn trong phòng đọc sách đang tắt.
Tiểu loli gửi tin nhắn nói cô ấy đã về nhà, chờ khi nghỉ đông sẽ quay lại phòng sách, luật sư An ra ngoài tìm đầu mối về Bạch phu nhân, lão Trương thì đang ở cục cảnh sát.
Nhưng chí ít trong tiệm sách còn có lão đạo và mấy người Hứa Thanh Lãng, không thể nào không có ai.
Đẩy cửa ra.
Châu Trạch nhìn thấy trên quầy bar có châm hai cây nến.
Lão đạo ngồi phía sau quầy bar, dưới ánh nến, gương mặt lão bị chiếu ra quang trạch tối nghĩa khó hiểu.
- Tiền Tiểu Hào tới lấy cảnh quay phim kinh dị sao?
Châu Trạch hỏi.
Những tiệm khác trên đường vẫn sáng đèn, hiển nhiên không thể nào là mất điện.
- Không phải, ông chủ, có nguyên nhân.
Lão đạo giải thích một câu.
- A.
Châu Trạch đưa tay, mở chốt đèn, trong lúc nhất thời, đèn sáng.
- A a a a a a a a!!!!!
Trong góc phòng truyền tới tiếng kêu trầm thấp.
Châu Trạch nhìn sang.
Lúc trước không chú ý.
Vậy mà trong góc phòng lại có một nam sinh đang co ro nấp ở nơi đó.
Không phải người sống.
Là một con quỷ.
Là công trạng.
Lúc trước luật sư An mới nói với mình, chờ khi xong chuyện lại cùng mình tới Vân Nam, bổ sung phần công trạng cuối cùng, trực tiếp tấn chức thành bộ đầu.
Nhưng bây giờ.
Thịt muỗi cũng là thịt.
Đã có công trạng tới cửa.
Lý nào lại không nuốt?
- Đừng tới đây... Đừng tới đây... Đừng tới đây... ...
Nam sinh dùng hai tay ôm đầu gối.
Càng không ngừng run rẩy.
- Mở đèn, cậu ta sẽ kêu to.
Lão đạo có chút bất đắc dĩ nói.
Ông chủ không trở về, tiểu loli đã về nhà, trong tiệm sách lại không có quỷ sai nào khác, lão đạo cũng không thể đánh đuổi người ta đi, nếu không lấy tính tình của ông chủ, rất có thể anh sẽ lấy lão ra làm công trạng.
Ha ha.
Nhưng tên kia cứ hô hào như vậy.
Lão đạo cũng không chịu nổi.
Nếu người sống thì không sao, trực tiếp lấy băng keo bịt miệng là xong.
Nhưng người ta là một con quỷ.
Bạn lấy gì mà bịt?
Cũng bởi vậy.
Lão đạo dứt khoát tắt đèn.
Đốt nến.
Chỉ cần không bật đèn.
Nam sinh kia sẽ không hô hào nữa.
Trên người nam sinh mặc quần áo thể thao, thoạt nhìn chừng mười sáu mười bảy tuổi, khuôn mặt cũng có thể tính là thanh tú.
Đáng tiếc.
Còn trẻ như vậy.
Đã chết.
Châu Trạch có chút thương cảm tiếc nuối một hồi, nhưng cũng không suy nghĩ quá nhiều, mình cũng mới 30 đã chết, sự nghiệp nhân sinh mới đạt tới giai đoạn đầu, ai có thể cảm thấy đáng tiếc thay mình?
Lập tức.
Châu Trạch trực tiếp nhìn về phía lão đạo: - Đã chuẩn bị xong cơm canh chưa?
Quy củ của phòng sách.
Trước khi tiễn quỷ lên đường.
Sẽ mời bọn họ ăn một bữa.
Tiện thể thu thêm ít tiền.
- Còn chưa, mới vừa rồi đang chuẩn bị, anh không trở lại tôi chuẩn bị làm gì.
Lúc này Hứa Thanh Lãng bưng hai món ăn nguội lên, không có quỷ sai ở đây, cũng không có người nào có thể tiễn đứa nhỏ này lên đường.
- Vậy anh chuẩn bị đi, để cậu ta được ăn một bữa no rồi lại lên đường.
Nói xong.
Châu Trạch đưa tay móc móc lỗ tai của mình.
Nữ quỷ kêu khóc còn chú ý trầm bồng du dương uyển chuyển vân vân.
Nghe nhiều một chút còn cảm thấy thú vị, còn có thể thưởng thức ra khúc dương cầm du dương…
Nhưng cậu bé này một mực ngồi ở nơi ấy, gằn giọng hô lên…
Cảm giác kia thật khiến người chán ghét.
Châu Trạch có chút hiểu cho lão đạo.
Bản thân dứt khoát đi tới.
Tắt đèn.
Sau khi tắt đèn.
Nam sinh lập tức ngừng khóc.
Chờ khi Hứa Thanh Lãng sắp xếp thỏa đáng rồi.
Lão đạo đi mời cậu bé vào phòng.
Bàn gỗ nhỏ.
Ghế đẩu.
Lão Hoàng tửu thêm mấy món ăn nguội, thích hợp để ăn trước khi đi.
Nam sinh ngồi ở chỗ kia lặng lẽ ăn, sau khi tắt đèn, cậu ta khôi phục bình thường, ăn rất thơm.
- Ai, đứa nhỏ đáng thương, còn trẻ như vậy đã không còn.
Lão đạo ngồi bên cạnh có chút thổn thức.
Đối với đứa bé, từ trước đến nay trong lòng lão đạo vẫn luôn nhiều thêm một chút lòng từ bi.
- Đúng rồi, lão đạo, đã bao lâu rồi ông không livestream?
Châu Trạch hỏi.
Dường như có một thời gian thật lâu không thấy lão đạo mở livestream lừa gạt tiền thưởng.
- Không dám mở, gần đây nhà nước quản rất nghiêm, ngộ nhỡ bị tên nghiệp chướng không tạo hóa nào đó tố cáo.
- Dính phải tội tuyên truyền phong kiến mê tín, không nói tới chuyện kênh livestream bị khóa, nói không chừng ngay cả khen thưởng trước đó cũng không được chia.
- Chờ sau cơn mưa trời lại sáng, sẽ tiếp tục livestreams.
Lão đạo có không ít fans trung thành trong livestream, trước đây ngay cả tiền âm phủ lão cũng có thể dựa theo giá trị vốn hóa thị trường của ngân hàng âm phủ mà bán đi, có thể thấy được lão đạo trâu bò cỡ nào.
Lúc này.
Hứa Thanh Lãng đi tới, cầm hai ly rượu đuôi gà, đưa một ly cho Châu Trạch, nói:
- Chuyện anh đang bận thế nào rồi?
- Còn chưa có manh mối."
- Ừm, địa ngục thì sao? Xem tin nhắn luật sư An để lại trong Wechat, hẳn đã xảy ra chuyện lớn?
- Cậu cảm thấy hứng thú?
- Hơi hiếu kỳ.
- Chờ sau khi lão An trở về chúng ta lại mở cuộc hội đàm, cùng nhau nói chuyện, tôi lười nói lần thứ hai.
- Được.
- Ông chủ, ông chủ muốn đi tắm không?
Oanh Oanh đi chuẩn bị quần áo.
- Đợi lát nữa đi, chờ cậu ta ăn xong.
Tiễn người lên đường rồi lại đi tắm.
- Được rồi.
Oanh Oanh lên tầng trải giường chiếu trước, ông chủ thích sạch sẽ, giường trong phòng sách đã một tuần không ai ngủ, chắc chắn phải đổi bộ ga giường các loại.
Việc nhỏ này đã không cần Châu Trạch dặn dò, trong lòng Oanh Oanh tự hiểu rõ.
- Xèo xèo C-K-Í-T..T...T!
Lúc này, tiểu Hầu Tử nhảy tới trước người Châu Trạch.
Vươn móng vuốt nhẹ nhàng sờ sờ túi tiền của Châu Trạch.
Nó muốn động vào sách Âm Dương.
- Chờ ngày mai hồ ly đến, tao sẽ để hai người bạn của mày đi, tao nói được thì làm được.
- Xèo xèo C-K-Í-T..T...T!
Tiểu Hầu Tử vui vẻ khoa tay múa chân.
Trong tay nó cầm món đồ chơi lão đạo mua cho nó.
Lão đạo coi nó như cháu trai ruột, đồ chơi đúng là một đống lớn.
Hiện tại tiểu Hầu Tử đang nắm một thanh đinh ba trong ta.
Sau khi nhấn nút một cái.
Đinh ba sẽ không ngừng phát sáng.
Lại phát ra tiếng điện giật "xì xì xì xì... xì".
Cộng thêm đèn trong phòng đang tắt.
Cho nên khi tiểu Hầu Tử quơ múa thì.
Thật có thể tạo ra chút mùi vị ngân xà loạn vũ.
Chỉ tiếc đại sư huynh đoạt binh khí của nhị sư đệ.
Còn trong phòng riêng bên cạnh lại bỗng truyền đến một tiếng thét chói tai.
Nam sinh mới vừa rồi còn đang ngoan ngoãn ăn đồ ăn chuẩn bị lên đường bỗng từ trên ghế quỳ xuống.
Hai tay ôm đầu.
Vô cùng hoảng sợ mà gào lên:
- Không nên giật tôi, không nên giật tôi!
- Van cầu người, không nên giật tôi, không nên giật tôi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận