Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1238: Sét đánh rồi! (2)

- Ông chủ? Ông chủ?
Oanh Oanh rất lo lắng nhìn ông chủ, lại không tiến lên làm gì cả, thật ra thì cô ấy có thể cảm ứng được, là ông chủ đang giành giật với vị ở bên trong cơ thể kia…
Bọn họ đánh nhau, thật giống như không nguy hiểm gì, cô ấy cũng không cần tiến lên chen vào làm gì.
- Anh dừng tay cho tôi!
- Dừng tay!
- Bảo anh dừng tay có nghe hay không!
Châu Trạch đang không ngừng kêu gào ở trong lòng.
Lâu lắm rồi.
Không chơi trò tranh đoạt cơ thể với doanh câu.
Bỗng nhiên lại có chút không quen tay.
Nhưng hình như mình kiên cường hơn rất nhiều so với trước kia…
Có thể là bởi vì một năm này anh cũng đã có tiến bộ rất lớn đi, ăn uống gì đó cũng không ít, bây giờ mặc dù Sát bút không có ở đây, nhưng anh vẫn có thể giằng co được khoảng chừng năm ba phút với doanh câu, không đến mức giống như trước đây, trong nháy mắt là đã bị đè nằm xuống rồi.
Bà bà đứng ở bên cạnh.
Biểu cảm có chút lúng túng.
Loại trò chuyện một chút như thế này, mới vừa nói chuyện nghiêm túc thôi.
Đột nhiên lại xuất hiện tình huống động kinh như thế này.
Đây vẫn là lần đầu tiên bà bà gặp phải.
Mà lúc này.
Châu Trạch vẫn còn đang trao đổi kịch liệt với doanh câu.
- Món đồ kia phỏng tay đấy!
- Tôi là vì nghĩ cho sự an toàn của anh thôi!
- Lúc này mà anh còn kén ăn nữa à, cũng muốn ăn tới long mạch rồi!
- Tôi đệt, tôi không muốn lấy trứng của cô ta!
- Chúng ta có thể thay đổi suy nghĩ được không, giết chết cô ta, không muốn trứng của cô ta, chỉ lấy miếng da thú trong tay cô ta thôi, như vậy được không?
Giãy giụa đột nhiên biến mất.
Hiển nhiên.
Doanh câu đã đồng ý đề nghị này.
Ông chủ Châu đột nhiên cảm giác được, mặc dù chưa gặp được vị Phủ Quân đại nhân kia, nhưng anh thật sự có loại cảm giác cách không mà nhận được chân truyền của ông ta đấy, trở nên càng ngày càng không biết xấu hổ.
Nhưng quy tắc này, trong lòng vị bà bà ở trước mặt mình đây cũng biết rõ.
Quỷ bài bạc, chó bài bạc, chỉ cần một ngày còn chưa hoàn toàn quay đầu.
Thì chính là một đám súc sinh vô nhân tính.
Đối mặt với bọn họ, không cần nói phải trái.
Ông chủ Châu – người đang quỳ một chân xuống đất – bỗng ngẩng đầu lên.
Trong đôi mắt lộ ra một tia màu đỏ sẫm.
Hai tay bà bà mở rộng, bày ra tư thế không ngăn cản.
Một người dày dạn kinh nghiệm như cô ta, lại là người cả đời lăn lộn trên chiếu bạc, có đạo lý gì không hiểu chứ?
Có tình huống gì mà nhìn không thấu?
- Miếng da thú này, anh không giành được, cho dù là anh dùng sức mạnh, tôi cũng có thể phá hủy nó trước.
- Tôi chỉ muốn anh cam kết một điều.
- Làm sao cô có thể tin tưởng là tôi sẽ giữ đúng cam kết? - Châu Trạch hỏi ngược lại.
- Bởi vì anh không phải một tay cờ bạc.
- Vậy tôi còn chưa...
- Ách ách... Tê...
Trận chiến tranh giành cơ thể lại bắt đầu.
Ông chủ Châu lại quỳ rạp ở dưới đất mà co giật.
Biểu cảm của Oanh Oanh có chút không tự nhiên chỉnh lại tóc bên tai mình một chút, ha ha, lúng túng quá đi…
Bà bà lại càng thật sự không giải thích được.
Rốt cuộc.
Ông chủ Châu lại ngẩng đầu lên lần nữa.
Có vẻ như đã có chút mệt mỏi.
Uể oải yếu ớt nói:
- Được rồi, tôi muốn nó.
Bà bà cười, cười rất vui vẻ.
Dưới sự giúp đỡ của Oanh Oanh, Châu Trạch đứng lên, vừa để cho Oanh Oanh lau mồ hôi giúp cho mình vừa nói với bà bà:
- Đưa miếng da thú đó, à, còn có cái trứng kia của cô nữa, đưa cho tôi đi.
Bà bà đưa bàn tay vào bên trong quần áo của mình.
Ánh mắt Châu Trạch đông lại một phen.
Lại không thấy bàn tay cô ta mò xuống phía dưới.
Mà là chụp một phát trên phần bụng của mình.
Rất nhanh đã lấy ra.
Trong lòng bàn tay.
Có thêm một thứ màu trắng trôi lơ lửng giống như là đom đóm vậy, còn tỏa ra vẻ sáng bóng nhàn nhạt.
Thành thật mà nói.
Cái trứng này.
So với cái thứ dính dính nhớp nhớp trong tưởng tượng của ông chủ Châu, thì thuận mắt hơn nhiều.
Bà bà lấy ra một cái bình, bỏ cục đom đóm màu trắng đó vào, đưa cho Châu Trạch.
Oanh Oanh đón lấy giúp Châu Trạch, đồng thời hỏi:
- Cái này, dùng như thế nào?
Đây thật sự là một chuyện phải hỏi.
Có chút siêu cấp rồi.
- Tìm phụ nữ, thế vào là được rồi.
- Chuyện đó là phạm pháp!
Ông chủ Châu lập tức phản bác.
- Chỉ cần đưa tiền thôi, người tình nguyện làm loại chuyện kiểu này, thật sự rất nhiều, nếu không phải đàn ông không có tử cung mà nói, đàn ông tình nguyện làm chuyện này, chắc chắn còn nhiều hơn nữa.
Châu Trạch liếm môi một cái, trước đây anh làm bác sĩ, một ít chuyện trên phương diện này, nghe nhiều cũng nhìn đến mức quá nhiều rồi, đầu năm nay, người có thể bán đứng tất cả mọi thứ vì tiền, quả thật không ít.
- Vậy có muốn tìm một giống đực, lấy chút tinh trùng hay không?
- Có thể có, cũng có thể không cần, nó chẳng qua chỉ là sinh mệnh của tôi kéo dài, dù sao, các ngươi cũng là biết, tuổi thọ của tôi, không còn sót lại được bao nhiêu.
- Thật ra thì, cũng còn nửa năm đấy thôi, cũng có thể làm không ít chuyện, bao gồm, tự cô tìm rồi trực tiếp thay thế cũng được.
- Ha ha.
Bà bà cười, nụ cười này, khiến cho ông chủ Châu có chút nhìn mà không hiểu.
- Được rồi, yêu cầu của tôi rất đơn giản, để cho tôi được sinh ra thành công, đến lúc đó là giao cho viện mồ côi hai đưa cho những chỗ khác nuôi dưỡng, đều được, anh chỉ cần bảo vệ tôi tới lúc tôi có thể được sinh ra một cách an toàn là được rồi.
- Cô đang nói, sau khi cô được sinh ra, là hình người?
- Tôi là người.
Thật ra câu trả lời này khiến cho ông chủ Châu có chút ngoài ý muốn, vốn dĩ còn tưởng rằng đây là một con yêu nữa chứ, không nghĩ tới lại là người, cũng không biết cả đời này của cô ta, rốt cuộc đã trải qua cái quái gì mới trở thành cái bộ dạng này.
- Được rồi, tiếp theo, chính là miếng da thú mà anh muốn đấy.
Bà bà bỗng nhiên cởi y phục của mình ra.
Để lộ ra cơ thể của mình.
Châu Trạch không quay đầu, cũng không kiêng kỵ, cứ vậy mà nhìn, thành thật mà nói, vóc dáng rất khá, nhưng nghĩ đến việc vị bà bà này nuôi mấy chục tiểu nam thiếp, bỗng nhiên lại không còn chút sức hấp dẫn nào nữa rồi.
Bà bà xoay người.
Lộ ra sau lưng cho Châu Trạch cùng Oanh Oanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận