Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 362: Ác mộng kéo tới, địa ngục cửa mở!

Tí tách...
Tí tách...
Tí tách...
Tiếng bọt nước không ngừng rơi xuống.
Mang theo một loại không hưởng tuyệt nhiên, không ngừng quanh quẩn bốn phía.
Có một giọt nước rơi vào trên trán Châu Trạch, Châu Trạch chậm rãi mở mắt ra.
Lần này tỉnh lại.
Anh chỉ cảm thấy dưới thân chính mình có cảm giác cứng rắn lạnh như băng truyền đến, khiến anh rất khó chịu.
Trực giác nói cho anh biết, lần này bản thân mình không tỉnh lại trên giường trong phòng ngủ, bên người cũng không có Bạch Oanh Oanh mỗi lần anh tỉnh lại đều sẽ ở bên cạnh hầu hạ.
Đúng vậy.
Bốn phía là một mảnh mênh mông áp lực.
Trên đỉnh đầu, mây đen rậm rạp, hơn nữa ở chỗ này, khoảng cách giữa trời và đất cũng bị kéo gần vô hạn, khiến loại cảm giác áp bách này càng mãnh liệt hơn.
Ở vị trí gần mây đen có một vòng huyết nguyệt nát treo lơ lửng. Nó không chiếu sáng, cũng không sáng lên, nó càng giống như một con mắt, mang theo tâm tình trêu tức và đùa cợt lặng lẽ đứng ở phía trên nhìn chằm chằm tất cả phía dưới.
Ở đây.
Không phải nhân gian.
Mà là.
Địa ngục!
Ngồi dậy, đột nhiên Châu Trạch cảm thấy hơi nóng. Là loại cảm giác oi bức khiến lòng người hốt hoảng và khó chịu, giống như ngay giữa ngày hè lại bị trói chặt trong chăn, nhét vào trong xe tải không một hơi gió.
Tay chống đất, Châu Trạch chậm rãi đứng lên, nhìn khắp bốn phía. Châu Trạch phát hiện bên cạnh mình có một cái hố.
Cái hố này không phải rất lớn.
Cũng chỉ nhỏ chừng ao nước.
Cũng không phải rất sâu.
Chỉ sâu chừng hai người bình thường..
Trong hố bị một tầng cỏ màu vàng nâu bao trùm, rậm rạp chằng chịt nhưng lại không có sinh cơ, như vô số tóc của bà lão đang trôi qua trôi lại theo ngọn gió nóng bức.
Hơi.
Quen mắt.
Châu Trạch im lặng đi về phía trước hai bước.
Sau đó anh nhớ ra rồi.
Ở đây.
Quả thật rất quen mắt.
Bởi vì anh đã tới nhiều lần.
Vốn dĩ, hẳn là nơi này phải có một cái ao, bên trong đầy nước, phảng phất như sự u oán của người chết, chảy dài hai bên đường hoàng tuyền, tạo thành cảnh quan.
Ở chỗ sâu trong hồ nước.
Còn có một người quen cũ của Châu Trạch.
Người phụ nữ không có mặt.
Chỉ là.
Rõ ràng tình cảnh trước mắt lại khiến người ta cảm thấy "người đi nhà trống".
Không có nước.
Người phụ nữ không mặt cũng không còn.
Phảng phất như đã có một bàn tay vươn tới đây, xé đứt tất cả sinh cơ nơi này.
Địa ngục.
Cũng sẽ gặp hạn hán sao?
Vấn đề này hiện lên trong lòng Châu Trạch.
Đây.
Hẳn là một giấc mộng.
Mộng địa ngục.
Châu Trạch nhớ kỹ, trong lịch sử nước ngoài có một danh nhân tên “Dante”, từng chu du địa ngục khi đang nằm mơ. Sau khi anh ta tỉnh lại đã viết quyển sách tên


Thần Khúc


.
Sau khi sống lại, Châu Trạch còn cố ý tìm quyển sách này, dùng thái độ trịnh trọng trước đây chưa từng có xem hết quyển sách kia một lần.
Sau khi xem xong, Châu Trạch xác nhận, vị danh nhân kia thật sự đang nằm mơ.
Chẳng qua là mộng tưởng hão huyền.
Địa ngục anh ta miêu tả và địa ngục Châu Trạch tận mắt nhìn thấy, căn bản không phải cùng một chỗ.
Châu Trạch trông về phía xa xa, nơi ấy là đường hoàng tuyền.
Bất kể ngày đêm, bất cứ lúc nào.
Con đường kia mãi mãi là rậm rạp chằng chịt, cảnh tượng rộn rịp.
Bởi vì mỗi thời mỗi khắc đều có người chết.
Cho dù phương thức tử vong thiên kì bách quái thế nào, mỗi người mỗi vẻ ra sao, nhưng chốn người chết trở về, chính là chỗ này.
Vậy mà.
Khi anh phóng tầm mắt nhìn tới.
Châu Trạch lại nhìn thấy tuy rằng trên đường hoàng tuyền vẫn tràn đầy như cũ, nhưng những người đó lại không tiếp tục đi lên phía trước, mà chỉ xếp thành từng hàng từng hàng, như học sinh tiểu học xếp hàng tham gia nghi thức kéo cờ.
Trên đường hoàng tuyền bị trống ra một khe hở, giống như đường xe khẩn cấp trên xa lộ.
Đứng ở góc độ của Châu Trạch đến xem, dường như đám vong hồn trên đường hoàng tuyền muốn tới tham gia "Hoàng Hà đại hợp xướng", chỉ thiếu một người dẫn đầu.
Ngay sau đó là khí thế bàng bạc sơn hô hải khiếu:
- Gió đang gào. Ngựa đang gọi. Hoàng Hà đang gầm thét. Hoàng Hà đang gầm thét... ...
Hô hấp có chút khó khăn. Mặc dù khi ở địa ngục căn bản không cần hô hấp, nhưng mình vẫn có thể cảm nhận được loại cảm giác đè nén kinh khủng đến từ lồng ngực.
Cảm giác tựa như mình là một con kiến bị ném lên trên bánh rán đang rán, sau khi nhảy nhót vài cái sẽ bị đốt cháy.
Châu Trạch tiếp tục đi lên phía trước. Anh chậm rãi đi tới trên đường hoàng tuyền, sau đó lại đi tới.
Vì sao ở đây lại nóng như vậy.
Còn có.
Vì sao người trên đường hoàng tuyền .
Lại ngừng hết vậy?
Đúng lúc này.
Châu Trạch chợt nghe xa xa truyền đến tiếng gào.
Nghiêng đầu nhìn sang.
Một đám người đang vọt tới nơi này.
Nếu như bọn họ cũng có thể coi là người.
Bởi vì, tuy rằng bọn họ còn giữ lại hình dáng con người, nhưng toàn thân trên dưới đã sớm bị đủ loại cực hình không thể tưởng tượng nổi, giày vò đến hoàn toàn không còn hình người nữa.
Đây là một loại trình độ ngược đãi khó có thể dùng ngôn ngữ để hình dung.
Trước đây khi Đường Thi còn ở phòng đọc sách.
Châu Trạch đã từng hỏi Đường Thi, cực hình trong địa ngục và trong hiện thực, khác nhau ở chỗ nào?
Bởi tuy rằng đều là "người nhập cư trái phép" từ địa ngục tới, nhưng Châu Trạch chỉ mới đi lướt qua bên ngoài địa ngục, dựa vào móng tay anh mà rời khỏi địa ngục từ sớm. Những nơi điên cuồng ở chỗ sâu trong địa ngục, anh chưa từng đi qua.
Cho nên, mỗi lần khi anh đối diện với Đường Thi, thấy cô ấy run lên khi nghe được hai chữ "địa ngục", Châu Trạch cảm thấy tò mò mãnh liệt.
Bởi vì không biết, cho nên mới hiếu kỳ.
Hiếu kỳ vì sao một cô gái cương nghị kiên cường như vậy, khi đối mặt với hai chữ “địa ngục” lại giữ kín như bưng như thế.
Câu trả lời của Đường Thi rất ngắn gọn.
Đại khái ý là.
Cực hình nhân gian phải chú ý tới chuyện không thể trực tiếp giết chết người thụ hình. Bởi vì một khi người thụ hình chết rồi, như vậy cho dù có cực hình gì cũng không còn ý nghĩa chi nữa.
Mà cực hình địa ngục lại khác, bọn họ có một vạn loại phương pháp bảo đảm vong hồn của mình không bị tiêu tán.
Sau đó.
Ở trên cơ sở này.
Đủ loại cực hình dằn vặt như đám thiên sứ mất đi gông xiềng.
Bắt đầu điên cuồng mà bày ra sức tưởng tượng điên cuồng từ nhân dân lao động địa ngục.
Châu Trạch nhìn thấy, đám người đang chạy về phía mình.
Chính là một đám hình người.
Bọn họ đang chạy, bọn họ đang chạy trốn rất mờ mịt, có thể chính bọn họ cũng không hiểu tại sao mình lại muốn chạy, cũng không biết rốt cuộc mình có thể chạy tới nơi đâu, nhưng bọn họ vẫn đang chạy.
Có lẽ.
Đối với bọn họ.
Có thể chạy.
Quá trình này.
Tại trong loại sinh hoạt dằn vặt vĩnh viễn nơi địa ngục này.
Cũng là một niềm hạnh phúc.
Bởi vì bọn họ chạy tới dẫn đến đông đảo vong hồn trên đường hoàng tuyền cũng có chút dị động. Nguyên một đám người đang ngơ ngác chết lặng nhón chân, lúc này, trên mặt chính bọn họ cũng lộ ra tâm tình gợn sóng.
Người.
Có một loại háo hức theo số đông.
Hơn nữa con kiến còn sống tạm bợ, đừng nói là người.
Ngay khi Châu Trạch cho rằng hiệu ứng domino gần bị xốc lên thì.
- Bốp!
Một tiếng roi vang lên.
Như một đạo sấm sét ầm ầm hạ xuống!
Đám vong hồn đang đứng trên đường hoàng tuyền, trên mặt mới hiện lên chút dị sắc, dưới tiếng roi này, trong nháy mắt lần thứ hai biến trở về chết lặng.
Thậm chí ngay cả đám hình đồ kia cũng có mấy người đang chạy nhanh đột nhiên ngừng chạy trốn, chết lặng đứng ở một bên, đã được đưa vào đại quân xếp hàng đứng thẳng trên đường hoàng tuyền.
Nhưng vẫn có rất nhiều người đang tiếp tục chạy trốn. Cho dù hiện tại bọn họ rất khó chịu, cho dù hiện tại bọn họ rất mê man, nhưng bọn họ như con bướm.
Tiếp tục chạy trốn về phía trước.
Chạy ở đầu.
Là một cô gái nhỏ.
Ở trong thế giới hiện thật, đã hình dung như thế nào về một cô gái nhỏ làm tiền vệ? Mình có thể nói quần áo của cô ấy ít tới mức nào, chỉ che khuất một bộ phận da thịt, qua loa đơn giản biết bao nhiêu.
Cô gái trước mắt này.
Càng thêm tiền vệ.
Bởi vì trên người cô ấy không có nhiều thịt.
Trên mặt có một chút.
Trên ngực có một chút đang đung đưa.
Trên đùi có một chút.
Tiền vệ đến gần như tiền vệ tới tột đỉnh.
Châu Trạch đưa tay theo bản năng muốn ngăn cản cô ấy.
Thậm chí anh còn chuẩn bị dùng tới móng tay của mình.
Nhưng ngay lúc này.
Tiếng roi thứ hai vang lên.
Châu Trạch chỉ cảm thấy mười ngón của mình tê rần, tay đứt ruột xót. Lúc này, cảm giác đau đớn ray rức truyền tới, khiến anh cảm thấy khó có thể chịu được. Đồng thời, cũng khiến đáy lòng anh nảy sinh chút cảnh giác.
Đám hình đồ trước mặt Châu Trạch một tên nối tiếp một tên chạy ra ngoài.
Châu Trạch cúi đầu, phát hiện nơi móng tay mình máu tươi chảy như rót, có chút hình đồ càng khoa trương hơn, trực tiếp xuyên thấu qua người Châu Trạch, phảng phất như Châu Trạch vốn không tồn tại vậy.
Đúng vậy.
Cũng không phải vong hồn của mình trở về thật.
Đây chỉ là một giấc mộng mà thôi.
Không biết bao nhiêu hình đồ chạy lướt qua từ bên cạnh mình.
Sau đó.
Lại có một đám người đuổi theo, bọn họ mặc phục sức cổ trang hai màu đen trắng, cầm xích sắt và gông xiềng trong tay, có một số hình đồ ngừng chạy trốn bị bọn họ trực tiếp tróc lên.
Cuối cùng.
Châu Trạch nhìn thấy một người phụ nữ, đầu đội mũ phượng trong đám người.
Thoạt nhìn ước chừng ba bốn mươi tuổi.
Trên mặt bôi trét một lớp son phấn rất dày, thậm chí nó dày tới mức khiến người ta khó có thể nhìn rõ hình dáng của cô ta.
Nhưng trong tay cô ta.
Cầm một chiếc roi da.
Đây là một chiếc roi da màu tím.
Dài hơn hai mươi mét. Khi cầm nó trong tay, nó như một con cự mãng bay lượn trên không trung. Hơn nữa trên roi da còn khắc vô số mặt người đang gào thét, phảng phất như tội nghiệt bị giam giữ trong đó trọn đời không được siêu sinh!
- Bốp!
Roi da hạ xuống.
Đám vong hồn trên đường hoàng tuyền, như đã khôi phục hình thức những ngày qua.
Bắt đầu tiếp tục chết lặng, nhón chân đi thẳng về phía trước.
Như chó lợn bị chuồng nuôi của một hộ gia đình.
- Bốp!
Lại một roi hạ xuống.
Bốn phía, gió nổi lên.
Sau đó.
Trời mưa.
Trong nháy mắt.
Mưa to như thác.
Hồ nước cạn nước mà Châu Trạch nhìn thấy lúc trước, lại từ từ bắt đầu tích súc nước mưa một lần nữa.
Dường như người phụ nữ cầm roi da, đầu đội mũ phượng còn cố ý quét mắt về vị trí Châu Trạch đứng.
Khẽ nhíu mày.
Theo bản năng giương roi trong tay lên.
Quất về phía Châu Trạch!
Trong lúc nhất thời.
Châu Trạch chỉ cảm thấy khí thế như sơn hô hải khiếu nghiền ép về phía mình.
Mình tựa như một chiếc thuyền con trong sóng lớn.
Có thể lật úp bất cứ lúc nào.
- Bốp!
... ...
- Bốp!
Châu Trạch ngồi bật dậy từ trên giường.
Bạch Oanh Oanh vừa chụp chết một con muỗi giúp Châu Trạch rất ngạc nhiên nhìn Châu Trạch, hô lên:
- Ông chủ, anh tỉnh rồi!
- Vù vù... ... Vù vù... ...
Châu Trạch chỉ lo lắng thở hồng hộc, không kịp đáp lại Bạch Oanh Oanh.
- Ông chủ, mới vừa rồi ông chủ dọa tôi, ông chủ chảy rất nhiều mồ hôi đó. Tôi tắm rửa giúp ông chủ đi.
Bạch Oanh Oanh nói xong, lập tức đi tới chuẩn bị ôm ông chủ nhà mình xuống tầng.
Cô ấy đã quen làm những chuyện này.
Bản thân Châu Trạch cũng quen rồi.
Vậy mà.
Đúng lúc này.
Cửa phòng ngủ bị đẩy mạnh ra.
Tiểu loli thở hồng hộc đứng ở cửa.
- Cô làm gì thế!
Bạch Oanh Oanh tức giận nhìn tiểu loli đang đứng ở cửa, cho rằng cô ấy cố ý đến phá hư thời gian bản thân mình ở cùng một chỗ với ông chủ.
- Châu Trạch... Châu Trạch...
Tiểu loli vừa thở phì phò vừa giơ chứng nhận quỷ sai của mình lên.
Gấp rút hô lên:
- Châu Trạch, không tốt, địa ngục, có một nhóm ác quỷ... trốn... trốn ra được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận