Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1136: Lười quăng rác (2)

Cho nên, anh ta rất thích nói chuyện yêu đương với những bác sĩ nữ hoặc y tá nữ kia.
Sự dụ dỗ… của đồng phục, có ma lực mà đàn ông khó lòng chống đỡ được!
Châu Trạch nhớ lúc đó bản thân đã trả lời lại một câu: Nữ nhân viên nghiệm xác đều rất thỏa mãn điều kiện của anh.
Lúc đó luật sư An bị nghẹn.
Lúc này.
Châu Trạch phát hiện luật sư An cũng đang giao tiếp ánh mắt với anh.
Trong mắt hai người đồng thời toát ra vẻ anh hiểu mà.
Ngược lại nữ nhân viên nghiệm xác lại vì vậy mà liếc mắt nhìn hai người nhiều thêm một chút, bởi vì cô ta cảm thấy hai người mà đội trưởng mang đến không giống cảnh sát, nhưng nếu là người làm những nghề nghiệp khác, lúc đối mặt với ba bộ thi thể tử trạng quỷ dị như thế này, lại còn có thể thoải mái như vậy, cũng thực khiến cho người ta hiếu kì.
Nhưng thật ra là người đã từng chứng kiến rất nhiều gió to sóng lớn, một chút thế này, đối với ông chủ Châu và luật sư An mà nói, thực sự chỉ có thể coi là mưa bụi mà thôi.
Luật sư An ngồi chồm hổm xuống bên cạnh thi thể, bắt đầu kiểm tra thi thể, nữ nhân viên nghiệm xác đưa bao tay cho anh ta, anh ta khoát khoát tay, không cần, cũng không dùng tay chạm vào thi thể.
Ngồi chồm hổm xuống, chỉ là để ngửi cái mùi này một chút.
Ừ.
Xác nhận không lầm.
Chính là cái mùi này!
- Người chết là người giới tính nữ, tuổi tác ở khoảng hai mươi lăm đến ba mươi lăm tuổi.
Nhân viên nghiệm xác lớn tuổi mở miệng nói.
- Thi thể còn nguyên vẹn nhất chỉ còn lại nửa phần người trên mà thôi, hai bộ thi thể còn lại, một cái chỉ còn lại từ ngực trở lên, một cái khác chỉ còn lại đầu.
- Ba người chết này, tạm thời vẫn chưa thể xác nhận công việc ban ngày là gì, nhưng rất có khả năng là có đi làm thêm loại công việc kia bán thời gian vào ban đêm. - Nữ nhân viên nghiệm xác nói.
- Chuyện này mà cô cũng có thể nhìn ra được? Phần dưới cũng đã bị mất rồi.
Luật sư An có chút kinh ngạc hỏi.
Nữ nhân viên nghiệm xác không để ý tới luật sư An, tiếp tục báo cáo với lão Trương:
- Thi thể của các cô ấy bị tổn thương cực kỳ nghiêm trọng, hiện tại đang nghi ngờ có khả năng đã sử dụng một số vật chất có tính ăn mòn, nhưng các quần áo và túi xách mang trên người của các cô ấy vẫn còn, suy đoán của tôi là căn cứ vào đầu mối cung cấp bởi vật dụng bên trong túi sách của bọn họ.
- Vâng, vất vả rồi.
Châu Trạch cùng luật sư An đi ra khỏi lều vải trước.
Luật sư An liếm môi một cái, nói:
- Ông chủ, hiện tại chắc hẳn bọn họ vẫn còn ở lân cận nơi này, hơn nữa rất gần rất gần.
Châu Trạch gật đầu một cái, nói:
- Tôi cũng có cảm giác đó.
- Ông chủ lợi hại! - Luật sư An.
Châu Trạch nhìn luật sư An, bất đắc dĩ lắc đầu một cái nói, nói:
- Cũng đã đến mức này rồi, anh có thể nghiêm túc một chút được không chứ?
- Không dám quá nghiêm túc, nếu không tôi sợ không khống chế nổi bản thân mình.
- Trước hết đi tìm ở khu biệt thự gần đây nhất đi. - Châu Trạch nói.
Lúc này, lão Trương cũng cuối người từ trong lều đi ra, nghe được câu nói cuối cùng của Châu Trạch, hơi nghi hoặc một chút nói:
- Chỉ đơn giản như vậy?
- Lão Trương, hiện tại anh là quỷ sai, không còn là người sống, cho nên anh nên đổi góc độ mà nhìn đi, nếu như là người bình thường, làm ra loại chuyện kiểu này, nhất định sẽ bị dọa sợ đến chạy càng xa càng tốt.
- Nhưng bọn họ thì khác, bọn họ không sợ cảnh sát, cũng không sợ luật pháp gì đó, thậm chí, đám người đó, có lúc cũng không thèm nhìn đến quy tắc của âm ti.
- Cho nên.
- Tại sao bọn họ phải chạy?
- Chưa nói tới chuyện bọn họ sẽ không chạy, hơn nữa, bọn họ sẽ không có loại tâm lý con thỏ không ăn cỏ gần hang như những phần tử phạm tội khác, nếu như tôi là bọn họ...
Luật sư An vừa nói vừa đưa tay chỉ về hướng tây ở dưới chân Lang Sơn, cũng chính là khu biệt thự gần với mọi người nhất kia:
- Nếu như tôi là bọn họ, ngay cả con mồi tôi cũng lười chạy quá xa để tìm, rất phiền phức?
- Kiểm tra camera giám sát của khu biệt thự đó một chút đi, xem thử có nhân viên khả nghi gì đó hay không, ngoài ra có thể tra thêm ghi chép của những nhà giao đồ ăn ngoài một chút, nơi này hẻo lánh như vậy, ở bên trong khu biệt thự cũng không có quá nhiều gia đình, điểm giao đồ ăn hẳn là rất ít, lại chú ý thêm số lượng phần ăn giao đi một chút, cũng sẽ không ít, ít nhất là phần của ba người đi.
Luật sư An sau khi nói xong, nhìn Lão Trương:
- Dĩ nhiên, cũng có thể tìm đầu mối trên người của ba người bị hại này, xem thử các cô ấy có đi qua nơi nào hay không, nhưng tôi không cho là sẽ tìm được thứ gì có giá trị từ trên người các cô ấy.
- Tại sao?
Lão Trương cảm giác kinh nghiệm hai mươi năm làm cảnh sát của mình lúc này đều vứt cho chó ăn rồi.
Kinh nghiệm phá án trước kia cũng đổ xuống sông.
Châu Trạch nói tiếp:
- Bởi vì nếu như ba người phụ nữ này thật sự làm loại nghề đó mà nói.
- Đám người của đội chấp pháp cũng sẽ không dãi nắng dầm sương, rất có thể tìm một hoàn cảnh tương đối thoải mái mà chờ đợi.
- Nếu như ba người phụ nữ này là do bọn họ chọn hoặc đã hẹn trước.
- Vậy bất luận bọn họ là muốn đạt được khoái cảm về mặt thân thể hay là muốn phát tiết.
- Hay chỉ đơn thuần là muốn có kích thích được hấp thu huyết thực.
- Có một điểm.
- Có thể khẳng định.
- Ồ, là cái gì?
Lão Trương rất muốn lấy notebook của mình ra ghi chép lại một chút.
- Bởi vì...
Châu Trạch xoay người, nhìn về vị trí cống ngầm ở phía trước – nơi phát hiện thi thể.
Tiếp tục nói:
- Bởi vì, hẳn là bọn họ lười ném rác.

Ly rượu vang, bên trong màu sắc làm say lòng người đang chập chờn, là ảnh ngược của một gương mặt thanh tú.
Ngón tay của người đàn ông đỡ lấy cái ly, nhẹ nhàng lắc, bởi vì nguyên nhân đèn treo phía trên, trong ly cũng lóe lên ánh sáng lấp lánh, toát ra sự sáng bóng khác thường, đồng thời, mùi ở nơi này, cũng là một mùi hương cực kì gay mũi, không thua gì mùi của rượu vang toát ra.
Một người phụ nữ mặc áo choàng tắm đi vào phòng khách.
Nhìn thấy hành động của người đàn ông.
Khinh thường mà nói:
- Cũng chỉ có chút tiền đồ này mà thôi.
- Cũng không liền chút tiền đồ này sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận