Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 385: Phòng sách có quỷ

Đêm xuống, vào lúc này, bầu không khí nóng bức ngày hè cũng giảm đi một chút.
Nhưng nó lại mang đến một tin tức không tốt lắm.
Đó là bị cúp điện.
Bởi vì mạch điện bị sự cố cần phải sửa gấp.
Khu vực phố Nam sẽ mất điện từ mười hai giờ khuya tới năm giờ sáng, cũng có thể tính là khoảng thời gian mất điện ít ảnh hưởng tới hoạt động thương nghiệp nhất.
Nhưng đối với đám người ở lại trong tiệm trên khu phố này, nó vẫn có vẻ khó đón nhận như cũ.
Không ít đám người trong tiệm đi ra đường cái, hút thuốc chơi điện thoại di động. Hoặc cũng có người trò chuyện với người đang đứng bên cạnh… Trong phòng không điều hòa cũng không quạt, nóng như lò nung, căn bản không thể ở trong đó được.
Hai anh em Cừ Minh Minh và Cừ Chân Chân cũng giống vậy, cả hai ngồi trên băng ghế nhỏ bên ngoài. Bọn họ không tới những nơi có điện chung quanh thuê phòng ở tạm một đêm, bởi vì năm giờ là có điện, tiệm cà phê Internet vẫn phải buôn bán theo lẽ thường.
Cừ Chân Chân đưa một ly đá bào cho anh trai mình.
Cừ Minh Minh lại hơi tò mò mà chỉ chỉ phòng sách đối diện.
- Bọn họ không cảm thấy nóng sao?
Đúng vậy.
Cửa lớn của phòng sách đang đóng chặt.
Thậm chí ngay cả cửa sổ tầng hai cũng đóng kín.
Sao bọn họ có thể chịu được?
... ...
Trên thực tế, đúng là người trong phòng sách có thể chịu được, hơn nữa lại còn cảm thấy rất mãn nguyện.
Sau khi mất điện.
Lão đạo và Hứa Thanh Lãng rất tự giác ôm chiếu của mình gõ cửa phòng Bạch Oanh Oanh, lúc hai người gặp nhau ở cửa còn nhìn nhau cười.
Sau khi Bạch Oanh Oanh mở cửa, nhìn chằm chằm hai người.
Vừa rồi cô ấy đang chơi game ăn gà, mắt thấy sắp vào vòng chung kết, áo giáp cấp ba mũ giáp cấp ba thêm AM, kết quả bỗng nhiên cúp điện.
Khiến Oanh Oanh tức tới mức thiếu chút nữa đã đập máy vi tính.
Nhưng vừa nghĩ tới chuyện máy vi tính này là ông chủ tốn vài chục ngàn để mua cho mình.
Cô ấy lại thấy tiếc nuối.
Bởi vì cô ấy biết.
Đối với người như ông chủ.
Tiêu mấy vạn mua máy trò chơi cho mình.
Là ân sủng và lui nhường lớn tới nhường nào.
Mấy người lão đạo và lão Hứa như không phát hiện Bạch Oanh Oanh đang chắn trước mặt, tựa như quen tay hay việc, trải chiếu ra bên cạnh cửa, sau đó nằm lên.
Hứa Thanh Lãng duỗi lưng, thương thế trên bả vai anh ta còn chưa phục hồi như cũ, nhưng so với khí trời nóng bức này, chút đau đớn mơ hồ từ thương thế ấy thật không coi vào đâu.
Lão đạo phe phẩy quạt hương bồ, trong miệng còn ngâm nga một làn điệu dân gian, cứ phải gọi là nhẹ nhàng thoải mái.
Tiểu Hầu Tử nằm sấp trên bụng lão đạo, duỗi trảo thịt của mình vẽ lại xương sườn trên người lão đạo.
Bạch Oanh Oanh hơi bất mãn mà chu mỏ, nhưng cô ấy cũng không nói gì, tiếp tục ngồi trên giường, nhờ ánh trăng mà xem cuốn


nữ bộc tự tu dưỡng


.
Trong khoảnh khắc.
Cửa phòng ngủ lần thứ hai bị đẩy ra.
Deadpool đã đổi thân thể khác bưng một chậu nhựa đi đến, trong chậu nhựa là dưa hấu đã được cắt sẵn.
Lão đạo lập tức đứng lên, cười hì hì nhận lấy chậu nhựa từ trong tay Deadpool, lấy ra một miếng đưa cho Hứa Thanh Lãng nằm bên cạnh, sau đó chính bản thân lão cũng lấy một miếng vui vẻ gặm.
- Xèo xèo C-K-Í-T..T...T! ! ! !
Tiểu Hầu Tử ở phía dưới hô lên, dường như rất không hài lòng vì lão đạo đã quên nó.
Lão đạo cười "ha ha" hai tiếng, sau đó lại cắt đôi miếng dưa hấu trong chậu nhựa, đặt trước mặt tiểu Hầu Tử, còn đưa cho nó một chiếc thìa.
Tiểu Hầu Tử nhận thìa.
Bắt đầu tự múc dưa hấu đưa lên miệng ăn.
Thật quá mức.
Còn biết nhả hạt dưa hấu lên trên khăn giấy bên cạnh, không để dơ sàn nhà.
Deadpool không ăn, tuy rằng dưa hấu là anh ta cắt. Anh ta tìm một cái ghế dựa, ngồi xuống, thỉnh thoảng có muỗi hoặc ruồi bay qua, anh ta lại ngoác miệng ra vươn đầu lưỡi, trực tiếp cuốn nó vào trong bụng.
Chắp chắp miệng.
Lộ ra vẻ mặt hưởng thụ.
Lão đạo ăn dưa hấu.
Lại không phải chịu đau đớn do muỗi đốt.
Cũng không còn khói nhang muỗi lượn lờ.
Không có tạp âm do máy điều hòa không khí phát ra.
Nhưng vì trong phòng có Bạch Oanh Oanh mà nhiệt độ vẫn ở mức vừa phải, dưới mùa hè nóng bức như vậy, có thể có nhiệt độ mát mẻ tới thế…
Phù...
Thật thoải mái biết nhường nào!
Lại so sánh với đám hàng xóm láng giềng đang phải hóng mát bên ngoài.
Có đối lập.
Thì có cảm giác ưu việt.
Lão lập tức cảm thấy bản thân càng thêm thoải mái hơn.
Hận không thể khiến đêm mai cũng cúp điện như đêm nay!
Hứa Thanh Lãng đã ngủ thiếp đi, lão đạo đắp chăn mỏng lên ngang bụng anh ta, giữa lúc lão cũng chuẩn bị nghỉ ngơi, lại nhìn thấy Bạch Oanh Oanh đang ngồi trên giường bỗng nhiên đi xuống giường, đứng ở cửa sổ nhìn xuống phía dưới.
- Có người nào à?
Lão tỏ ý hỏi.
Bạch Oanh Oanh chỉ xuống đường phố phía tây xuyên qua cửa sổ.
Nói:
- Hình như có khách muốn tới.
Lão đạo thầm mắng một tiếng, đang lúc mất điện lại có khách tới cửa, còn để cho người ta nghỉ ngơi hay không vậy!
- Ông chủ không có nhà, tiểu loli cũng không ở đây, chúng ta cứ coi như không nhìn thấy đi.
Đúng vậy.
Hai quỷ sai đều không ở đây.
Khách tới cũng không thể đưa xuống địa ngục được.
Không phải bọn họ lăn qua lăn lại tốn công sao?
Bạch Oanh Oanh lại lắc đầu, nói: - Nó đã ở phía dưới.
- Ở phía dưới thì thế nào... ...
Lão đạo còn chưa nói hết lời, chỉ nghe phía dưới truyền đến tiếng mở cửa.
Mẹ trứng.
Trước khi lão tử đi lên đã khóa cửa!
Lão đạo lập tức đứng dậy, nhìn Bạch Oanh Oanh, lại hỏi:
- Người tới không phải quỷ sao?
Bạch Oanh Oanh lắc đầu.
Đúng là người tới không phải quỷ, mà là người thứ thiệt.
Có ba người, đều đội mũ, trong tay cầm một cái kìm, một người khác thì cầm đèn pin. Sau khi cạy khóa thành công, đi vào trong rồi, người mở khóa tiếp tục ngừng ở ngoài cửa, trông chừng.
Hai người khác lại trực tiếp chạy tới phía sau quầy bar, bắt đầu lục lọi.
Đây là ba tên trộm.
Thừa dịp mất điện mà đi trộm đồ.
Thật ra, khi hàng xóm láng giềng chung quanh đang hóng mát bên ngoài, ba người bọn họ đã chú ý tới nơi này. Lúc đó, bọn họ chỉ nhớ rõ cửa hiệu sách này vẫn khóa, cửa sổ cũng đóng kín, hẳn là không có người ở bên trong.
Trước đây nơi này còn có người ở, thế nhưng hôm nay mất điện, hẳn bọn họ đã rời khỏi nơi này.
Lý do rất đơn giản, trời nóng nực như thế sao người bình thường có thể ở mãi trong phòng được? Có phải bị ngu hay không?
Trừ phi trong hiệu sách bọn họ có nuôi một đầu cương thi, có khí lạnh để dùng.
Cũng bởi vậy, sau nửa đêm, các hàng xóm láng giềng đều rối rít trở về cố gắng ép mình nghỉ ngơi, khi cuối cùng trên đường cũng không còn người nào nữa, ba người bọn họ nhanh chóng hành động.
Kẻ đang trông chừng hô hào với hai đồng bạn của mình: "Có tìm được tiền không?
- Không có tiền, mẹ nó, sao tiệm sách này lại nghèo như vậy!
- Tôi tìm được rồi! Người này có tiền, còn có một xấp luôn này!
- Tôi xem xem.
Đồng bạn cầm đèn pin chiếu qua.
Lúc này, hai người cùng sửng sốt.
Cái vị trông chừng lập tức thúc giục nói: - Có bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, không cần xoi mói, đủ cho chúng ta đi xông hơi một lần là được rồi.
- Không phải, này... ...
- Này cái gì mà này, một xấp như thế hẳn không ít, cũng không tính là tốn công vô ích.
- Không phải, đây là tiền âm phủ, không phải nhân dân tệ.
- Gì!
- Mẹ nó, người mở phòng đọc sách này có bệnh phải không? Trong tiệm không có tiền thì cũng thôi đi, còn đặt tiền âm phủ ở đây, ông chủ mở cửa tiệm này là con quỷ đầu thai sao!
- Lên trên tầng nhìn xem, xem xem bên trên có tiền hay thứ gì đáng giá không.
Cái vị trông chừng giục mình hai đồng bạn của mình.
Nếu đã tới.
Sẽ không có đạo lý tay không mà về.
Hai người ném tiền âm phủ xuống đất, đi lên tầng.
Phòng ngủ của Châu Trạch và Bạch Oanh Oanh đối diện cầu thang, hai tên trộm cũng trực tiếp đẩy cửa gian phòng này ra.
- A, vì sao trong phòng này lại có khí lạnh? Không phải bị cúp điện rồi sao?
Một người trong đó nghi ngờ nói.
Bên ngoài oi bức không gì sánh được, chỉ đứng im không động đậy mà mồ hôi đã tuôn ra như suối. Thế nhưng trong phòng này lại lạnh lẽo, thoải mái tới mức khiến người ta muốn rên rỉ thành tiếng.
- Mau lục tìm trước đã.
Tên cầm đèn pin vừa đi tới trước giường, tìm kiếm trong tủ đầu giường, kết quả trong ngăn kéo gì chẳng có gì cả, chỉ có vài cuốn sách:


Nữ bộc tự tu dưỡng



Làm thế nào mới khiến đàn ông yêu mình



Tự tin là bước đầu tiên của người phụ nữ



Tổng giám đốc bá đạo: Em không thể thoát khỏi bàn tay tôi đâu!



Ma quỷ, xin anh nhẹ một chút!

- Mẹ nó, kẻ nào mà xem mấy quyển sách ngu ngốc như vậy? Đầu óc toàn bã đầu sao?
Tên trộm đặt sách qua một bên.
Đứng dậy cầm đèn pin chuẩn bị tìm kiếp tiếp.
Lại phát hiện, bỗng nhiên mình trước mặt có một cái bóng chớp qua.
- Ai!
Tên trộm lập tức cầm đèn pin tìm kiếm qua lại.
- ĐM, mày hét lên làm cái quái gì vậy! Ở đây nào có người? Có cũng chỉ là quỷ thôi!
Đồng bạn hơi bất mãn mà phàn nàn.
Bản thân vốn "có tật giật mình", kết quả kẻ bên cạnh còn hét lên một tiếng kinh hãi như thế.
- Không phải, tao thật... ...
Kẻ cầm đèn pin nói không nên lời.
Nguyên nhân là vì đèn pin trong tay anh ta đang chiếu về phía góc tường.
Ở nơi này.
Có một người phụ nữ mặc váy trắng lơ lửng.
Da dẻ người phụ nữ trắng nõn.
Sắc mặt béo mập.
Vóc người thon dài.
Nếu không phải bên khóe miệng cô ấy có hai chiếc răng nanh thật dài.
Anh ta thực sự không ngại mà thêm vài thuộc tính vào nghề nghiệp của mình.
Từ ăn trộm biến thành tội phạm cưỡng dâm!
- Này... ... Này... ... Này... ...
Tay cầm đèn pin.
Run nhè nhẹ.
Vậy mà, khi anh ta đang chuẩn bị kêu thành tiếng.
Người phụ nữ vốn cách mình mấy mét bỗng nhiên xuất hiện ngay trước chân mình.
Cổ của mình bị đối phương bóp chặt.
Sau đó.
Đối phương bóp cổ mình giơ mình lên cao.
Hai chân cách mặt đất.
Cổ đau nhức, cảm giác hít thở không thông khiến anh ta rất thống khổ.
Đương nhiên.
Bất kỳ thống khổ nào trên thân thể cũng không thể so sánh với cảm giác kinh hãi trong nội tâm của anh ta lúc này!
Khóe mắt anh ta liếc qua, chú ý tới đồng bạn của mình còn đang lục tung trong góc, không ngừng tìm kiếm.
Không hề chú ý tới phía sau anh ta, bản thân mình đã xảy ra chuyện.
Anh ta rất muốn nhắc nhở đồng bạn của mình, kể cả cái vị đang trông chừng dưới nhà kia nữa.
Hiệu sách này.
Thật con mẹ nó có quỷ!
- Mẹ ôi, hình như cái máy vi tính này không tồi, màn hình này rất có giá đó, hình như ngay cả phần cứng phối trí cũng có giá trị cao, thật xa xỉ, đúng là kẻ có tiền.
- Lão tử muốn chơi một ván ăn gà còn phải tới tiệm cà phê Internet, máy vi tính trong tiệm Internet bình thường không thể di chuyển được, mà tiệm cà phê Internet lại quá mắc, mỗi lần đi chơi lại đau lòng muốn chết.
- Này.
- Tôi nói.
- Những cái khác chúng ta không lấy cũng được, nhưng để tôi ôm máy và màn hình về đi. Tôi đoán bộ máy tính này có thể bán được chục ngàn trở lên đấy, còn rất dễ bán nữa.
- Anh bán nó rồi sao tôi ăn gà được?
- Ăn gà cái gì, tôi đưa gà thật cho cô ăn... ...
Người đàn ông mới vừa ôm lấy màn hình máy tính.
Đột nhiên cả người anh ta cứng lại.
Bởi vì anh ta mới ý thức tới.
Vừa hỏi người hỏi anh ta.
Không phải đồng bọn của anh ta.
Anh ta hơi xấu hổ mà nghiêng đầu qua.
Sau lưng mình.
Có một gương mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, rét lạnh mỉm cười nhìn anh ta.
- Cô... ... cô... ...
- Anh mới vừa nói, không để tôi ăn gà?
Bạn cần đăng nhập để bình luận