Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1153: Lệnh triệu tập! (1)

Đầy cả một bàn lớn, ngoại trừ Oanh Oanh và thằng bé trai cũng với Deadpool – người thích chơi trò quang hợp hơn, 3 người không có ở trên bàn trở ra.
Chắc chắn tất cả mọi người đều đã vây chung quanh bàn ăn.
Chờ ông chủ tắm xong đi ra, ngồi xuống ở vị trí chủ vị của mình xong, Hứa Thanh Lãng bưng bữa sáng ra.
Không phải là sữa đậu nành bánh tiêu gì đó, cũng không phải là mì sợi gì đó.
Món đầu tiên là một món ăn cực kì khó, một nồi canh thịt rùa lớn, sau đó vừa có chân giò kho tàu, gà hầm nấm, dưa cải nấu xương, ngay sau lại có thêm mấy món xào nóng hổi, cộng thêm mấy món nguội.
Mọi người trố mắt nhìn nhau.
Đây là bữa sáng?
Mức sinh hoạt của tiệm sách đã được nâng cao tới mức này rồi sao?
Mà lão Trương – người nổi tiếng thích ăn cơm chùa, lúc này cũng có chút không dám hạ đũa nữa rồi, bữa sáng đầy dầu mỡ như thế này, thích hợp sao?
Châu Trạch cầm đũa lên.
Trước tiên gắp một miếng hoa cúc từ trong nồi chân giò kho tàu lớn kia bỏ vào trong bát của mình.
Nói:
- Ăn.
Ông chủ lên tiếng.
Mọi người ăn đi.
Một lát sau, Hứa Thanh Lãng còn lấy ra một chai Mao Đài, lại lần lượt rót rượu cho mọi người.
Mọi người lại càng không biết đường nào mà lần, tình huống gì vậy chứ?
Châu Trạch bưng chén rượu lên, nói với luật sư An:
- Cạn ly.
Ánh mắt của mọi người đồng loạt nhìn chằm chằm về phía luật sư An.
Hóa ra.
Vấn đề là ở chỗ này!
Luật sư An bưng chén rượu lên, đụng một cái với Châu Trạch, lại kính mọi người một chút, sau đó uống một hơi cạn sạch.
Rất có cảm giác tráng sĩ một đi không trở lại.
Bữa cơm này.
Anh ta ăn không ít.
Có chút giống như ăn cơm chém đầu.
Một bữa ăn sáng dầu mỡ đến không thể dầu mỡ hơn được nữa kết thúc, Châu Trạch đi tới trên sô pha, nằm xuống.
Những người còn lại không vội vã rời đi, cũng đều tìm một chỗ ở bên cạnh mà ngồi xuống, có xem báo, có xem tạp chí.
Một lát sau.
Luật sư An ôm một đứa bé sơ sinh từ trong vườn rau đi ra, trên lưng còn đeo một túi đồ thật lớn.
- Ông chủ, tôi đi đây.
Luật sư An nói với Châu Trạch.
Giọng nói này.
Như khóc như kể.
Gần như là ám chỉ rõ ràng.
Ông chủ anh nhanh gọi tôi lại đi, gọi tôi lại đi!
Nhưng Châu Trạch không động đậy, lật qua một trang báo, dành chút thời gian khẽ gật đầu một cái.
Luật sư An tràn đầy thâm tình nhìn quanh bốn phía một chút.
Dường như là phải khắc sâu hình ảnh của từng ngọn cây cọng cỏ trong tiệm sách vào trong đầu của mình.
Sau đó.
Anh ta ra sức nhìm chằm chằm đám người trong tiệm sách kia.
Đệt con mẹ nó.
Ông chủ thì lão tử không dám trừng.
Các người thì sao chứ?
Còn không nhanh chóng níu kéo tôi lại, giữ lấy tôi đi nha!
Chẳng qua là.
Tất cả mọi người bỗng nhiên cảm thấy tạp chí trên tay mình sao lại đẹp mắt đến vậy, hấp dẫn đến vậy chứ, đều cúi đầu, nghiêm túc xem, rong chơi đến không chút kiềm chế bên trong bể đại dương kiến thức.
Lần đầu tiên.
Không khí học tập bên trong tiệm sách lại mạnh mẽ như vậy.
Luật sư An tuyệt vọng.
Anh ta nhìn về phía thằng bé trai.
Thằng bé trai lại đang cầm bánh pudding, đang đút cho tiểu loli, ngay cả liếc mắt cũng không thèm liếc mắt về bên này một cái.
Có người yêu là không còn anh em gì cả!
Xoay người.
Đi ra khỏi tiệm sách.
Lên xe.
Luật sư An ngồi ở ghế tài xế, trong lòng thật lâu cũng không thể bình tĩnh lại được.
Canh Thần bị đặt vị trí phó lái, anh ta mở bàn tay nhỏ bé ra, nói:
- Chẳng lẽ để cho tay chân bé nhỏ của tôi lái xe sao?
Luật sư An liếc anh ta một cái.
Bỗng nhiên thật hâm mộ anh ta.
Bởi vì có lẽ anh ta còn chưa biết được.
Rốt cuộc anh ta đã thay ông chủ nhà mình vác một cái nồi thật lớn.
Đoán chừng lúc này đội chấp pháp ở dương gian, đã đều nhận được tin tức, đám kẻ điên kia, đang ở gào khóc tưng bừng đổ xô đi tìm cái kẻ tên là Canh Thần kia.
Nhưng…
Hầy…
Luật sư An rất xót xa nha.
Nhưng đây cũng là chuyện không còn cách nào khác, chuyện này, là do luật sư An khuyến khích, cũng không thể trách ông chủ không hiểu vẻ đẹp và tiết tấu của vòng fan được.
Rượu đắng mình tự nấu, chỉ có thể tự mình uống.
Khởi động xe.
Luật sư An chở theo cái nồi lớn bên cạnh này.
Bắt đầu đi về phương xa.
...
Sự yên lặng trong tiệm sách vẫn còn kéo dài.
Nhưng không ai dám chạy tới hỏi ông chủ rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.
Qua một lúc lâu sau.
Không khí học tập tốt đẹp mới tuyên bố kết thúc.
Mọi người cũng từ từ giải tán.
Châu Trạch duỗi người, nhận lấy tách cà phê từ trong tay Oanh Oanh, uống một hớp, nhíu mày một cái, nói:
- Sao hương vị lại thay đổi rồi?
- Cà phê mới mua có ổn không ạ. - Oanh Oanh nói.
- Sao vậy?
- Gần đây luật sư An uống cà phê uống tương đối nhiều, tiền mỗi tháng anh ta chuyển vào trong thẻ cho tôi mua cà phê cũng càng ngày càng nhiều, sau đó, tiền nhiều hơn đến tiêu không hết, dứt khoát đổi nhà phân phối cà phê luôn, đổi một bên cà phê cao cấp hơn cho ông chủ.
Châu Trạch gật đầu một cái, thì ra là như vậy.
Đến.
Nâng tách cà phê lên.
Chúc mừng cho luật sư An.
Đúng lúc này.
Bên eo Châu Trạch chấn động.
Có loại cảm giác như điện thoại cùi bắp của 20 năm về trước.
Lấy ra nhìn một chút, lại là lệnh bài bộ đầu đang rung.
Tay chỉ điểm một cái.
- Toàn bộ bộ đầu quỷ sai ở lân cận, nhanh tới tập họp, đến trễ bị luận tội!
Rất kiêu ngạo giọng, cũng rất phù hợp với tác phong của đám người của đội chấp pháp kia.
Ngón tay của Châu Trạch bóp nhẹ ở trên lệnh bài một cái.
Luật sư An mới mang theo cái nồi kia rời đi chưa được bao lâu.
Thì anh đã phải tham gia trận tập trung đối đầu này rồi.
Bắt đầu săn đuổi rồi sao?
Lúc này, đám người tiểu loli vừa mới rời đi cũng đều đã trở lại, trong tay mọi người đều cầm theo chứng nhận quỷ sai của mình, hiển nhiên, bọn họ cũng nhận được tin tức.
- Tọa độ địa điểm là ở Dương Châu, đúng rồi, là hướng lão An vừa mới...
Châu Trạch không nói nữa.
Anh bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện.
Lão An ngu ngốc kia.
Thật sự là sau khi rời khỏi thành phố đã trực tiếp lên quốc lộ đi về phía Dương Châu sao?
Có lẽ nào phía bên đội chấp pháp biết bấm độn không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận