Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 977: Kẻ thù gặp mặt! (2)

Lúc này lão Trương đi tới, tuy nói là thở hồng hộc, nhưng so với ông chủ bọn họ, quả thật anh ấy đã tốt hơn nhiều rồi.
Anh ấy cúi người xuống, nhặt sách âm dương lên, nhìn đến bộ dạng chảy nước miếng của ông lão mũi đỏ trước mặt, lão Trương bỗng nhiên cười, còn cố ý quơ quơ sách âm dương ở trước mặt ông lão.
- Ông xem, đã từng nhìn thấy chưa?
Lão già lập tức nhúc nhích cái đầu một chút, giống như con gà mổ thóc vậy.
- Không cho ông, không cho ông đâu.
Lão Trương cũng không hiểu tại sao bản thân lại thích trêu chọc ông lão này như vậy, nhưng nhìn dáng vẻ thở hổn hển của ông lão này, anh ấy thất sự rất cao hứng, cảm thấy vui vẻ, thậm chí còn cảm thấy rất thú vị.
Anh ấy cũng không biết được tại sao mình, người vẫn luôn chững chạc, lại như vậy.
Ông lão mũi đỏ liếm liếm mép.
Thấp giọng.
Nói:
- Tiểu tử, thật sự cho rằng một tuần sứ dễ bị xử lý như vậy sao?
- Ông có thể thử một chút.
Ông lão nghiêng đầu nhìn lại một cái, thì Châu Trạch đã từ dưới đất bò dậy rồi, tuy nói nhìn sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng mới vừa rồi biểu hiện của người trẻ tuổi này khi chống cự với sư tử, ông ta đều đã nhìn thấy.
Con sư tử kia.
Trong mắt ông lão.
Thật ra thì chính là một cái pháp khí có kèm theo buff Hạo Nhiên chính nghĩa.
Uy lực lớn?
Thật sự không lớn.
Sức tàn phá mạnh?
Thật sự không mạnh.
Nhưng lại là khắc tinh của tất cả những thứ dị đoan.
- A.
Rốt cuộc ông lão mũi đỏ vẫn cố kỵ Châu Trạch một chút, nhưng vẫn mở miệng nói:
- Đừng chọc cho lão tử thực sự tức giận, nếu không...
Châu Trạch quét mắt liếc nhìn lão đầu, không khách khí nói:
- Tôi còn chưa thu gom được yêu bài tuần sứ.
- ... - Ông lão mũi đỏ.
Đe doạ.
Uy hiếp tính mạng.
Đe dọa quả hồng mềm!
Thật ra thì.
Nếu không phải nhìn thấy mới vừa rồi ông lão mũi đỏ này cũng xuất lực mà nói.
Bằng vào thái độ đối với sách âm dương mà đối phương đã biểu hiện ra lúc trước.
Cũng đã đủ để Châu Trạch động sát tâm rồi.
Quỷ sai?
Số lượng đã bị giết thực sự không ít.
Hay nói về tuần sứ đi.
Ha ha.
Trước ở địa ngục, cùng với Thiết hàm hàm, một trận tắm máu, bao nhiêu phán quan Tuần Sứ trực tiếp tan tành mây khói?
Có lúc.
Bản thân ông chủ Châu cũng cảm giác chính mình là ví dụ điển hình của thân ở thể chế nhưng lại phản thể chế.
- Được, đi, được rồi, được rồi, tính khí này, ngược lại thật ra tôi rất thích.
- Aish.
- Chẳng qua là lão tử nhìn thấy cái này nên phát thèm thôi nha.
- Lúc trước nếu không phải là bị tên ngu ngốc đó gài bẫy.
- Hiện tại lão tử cũng đã có cơ hội phấn đấu đến cái ghế phán quan rồi.
- Giống như bây giờ.
- Nửa mang danh tội nhân.
- Ngàn vạn lần chớ để cho tôi lại nhìn thấy người kia.
- Nếu không dù thế nào lão tử cũng phải ăn tươi nuốt sống anh ta!
Đúng lúc này.
Một chiếc xe con lái tới cực nhanh.
Bẻ lái một góc ngoặt cực kì mãnh liệt sau đó thắng gấp.
Đứng yên!
Luật sư An đẩy cửa xe ra.
Trực tiếp hét lên:
- Con mẹ nó, cái con khỉ thối nhà mày lại không thể chờ tao một chút sao, chạy nhanh như vậy, lão tử chạy một trăm hai mươi cây cũng không đuổi kịp mày!
Thân thể ông lão mũi đỏ đột nhiên run lên.
Nghiêng đầu qua.
Ánh mắt chết chóc nhìn chăm chú vào luật sư An vừa mới xuống xe!
- y dô tôi tới rồi đây, mọi chuyện đều xong rồi sao, nhà cũng đã sập rồi, chậc chậc.
- Tôi nói này sao các người đều không chờ tôi, chờ tôi tới không phải tất cả mọi chuyện đều có thể giải quyết rồi hay sao, đâu cần làm ra cảnh tượng hoành tráng như thế này chứ.
Luật sư An cảm thấy, trên cái thế giới này, chuyện hạnh phúc nhất chính là làm cảnh sát trong phim Hồng Kông.
Sau khi nhân vật chính, vai phụ, nhân vật phản diện chém giết nhau một trận kinh thiên động địa, cảnh sát Hồng Kông xuất hiện, tay cầm loa gọi lớn.
Nói một tiếng:
- Chúng tôi là cảnh sát, các ngươi đã bị bao vây...
Sau đó đạo diễn hô “Cắt”.
Mọi người cùng dắt nhau đi nhận cơm hộp.
Nhìn chung quanh, thời điểm vừa lái xe tới liền cảm giác được dao động của một khí tức kinh khủng, khi anh ấy vừa tới, lại yên lặng.
Thoải mái.
Thích ý.
Lại nói vài lời nói mát êm tai.
Ha ha.
Thật hưởng thụ!
Chẳng qua là còn chưa an nhàn được bao lâu.
Luật sư An đã nhìn thấy một ông lão mũi đỏ thở hồng hộc đang nhảy tưng tưng.
Trực tiếp xông về phía mình!
- Chuyện này, ông là… ông là… con mẹ nó!
Vào thời điểm con người ta thống hận một người tới cực điểm, thường sẽ nói một câu “cho dù anh ta có hóa thành tro tôi cũng sẽ nhận ra anh ta", thông thường, đây là một câu nói vô nghĩa.
Không tin bạn có thể đưa kẻ đó vào lò hỏa thiêu, sau đó, để cho người kia múc một muỗng nhỏ trò tàn lên xếp loại phân tích tổng hợp ABCD một chút?
Nhưng ở trong mắt quỷ.
Chuyện này lại không thành vấn đề.
Nhục thân có thể thay đổi, bộ dạng có thể thay đổi, giới tính cũng có thể thay đổi.
Nhưng linh hồn này của bạn.
Không thay đổi được!
Rõ ràng luật sư An cũng nhận ra ông lão mũi đỏ trước mắt này là ai.
Một tay nhanh chóng đặt ở trước người.
Quát nhỏ:
- Âm Ti có thứ tự, vong pháp...
Đây là quan hệ tốt đến mức hoàn toàn không cần nói lời vô nghĩa gì cả.
Ngay cả cái việc bắt chuyện hỏi thăm một chút là gần đây ông có khỏe không mà cũng không cần.
Trực tiếp, thân thiết nhất cũng là chân thật nhất, đồng thời cũng là cái bắt tay chặt nhất thay cho lời thăm hỏi!
- Tao đệt chết con mẹ nhà mày!*
(thật ra câu này phương ngữ, câu chửi của người Quảng Đông, thể hiện sự ngạc nhiên và tức giận, do không tìm được câu thuần Việt nhất có thể nên thay thế bằng câu này)
Ông lão mũi đỏ cũng không nhiều lời vô nghĩa.
Trực tiếp đấm một quyền tới.
Luật sư An thấy vậy, không dám chống cự, xoay người khẽ tránh.
- Ầm!
Một quyền của ông lão mũi đỏ đập vào trên mui xe, trực tiếp đập cho đầu xe lõm vào, túi khí của xe cũng bắn ra ngoài.
Nhưng rõ ràng là ông lão mũi đỏ không có ý định bỏ qua, khẽ quát một tiếng:
- Mất pháp vô tình, phong!
Trong phút chốc.
Một bóng người màu đen xuất hiện ở sau lưng luật sư An.
Luật sư An lập tức né người một chút, bạch cốt thủ xuất hiện, cưỡng ép mở ra được một khe hở, đi vòng qua chỗ này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận