Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 552: Biệt thự khủng bố!

Châu Trạch đi tới, ngồi xổm người xuống, kiểm tra vết thương trên thi thể một chút.
- Chậc chậc, thật giống như bị cương thi cắn chết.
Tuy rằng khẩu kỹ của tiểu loli rất xuất sắc.
Nhưng đây chẳng qua chỉ là thiệt công tốt, không có răng.
- Hai thi thể này đều có vết thương giống nhau sao? - Châu Trạch hỏi.
- Đúng vậy. - Trương Yến Phong đưa ra đáp án khẳng định.
- Ông chủ, có thể bên này có thân thích nhà anh lui tới.
Luật sư An châm điếu thuốc, tiếp tục nói:
- Có muốn kêu người ta ra gặp mặt không?
- Sau đó hỏi anh ta xem anh ta có từng thấy Lâm Khả không?
Châu Trạch không đáp lại lời trêu chọc của luật sư An, chỉ dùng móng tay mình cào vào vị trí vết thương trên cổ thi thể, bên trong, ở bên trong vết thương này, vậy mà lại có lông trắng mọc ra, hệt như chân khuẩn, rậm rạp chằng chịt.
- Đây là…
Luật sư An có chút kinh nghi.
- Đợi lát nữa, trước khi đi chúng ta phải đốt ba bộ thi thể này, không thể tiếp tục để chúng lại đi, hiện tại thời gian vẫn chưa tới, chờ khi lông trắng bên trong mọc tới tầng da ngoài, sẽ là lúc thi biến.
- Thi biến?
Lúc này, Trương Yến Phong rất muốn lấy máy ghi âm hoặc bản bút ký ra làm chút ghi chép, những điều này đều là lý luận tri thức anh ta chưa từng gặp khi học trong trường cảnh sát hay ở hiện trường khi phá án.
Hiện tại, anh ta rất muốn xuất ra tư thái khi anh ta mới trở thành cảnh sát hình sự để học tập cách trở thành quỷ sai.
- Bị cương thi cắn có xác suất nhất định sẽ thành cương thi, chuyện này tôi biết, nhưng việc trực tiếp mọc lông trắng thế này… - Luật sư An gãi đầu.
- Trực tiếp biến thành bạch mao cương thi, nói rõ cương thi cắn chết bọn họ cóc cấp bậc rất cao, không phải cương thi thông thường, thậm chí…
Châu Trạch nhìn thoáng qua Oanh Oanh còn đang ở phía sau, tiếp tục nghiên cứu kinh nghiệm trùng tu.
- Tuổi tác còn phải lớn hơn Oanh Oanh rất nhiều rất nhiều.
- Đáng sợ như vậy sao? - Luật sư An ngượng ngùng cười cười.
- Đúng, cho nên hiện tại anh còn muốn tôi đích thân kêu vị kia ra không?
- Tôi nói cho anh biết trước, cái vị trong cơ thể tôi kia mới vừa ra ngoài làm ầm ĩ, hiện tại hẳn anh ta đang hôn mê, ngay cả tôi cũng không cách nào đánh thức anh ta.
- Đến lúc đó, có thể vị thân thích kia sẽ nể tình tôi và Oanh Oanh là đồng tộc với anh ta, thả chúng tôi một con ngựa.
- Mà về phần hai người các người.
- Thăm người thân và vân vân là phiền toái nhất, đúng không? Đời trước khi tôi còn sống, tôi ghét nhất là thăm người thân.
Luật sư An đứng lên, đưa cho Châu Trạch một điếu thuốc.
Châu Trạch vỗ vỗ tay, nói: - Lầu một này chúng ta đã xem không sai biệt lắm, đi lên xem một chút đi.
Bốn người từ cầu thang lên tới tầng hai.
Quả nhiên, tầng hai cũng có thi thể, là hai bộ thi thể.
Một bộ nữ, mặc âu phục nữ sĩ, một bộ là nam, tuổi tác thoạt nhìn hơi lớn.
Đáng tiếc lão đạo không ở nơi này, lão đã lên đường đưa thiếu nữ đen trở về phòng sách. Nếu lão ở chỗ này, nhất định lão chỉ cần liếc mắt đã nhận ra đây chính là lão huynh đệ đã từng nâng cốc ngôn hoan, kể chuyện trời đất với lão.
Nữ thi chừng bốn mươi, tử trạng rất thảm, nói chính xác hơn là tử trạng của cả hai bộ thi thể đều rất thảm.
- Trên người nữ thi có vết tích do thủy tinh diện tích lớn đâm trúng, hẳn là nó tới từ đèn treo vốn nằm trên đỉnh đầu, hơn nữa trên người hai bộ thi thể đều có vết tích từng bị trói, nơi cổ nam thi…
Trương Yến Phong làm một động tác đan chéo.
Trong miệng phát ra tiếng "két".
- A, cảm giác hơi quen thuộc.
Châu Trạch cười cười.
Đúng vậy.
Luật sư An cũng cười.
Lão Trương muốn cười, nhưng đình chỉ.
Đối mặt với hiện trường án mạng, cười là chuyện không nên làm, đó là không tôn trọng người chết.
Nhưng thực sự là thi thể thấy nhiều rồi, mấy lời tôn trọng vẫn phải có.
Trên hai bộ thi thể này, bọn họ tìm được vết tích về tiểu loli, nếu không nằm ngoài dự liệu, hẳn bọn họ bị đầu lưỡi của tiểu loli giết chết.
Nhóm người mình lại vào núi, không phải là vì tìm tiểu loli sao?
Nếu không, phỏng chừng mọi người đã sớm cùng dẫn theo cô gái đen kia về Thông Thành trồng rau, nào có thời gian rảnh rỗi đi dạo trong khe núi này.
Hiện tại ít nhất cũng có thể chứng minh, phương hướng mọi người lục soát là chính xác, tiểu loli từng ở nơi này, hơn nữa còn từng giết người.
- Người ở lầu một không phải do cô ấy giết, người ở lầu hai là cô ấy giết, điều này có ý nghĩa thế nào? - Luật sư An mở miệng nói: - Có lẽ đầu cương thi kia đã bị tiểu loli đụng phải?
- Còn một tầng, đi lên xem một chút lại nói.
Châu Trạch đỡ cầu thang đi lên, không gian phía trên khá đơn giản, một phòng khách lớn, thêm phòng vệ sinh và phòng ngủ, đối diện với đầu bậc thang là cửa chính một căn phòng.
Rất xưa cũ, rất nghiêm túc.
Nơi đây không phát hiện thi thể, còn rất sạch sẽ.
Chỉ là cửa căn phòng này đang bị đóng chặt, khiến mọi người cảm thấy bị đè nén vô cùng, phảng phất như giấu đầu lòi đuôi, nói cho bạn biết phía sau cửa này khẳng định có đồ vật gì đó.
Trương Yến Phong thử đẩy cửa, nhưng phát hiện cửa đang bị khóa.
Ra hiệu cho lão Trương tránh ra, Châu Trạch đích thân đi qua, dùng móng tay đâm rách khóa, sau đó cửa phòng bị bản thân anh chậm rãi mở ra.
Bày biện bên trong phòng cũng rất đơn giản.
Trên mặt đất là thảm màu đỏ.
Một cái bàn, một cái ghế xích đu.
Bốn phía là kệ hình cung vờn quanh, trên kệ chất đầy.
Khiến người có chút bất ngờ là, hình như trên ghế bập bênh có một người đang ngồi, nhìn từ vị trí cửa, phảng phất có thể nhìn thấy một ông lão tóc bạc hoa râm đang đưa lưng về phía mọi người, ngồi trên ghế bập bênh.
Loại cảm giác này.
Như ông lão vẫn luôn ngồi ở nơi đó chờ đám người bọn họ đến vậy.
Còn nữa, bởi vì cửa sổ trong phòng đều đang mở, gió núi không ngừng thổi tới, xích đu cũng đang không dừng nhẹ nhàng lay động.
Có cảm giác như trong phim tiên tri của phương Tây.
Nhưng Châu Trạch không cách nào cảm ứng được khí tức trên người đối phương.
Này có hai cách giải thích.
Một là ông lão này mạnh đến rối tinh rối mù.
Hai là trước mặt bọn họ là một người chết.
Châu Trạch nhớ kỹ, ban đầu khi ở cửa hàng tiện lợi, Trương Yến Phong đã dọa lui ông lão đeo kính râm kia thế nào.
Cũng bởi vậy.
Vào lúc này.
Châu Trạch không do dự.
Trong lúc ba người bên cạnh anh còn có chút chần chờ.
Anh trực tiếp mở miệng nói:
- Báo chí!
Một đoàn khói đen từ trên năm móng tay Châu Trạch thoát ra.
Trực tiếp xông về phía ghế xích đu kia.
"Răng rắc", một tiếng vang thanh thúy.
Xích đu vỡ vụn.
Ông lão phía trên cũng ngã xuống.
Nằm trên mặt đất, vẫn không nhúc nhích.
- Phù.
- Là người chết.
- Phù.
Cùng thở dài một hơi nhẹ nhõm còn có đám người luật sư An bên cạnh.
Hiển nhiên mọi người đều bị tình cảnh thấy được khi mới đẩy cửa ra làm kinh sợ.
- Tìm kiếm phụ cận, nhìn xem có gì khác không.
- Ông chủ, bên phía cửa sổ có người!
Bạch Oanh Oanh chỉ vào cửa sổ phòng phía tây, hô lên.
Châu Trạch nhìn sang, phát hiện quả thật bên cửa sổ kia có một bóng người chợt lóe lên!
Lần này luật sư An phản ứng nhanh nhất, trực tiếp vọt tới bên cửa sổ, vén rèm cửa sổ lên, đợi khi Châu Trạch và Trương Yến Phong đi tới, cái gì cũng không nhìn thấy.
- Tôi nhìn thấy. - Luật sư An nói: - Mới vừa rồi vật kia còn đang ở bên cửa sổ, khi tôi chạy đến nơi đây, anh ta đã chạy đến chỗ cửa chính, sau đó chạy ra bên ngoài, trời tối quá, lại xa, tôi cũng không thấy rõ.
Châu Trạch gật đầu.
Mới vừa rồi động tác của luật sư An rất nhanh, từ cửa đến cửa sổ vốn không dùng quá vài giây, nhưng người kia lại có thể trực tiếp nhảy từ tầng ba xuống, hơn nữa còn chạy ra ngoài cửa, tốc độ này, thân thủ này, tuyệt đối vượt xa phạm trù của người bình thường.
- Có một điểm tôi không quá chắc chắn, tên kia chạy trốn rất trôi chảy. - Luật sư An cau mày, tiếp tục nói: - Trôi chảy tới mức giống như đang bay vậy.
- Bay?
Trương Yến Phong lại muốn lấy cuốn sổ nhỏ ra ghi lại.
- Nếu là bay, trực tiếp bay từ tầng ba xuống tới cửa, tốc độ hẳn phải rất nhanh, chẳng lẽ là một quỷ ảnh mặc quần áo? Nhưng quỷ ảnh này…
Châu Trạch còn chưa nói hết lời.
Chỉ nghe bỗng nhiên phía sau truyền đến động tĩnh.
Ba người đàn ông tựa bên cửa sổ lập tức cùng nhau xoay người.
Ông lão tóc bạc nằm trên mặt đất không nhúc nhích lúc trước.
Vậy mà lúc này lại đứng lên.
Hơn nữa còn dương nanh múa vuốt!
Này con mẹ nó là xác chết vùng dậy sao!
Nói chung.
Thi thể lão giả này chợt vũ động, cộng thêm hình ảnh khi mở cửa phòng lúc trước.
Trong lòng Châu Trạch hơi "lộp bộp" một chút.
Thân làm quỷ sai.
Lại có thể tìm được cảm giác kích thích từng xuất hiện khi bản thân mình xem phim kinh dị trước đây.
Châu Trạch vốn muốn ra tay.
Nhưng anh không theo kịp.
Bởi vì Bạch Oanh Oanh cách ông lão bỗng nhiên bật dậy này khá gần.
- Anh anh anh.
- Hù chết người ta!
Bình thường, nữ sinh đối mặt với tình huống này.
Thiếu chút nữa đã trực tiếp bị hù ngất.
Khá một chút cũng sợ đến thân thể run run.
Nhưng Oanh Oanh lại vừa "anh anh anh".
Vừa theo bản năng huy quyền!
- Rầm!
Châu Trạch tin tưởng mới vừa rồi hẳn là Oanh Oanh thực sự bị giật mình.
Anh cũng bị giật mình.
Nhưng nắm đấm của Oanh Oanh vẫn trực tiếp đánh vỡ đầu của ông lão.
Đúng vậy.
Đánh bể nát.
Nhưng ông lão không đầu còn đang đung đưa.
Hệt như người già đang nhảy diss.
- Rốt cuộc lão ta là thứ gì vậy!
Luật sư An đi lên, đạp một đạp về phía ông lão không đầu.
- Rầm!
Ông lão bị đạp ngã.
Sau khi ngã xuống, bụng lão ta trực tiếp lún xuống.
Một thứ đầy lông chui ra.
- Tới đây cho tôi!
Trong nháy mắt, tay trái của luật sư An hóa thành bạch cốt thủ, đưa về phía trước.
Một con gì đó to lớn đã bị anh ta nắm trong tay.
Có điểm giống với mèo, nhưng lớn hơn mèo rất nhiều.
Có đuôi.
Thoạt nhìn như hồ ly, nhưng không phải hồ ly, nói chung là một thứ dáng dấp rất kỳ quái.
Trong mắt cái đồ chơi nhỏ này có hào quang màu xám đang lóe lên.
Tựa như nổi điên, cho dù nó đã bị túm lại vẫn đang không ngừng giãy giụa đạp nước như trước.
Nhìn ông lão không đầu kia.
Thì ra bên trong thi thể ông lão là trống rỗng, trước đó bởi vì có quần áo bao phủ cho nên mọi người không nhìn ra, hiện tại mọi người có thể tinh tường nhìn thấy cả phần bên trong ông lão đều bị đục rỗng.
Cho nên.
Khi cái đồ chơi này lộn xộn trong thi thể ông lão thì.
Trực tiếp khiến thi thể ông lão vũ động.
- Ông chủ, ông chủ có biết đây là cái quái gì không?
Luật sư An hỏi Châu Trạch.
- Tôi làm sao biết được, hồ ly không giống hồ ly, mèo không giống mèo. - Châu Trạch lắc đầu.
- Tôi biết. - Trương Yến Phong bỗng mở miệng nói: - Tôi lớn lên ở nông thôn, khi còn bé bên bờ ruộng có vật này, nó tên 'Tra'!
- Tra?
Châu Trạch đọc lại tên này một lần nữa.
Sau đó nhìn về phía Trương Yến Phong.
- Lão Trương, vậy khi anh còn bé ở nông thôn không có đồng bọn nào sao?
- Đồng bọn?
- Đúng, tên là Nhuận Thổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận