Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1261: Súc sinh (2)

Nhưng mà.
Sau khi đỡ vào tay.
Châu Trạch lập tức phát hiện điểm không bình thường.
Đứa nhỏ này.
Quá nhẹ!
Trên thực tế, khi mới vừa chào đời, trọng lượng cơ thể đều không cố định, bình thường một chút, sáu bảy cân (3 - 3,5kg) là được rồi, tám cân chín cân, đặt ở cổ đại cũng có thể trực tiếp dùng làm tên rồi.
Trọng lượng cơ thể của trẻ sơ sinh sinh non sẽ nhẹ hơn một chút, Châu Trạch nhớ trong sách kỷ lục có ghi lại hình như là một bênh viện ở Thẩm Quyến đã thành công bảo vệ một đứa trẻ sơ sinh bị sinh non nặng 400 gram, còn chưa tới một cân nữa. (1 cân = 500 gram)
Nhưng đứa trẻ đang trong tay anh đây.
Bạn ôm nó.
Căn bản cũng không thấy có chút sức nặng nào.
Rõ ràng là đầu của nó lớn như vậy.
Nhưng ngoại trừ xúc cảm mềm mại và nhờn như nước, căn bản là bạn không cảm giác được chút trọng lượng nào cả.
Đây không phải là trẻ sơ sinh.
Ít nhất.
Đây không phải là một đứa trẻ bình thường!
Châu Trạch từ từ đặt đứa trẻ trong tay xuống, giống như là thả một luồng không khí xuống vậy, sau đó, ánh mắt Châu Trạch lại lần nữa rơi lên trên người người phụ nữ nằm ở trên giường.
Người phụ nữ nhắm hai mắt.
Cái bụng vừa mới phồng lên kia cũng mềm mại xẹp xuống.
Cả người.
Lộ ra vẻ rất lười biếng.
Châu Trạch không nghĩ cảnh mới vừa rồi là cô ta đang sinh con, sinh dục, vốn nên là một chuyện rất thần thánh cũng là một chuyện rất thống khổ, nhưng, lại bị cô ta làm thành giống như đẻ trứng vậy.
Cô ta nằm ở đây, lại không thể làm cho người ta có chút cảm giác làm mẹ nào, mà lại giống một cái máy hoặc một cái xác biết đi không có suy nghĩ hơn.
Đi tới mép giường, Châu Trạch đưa tay sờ lên cơ thể người phụ nữ một chút, phát hiện da thịt của người phụ nữ này rất nhão, hơi dùng sức bóp một cái, tầng da thịt này sẽ bị xé thành từng mảnh nhỏ!
Đây căn bản không phải là một con người nữa!
- Roạt! ! !
Ông chủ Châu rất dứt khoát xé da thịt trên một cánh tay của người phụ nữ xuống.
Ngược lại tình cảnh không có chút kinh tởm mà máu tanh gì cả, bởi vì không thấy máu, có chút giống với xé túi chứa kem ra vậy, thứ lộ ra, là khói trắng bốc lên.
Lúc này.
Lại dùng tay đi sờ lại một chút nữa.
Mềm nhũn.
Lành lạnh.
Còn mang theo chút trơn nhẵn.
Giống như đang sờ vào một con tằm phiên bản lớn vậy.
Người phụ nữ này, không đúng, sinh vật này.
Dường như nó cũng thờ ơ không quan tâm đến tất cả hành vi của Châu Trạch, chỉ tiếp tục nằm ở nơi đó, giống như là đang làm trống đầu óc của mình, cũng không biết là nó đang cố ý chặn cảm giác đối với mọi thứ bên ngoài hay là bởi vì đã bị người ta cố ý thiến mất, chỉ còn lại chức năng nằm trên giường “đẻ trứng”.
Châu Trạch không vội cho nó chơi trò phanh thây mổ bụng.
Tuy nói thứ này làm cho người ta có một loại cảm giác buồn nôn.
Nhưng thứ càng kinh tởm thì nó càng có thể chứa có một ít tác dụng không tưởng tượng được.
Trực tiếp mở ngực mở bụng, tuy có thể ôn lại chứng nghiện giải phẫu lúc mới lên đại học, nhưng sau đó thì không còn gì chơi được nữa.
Móng tay trên ngón tay trỏ trái dài ra.
Châu Trạch ngồi chồm hổm xuống.
Cắt một mảnh thủy tinh ở dưới chân.
Ôm đứa trẻ sơ sinh ở trong ngăn chứa này ra.
Nhẹ.
Vẫn rất nhẹ.
Hoàn toàn không có chút sức nặng nào.
Làm cho người ta có một loại cảm giác giống như bản thân đang ôm một nhúm kẹo bông gòn vậy.
Mà sau khi ôm đứa trẻ sơ sinh ra.
Trong ngăn chứa bên dưới để lộ ra một tấm thẻ màu đen.
Châu Trạch nhặt tấm thẻ ra.
Trên đó viết chính là ngày sinh bát tự cùng với mệnh cách khí tượng.
Đặt đứa trẻ sơ sinh về lại.
Châu Trạch lại mở ngăn chứa thứ hai và thứ ba ra.
Sau khi đỡ đứa trẻ sơ sinh ở trong đó ra, bên trong, đều có một tấm thẻ ghi chép, tất cả ghi chép bên trên đều là ngày sinh bát tự và mệnh cách .
Lão Hứa không có ở đây, nếu không Châu Trạch còn có thể kêu lão Hứa phân tích thử rốt cuộc thì bát tự và mệnh cách này có tốt hay không đấy.
Về phần lão đạo.
Mặc dù là một đạo sĩ.
Nhưng Châu Trạch thật sự không dám đi tin tài nghệ chuyên nghiệp của ông ta.
Cũng may, mặc dù gần như là một chữ cũng không biết đối với những chuyện này, nhưng nhìn chung vẫn có thể hiểu được trong phần mô tả của mệnh cách, trên căn bản là lấy “lời nói cát tường” chiếm đa số.
Loại trừ đi loại khả năng cố tình chơi giả để kiếm tiền nhang đèn mà nói.
Cũng có nghĩa là.
Mấy đứa trẻ sơ sinh đầy trong phòng này, đều là tốt số, cho dù không phải tất cả đều là mang phú quý như ý, nhưng ít ra chắc cũng đều là kiểu thuận buồm xuôi gió vô bệnh vô tai kia, có mấy đứa bé, Châu Trạch xem mô tả mệnh cách, càng giống như có mệnh làm quan lớn hoặc là phát tài lớn.
Đây là có người nào đó làm tế đàn cầu phúc cho mình sao?
Châu Trạch đứng lên.
Anh từ phòng bếp đi tới phòng khách, nơi này còn có hai căn phòng, Châu Trạch đi trước đến trước một cánh cửa, đẩy cửa ra, bên trong lại là một cái bồn tắm, một cái bồn tắm có vòi nước rất lớn, ngoài ra còn có những bậc thang bằng đá cẩm thạch ngay ngắn chỉnh tề.
Dùng để tắm sao?
Ở trong khu dân cư này mà tạo được một cái bồn tắm lớn như vậy cũng không dễ dàng, chỉ riêng việc chống thấm đã là một công trình rất lớn rồi, chẳng qua, suy nghĩ lại “kỳ quan” ở trong phòng khách một chút, dường như cái bồn tắm này, cũng không tính là gì.
Đi tới trước cánh cửa thứ hai.
Đẩy cửa ra.
Bên trong, ở chính giữa có một cái đỉnh thanh đồng.
Ông chủ Châu là người của hai thế giới, đồ thực sự có thể gọi là đồ cổ mà anh đã từng tiếp xúc vẫn là đồ chôn theo của Oanh Oanh nhà mình, tự nhiên cũng không nhìn ra được rốt cuộc chiếc đỉnh thanh đồng là thật hay giả hay, hoặc giả là mang ý nghĩa niên đại gì đó.
Bên trên chiếc đỉnh thanh đồng có một cái ống bằng đồng lớn, có chút giống như máy hút khói, nhưng lại không trong trạng thái vận hành, bởi vì trong đỉnh thanh đồng có còn có nhang đèn đang cháy, nhưng hơi khói đốt ra đều đang khuếch tán trong phòng, cũng không bị hút đi.
Đối diện với chiếc đỉnh, là một thứ nhìn qua thì giống như một ống nhòm thiên văn, nhưng đợi sau khi đến gần, mới phát hiện là một cái tẩu hút thuốc lớn, có một vài nơi gọi là đại yên oa tử.
Bạn cần đăng nhập để bình luận