Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1808: Cười (1)

Nơi này, trước kia ông chủ Châu cũng đã từng tới, còn có một đoạn thời gian, bởi vì Doanh câu ngủ say, dẫn đến việc những tượng sáp ở trong này rơi vào tình trạng xao động, cuối cùng, ông chủ Châu đưa Thái Sơn tới, trực tiếp đập hết tất cả những thứ này!
Khi đó, Bạch phu nhân đã từng nghĩ cách dùng tiên khí mà mình đã tìm được để trợ giúp cho Lý Tú Thành – vốn là một thành viên trong này – trở về, thiếu chút nữa, là đã để cho bà ta thành công.
Đương nhiên, đoạn thời gian đó, chỉ có thể là trường hợp đặc biệt, phần lớn thời gian, bọn họ đều yên tĩnh như vậy, yên tĩnh đến không một tiếng động…
Sau khi nhìn thấy một màn này, cơ thể của Nửa gương mặt bắt đầu cứng ngắc, phảng phất như vào giờ khắc này, anh ta cảm nhận được nơi vốn là nơi quy tụ của mình.
Đây thật sự là rung động, nhưng anh ta vẫn dựa vào bản năng của mình, dốc toàn lực để khắc chế.
Đây là giả!
Giả, giả, giả!
Nửa gương mặt cúi gằm đầu của mình, giống như là một con đà điểu.
Chuyện này không có gì buồn cười, bời vì áp lực mà hiện tại anh ta đang phải tiếp nhận, đúng thật không phải là chuyện mà người bình thường có thể chịu đựng được.
- Ùng ục... Ùng ục... Ùng ục...
Tiếng nước chảy, bắt đầu vang lên.
Nửa gương mặt khẽ ngẩng đầu lên.
Nhìn thấy trong vực sâu ở trước mặt, lão ăn xin kia lại chuyển động một lần nữa.
Ông ta giống như đang lơ lửng ở trên không, hoặc giả là một người bị chôn sống đang ra sức đào bới.
Tiếng nước chảy, càng ngày càng gần, cũng càng ngày càng rõ ràng.
Bóng dáng của lão ăn xin, cũng đang càng ngày càng lớn.
Loại cảm giác này, giống như thể bạn đang đứng ở bên cạnh miệng giếng, cúi đầu, nhìn xuống một người đang bò ra từ trong giếng vậy.
Cảm giác không gian, vào lúc này đã bị ông ta bóp đến vỡ vụn.
- Phốc…
Lão ăn xin bò ra.
Từ trong vực sâu, ông ta đã bò vào trong ngôi mộ này.
Vào giờ khắc này.
Khung cảnh trí nhớ vốn bị chia cắt thành hai nửa, thực sự đã bắt đầu kết nối với nhau.
Đương nhiên, đó cũng không phải là liên kết theo nghĩa đen, mà là một loại phương thức diễn tả mà thôi.
Hẳn là vị đó, chủ động triệu hồi lão ăn xin ra, từ bên trong vực sâu – nơi mang táng vô số tượng sáp kia.
Đúng vậy, lão ăn xin cũng tính là một con chó của Doanh câu, mặc dù con chó này, là người trước đó anh ta tùy tiện tìm cho Doanh câu, nhưng dù sao cũng là làm chó, cho dù là đổi nghề giữa đường, thì ở trong vực sâu, vẫn sẽ lưu lại tượng hình của ông ta.
Lão ăn xin đứng ở trước mặt của Doanh câu, rất là cung kính, trên mặt, mang theo một loại biểu cảm sống sót sau tai nạn.
Người chưa từng đích thân trải qua, thực sự rất khó mà hiểu được loại thống khổ bị phong bế ở dưới vực sâu như thế này.
Phải biết, cho dù là lúc này, bất luận là trong quân đội hay là trong ngục giam, cũng đều không còn những phương thức trừng phạt được ẩn giấu, những người chưa thực sự trải nghiệm qua loại “biệt giam” này, thì không cách nào biết được sự đáng sợ của loại trừng phạt này, mà biệt giam bên trong vực sâu, lại càng là kinh khủng hơn vô số lần với thứ gọi là biệt giam ở bên ngoài.
Doanh câu ở bên cạnh Nửa gương mặt chậm rãi mở miệng nói:
- Còn muốn... đi xuống sao...
Lão ăn xin lập tức quỳ xuống, điên cuồng dập đầu với Doanh câu:
- Không… không… không… ở bên dưới… bên dưới thực sự quá đáng sợ…
Lão ăn xin sợ hãi khẩn trương đến mức ngay cả lời nói cũng không nói trôi chảy được.
Mà lúc này, sau lưng lão ăn xin, ở trong vực sâu kia, đột nhiên, như thể tất cả mọi tượng sáp đều đều loạt mở mắt ra, bắt đầu điên cuồng trôi nổi lên trên, nhưng bọn họ không được cho phép, không cách nào đi ra được, chỉ có thể tiếp tục ở lại bên trong trầm luân và cô đơn mà thôi.
Bọn họ, chẳng qua là đồ chơi của Doanh câu, không có sự cho phép của Doanh câu, dĩ nhiên không thể nói đến tự do gì đó rồi.
Ở nơi vực sâu, vô số tượng sáp đang nhìn chằm chằm vào lão ăn xin, điên cuồng cào cấu về phía trước, sự ghen tị mãnh liệt đã cắn nuốt thần trí của bọn họ, bọn họ không cam lòng, bọn họ bất bình, tại sao lão ăn xin có thể đi ra ngoài, còn bọn họ lại không thể!
Tiếng cào cấu chói tai kia, ở ngay sau lưng, cơ thể lão ăn xin vẫn luôn run lên bần bật, lại còn theo bản năng quay đầu nhìn lại một cái, sau khi chứng kiến sự điên cuồng của những người đó, biểu cảm kinh hãi trên mặt ông ta lại càng sâu sắc hơn.
Cũng may, bất luận bọn họ có phát cuồng như thế nào, cũng không cách nào thoát ra được.
Doanh câu khẽ ngẩng đầu lên, phát ra một tiếng giọng mũi.
- Ha…
Trong vực sâu, đám tượng sáp mới vừa rồi vẫn còn đang xao động kia, vào giờ khắc này dường như đều bị giam cầm lại, từng kẻ từng kẻ không thể không nhắm mắt, cánh tay buông thõng, lại lần nữa chậm rãi chìm xuống, chìm xuống, chìm đến tận đáy hồ.
Hơn nữa, khung cảnh vực sâu bị chia cắt ra lúc trước, vào lúc này cũng đang từ từ hợp lại, khung cảnh thể hiện bởi kết giới ký ức, lại lần nữa hoàn chỉnh, nơi này, vẫn là cổ mộ.
Ánh mắt của Nửa gương mặt thỉnh thoảng lại di chuyển ở trên người mấy con rối nam giới và trên người lão ăn xin.
Rất hiển nhiên.
Lão ăn xin không nhìn thấy anh ta, dù sao lão ăn xin chẳng qua chỉ là một nhân vật ở trên màn ảnh mà thôi.
Về phần Doanh câu, anh ấy thì khác.
- Tôi không muốn… không muốn... không muốn đi xuống nữa… đừng để cho bọn họ bắt được tôi… đừng để cho bọn họ bắt tôi đi xuống mà…
Lão ăn xin tiếp tục dập đầu cầu khẩn.
Trong rất nhiều tượng sáp của Doanh câu, có thể nói, ông ta, là kẻ vô dụng nhất.
Dù sao, đây cũng là một chó mới mà Nửa gương mặt – người trước đã đã thành công trong việc tách rời khỏi Doanh câu – vì để cố ý trêu chọc Doanh câu mà tìm cho anh ấy.
- Tôi có thể... cho anh… mấy chục năm… tự do…
Doanh câu đi xuống bậc thang, đi tới trước mặt của lão ăn xin.
- Cảm ơn... Cảm ơn... Cảm ơn!
Lão ăn xin mừng đến chảy nước mắt.
- Tự mình… đi xuống đi…
Lão ăn xin nghe nói như vậy, có chút mờ mịt, nhưng ánh mắt lập tức rơi vào vị trí hồ nước ở sau lưng Doanh câu.
Ngay sau đó, không dám trì hoãn, lập tức đứng dậy, leo đến bên trên hồ nước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận