Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1160: Đến cửa! (2)

Trong lòng Châu Trạch bỗng nhiên có chút bận tâm tới an nguy của luật sư An.
Dù sao cũng là thủ hạ đắc lực nhất của mình.
Aish.
Vừa nghĩ tới đây.
Châu Trạch nói với vị sư phụ tiểu ca đã bóp chân cho mình xong và đang chuẩn bị đắp muối nhiệt:
- Anh đẹp trai, qua bên cạnh mua giúp tôi gói thuốc lá, chờ lát nữa tính tiền một lần.

Lúc bạn đang thoải mái hưởng thụ cuộc sống, luôn có người đang gánh vác cho bạn.
Cho nên.
Lúc này, Phùng Tứ rất không bình tĩnh.
Tuy nói anh ta vẫn đang lang thang trong nội thành Dương Châu như trước.
Thế nhưng loại cảm giác bất an này.
Lại càng ngày càng khẩn trương rồi.
Bên trong đội chấp pháp cũng không hoàn toàn đều là người tốt, thế nhưng đều là loại người hung ác đó, bọn họ không nói lý lẽ, chỉ nhận người chết.
Dưới điều kiện tiên quyết là bọn họ cảm thấy sẽ thoát tội được, giết mấy người bình thường bổ sung chút khí huyết, bồi bổ chút huyết thực, không có gì lớn, chỉ cần không làm đến quá đáng là được, lại sẽ đối xử một cách cạn tàu ráo máng, tuyệt đối không buông tha với đám người phạm pháp của âm ti.
Ở góc độ của đội chấp pháp.
Canh Thần giết ba đồng đội của bọn họ.
Gần như là phải giết ngay lập tức báo thù một phần.
Lần này bọn họ được bỏ lệnh cấm rồi, người dẫn đầu cũng chính là đội Giáp duy nhất còn sót lại kia, điều bọn họ muốn hẳn là khẩn cấp hy vọng một vài chuyện gì đó, để lần nữa khôi phục lại địa vị và vinh quang ngày xưa của bọn họ.
Cũng vì vậy, vào lúc này lại có người dám giết người của đội chấp pháp, chẳng khác gì là đang hung hăng đạp một cú vào trái tim thủy tinh của bọn họ, bọn họ không nhảy dựng lên không xù lông lên mới là chuyện là.
Quan trọng nhất là, thân phận của luật sư An, không ra được ánh sáng, anh ta – dưới sự cho phép của mọi người – có thể tự do trong bóng tối, mà một khi ra ngoài ánh sáng, chắc chắn phải chết ngay lập tức.
Phùng Tứ đứng ở sân thượng trên nóc nhà, đưa mắt ngắm hướng bốn phía, nhưng cũng chỉ nhìn ngắm xung quanh mà thôi.
- Rốt cuộc là anh đang ở đâu…

- Rốt cuộc là anh muốn đi đâu! - Luật sư An rất cáu kỉnh quát.
Bọn họ đã dừng lại trong căn phòng bỏ trống này rất lâu rồi.
Luật sư An biết rõ, con cá đang bơi mới là con cá khó bắt nhất, mà bọn họ đã ở lại đây thời gian lâu như vậy, đã đủ cho đám người kia đi đan lưới bắt cá rồi.
Lúc này Canh Thần không còn là trẻ sơ sinh nữa, anh ta đã vào bên trong một mô hình người mẫu bằng nhựa, tam hạ ngũ tru nhị, sửa đổi lại cơ thể người mẫu này một chút, thì thành một căn nhà mới rồi. (3=5-2: là phép tính thuộc lòng, ý chỉ sự thuần thục, dễ dàng)
Vào giờ phút này.
Canh Thần đang ngồi ở trên ghế, trước mặt chất đống rất nhiều tài liệu, anh ta đang chế tạo con rối.
Trước đó, những con rối do Canh Thần chế tạo sau khi hoàn dương, cơ bản đều đã bị phá hủy trong trận giao đấu với đám người của tiệm sách, hiện tại anh ta cần phải thu mua một đống đồ dùng mới.
Nhưng anh ta không lo lắng không sốt ruột như thế, thật sự khiến cho luật sư An không chịu nổi.
Vào lúc này.
Canh Thần đang ngồi ở nơi đó.
Ở trong mắt luật sư An, chính là một cái nồi siêu lớn sắp đổ đang ngồi ở nơi đó!
Buồn bực nhất là, bạn vẫn không thể nói thẳng nói cho người ta biết.
Người anh em à!
Anh đã bị ông chủ nhà chúng tôi đưa nguyên một cái nồi lên đầu rồi!
- Ở Dương Châu này có một kẻ bỏ trốn, trước đó tôi đã cảm ứng được, khi còn sống tên đó chính là người Dương Châu.
- Lại nói, các người cùng nhau phụ trách canh gác Phong Ấn Chi Địa ở cực tây lâu như vậy rồi, lại không tạo được chút cảm tình nào sao?
Canh Thần tạm dừng động tác mình đang làm, nói:
- Nếu như không tạo được cảm tình, vào lúc bọn họ chuẩn bị làm phản, tôi cũng đã bị giết rồi.
- Ồ.
Đúng vậy.
Chắc chắn không thể nào từ phán quan đến quỷ sai được phái đến Phong Ấn Chi Địa đều làm phản tập thể được, dù là trong coi ở nơi đó coi như là một loại chuyện cực khổ, nhưng dầu gì cũng coi như là một quan chức.
Cho nên.
Mở đầu của làm phản, nhất định là phải giết một đám người cùng một phe trước.
- Tình cảm đều vô cùng tốt. - Canh Thần lại nói thêm một câu - Nhưng tình cảm là tình cảm, chuyện cần phải làm thì vẫn phải làm.
Luật sư An ngồi xổm xuống, nói:
- Ngược lại đạo lý này cũng lại không thực hiện ở chỗ của tôi được.
- Nhưng ông chủ của anh đã đồng ý. - Canh Thần bỗng nhiên tới cau này.
- Có ý gì?
- Anh ta chẳng qua là đang trốn tránh.
- Anh ấy chẳng qua là đang lười mà thôi.
- Cần phải trốn tránh, là bởi vì còn có cảm giác, cho nên mới phải trốn tránh. - Canh Thần liếc mắt nhìn luật sư An một cái - Loại người cáo già như anh, nếu đã nhập hội, căn bản cũng không cần trốn tránh.
- Được, anh cao thượng, anh kiêu ngạo, anh giỏi lắm.
- Ừm.
Trong căn phòng, lại yên tĩnh lại.
Luật sư An lấy điện thoại di động ra, không có tín hiệu, Canh Thần bố trí kết giới ở nơi này, luật sư An còn cố ý củng cố một chút, cho nên, điện thoại di động lại trở thành cục gạch.
- Tôi đã chuẩn bị xong rồi.
Canh Thần đứng lên.
- Vậy có phải là hiện tại chúng ta có thể đi rồi không?
- Được rồi, đi thôi, đi tới địa điểm tiếp theo.
- Được, tôi đi khởi động xe, chúng ta đi nhanh lên.
- Tại sao anh lại vội vã như vậy?
- Bởi vì vừa nghĩ tới hiện tại nhân gian đang rơi vào tình trạng nguy cấp, an toàn sinh mạng và tài sản của rất nhiều dân chúng bình thường đang bị đe dọa như vậy, tôi lập tức đứng ngồi không yên!
Canh Thần khẽ ngẩng đầu lên.
Hiển nhiên.
Anh ta không tin.
- Trước khi đi, tôi còn muốn làm một chuyện.
- Chuyện gì?
- Gửi một tin tức cho âm ti, nói cho bọn họ biết vị trí cụ thể của đám người bỏ trốn đó.
- Thật ra thì không cần phải làm vậy, đội chấp pháp tìm người, hẳn là cực kì nhanh chóng.
Luật sư An sợ lúc Canh Thần gửi tin nhắn sẽ để lộ vị trí của hai người bọn họ, phải biết, ở trong mắt đội chấp pháp, hiện tại, thế nhưng đầu của Canh Thần càng đáng giá càng hấp dẫn giá trị thù hận hơn so với đám người bỏ trốn kia đó.
- Yên tâm, tôi còn muốn bắt giữ hết tất cả đám người bỏ trốn, tôi sẽ không để cho bản thân xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận