Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 344: Chuyện xưa chân thật!

Đẩy cửa ra.
Châu Trạch và Bạch Oanh Oanh cùng xuất hiện.
Bên ngoài.
Sắc trời đã sáng, hẳn là sáng ngày thứ hai đã tới.
Quần áo trên người anh đã rách nát nhiều chỗ, ngay cả móng tay trên ngón út của anh hiện tại vẫn còn đang chảy máu.
Cái bóng trong sách đã từng nói, trên thế giới này, không phải thứ gì không là thật cũng là giả.
Hiện tại, Châu Trạch đã cảm nhận được loại cảm giác ấy. Bởi nếu là giả dối, giống với những ảo cảnh trước đây mình đã từng trải qua, như vậy khi bản thân mình xuất hiện, hẳn là trên người mình phải không có thương tích gì, thậm chí còn không có chút vết tích nào về sự tồn tại của những chuyện vừa xảy ra.
Bạch Oanh Oanh cầm lấy tay của ông chủ nhà mình, cẩn thận thổi thổi vết thương trên móng tay anh, an ủi:
- Ông chủ, anh không có đau không? Phù phù, anh có đau lắm không?
- Không sao, còn có thể dài ra lại.
Châu Trạch nhìn tay mình, trước kia trong tay anh có bút, nhưng từ sau khi anh tự đi ra ngoài, chiếc bút đó đã biến mất, không thấy đâu nữa.
Cái bóng nói nó là giả, bởi vì tác phẩm này còn chưa được viết xong.
Cho nên chỉ có một chiếc bút giả còn lưu lại ở đây, bút chân chính lại không ở nơi này.
Như vậy.
Bút chân chính nằm ở nơi nào?
Là Phán Quan Bút sao?
Châu Trạch nghĩ tới nhà văn nữ đã dẫn theo hai người con uống thuốc độc tự sát. Câu chuyện này là do cô ấy viết ra, cuối cùng, người không chịu được cũng là cô ấy. Cô ấy đã chết, liệu chiếc bút đó có bị xử lý với tư cách là di vật của cô ấy không? Hay nó đã được cất chứa lại?
Chờ sau khi quay về, lại kêu mấy người lão đạo và tiểu loli đi thăm dò chuyện này một chút. Chiếc bút đó thật quá kinh khủng. Nhưng nếu để nó tiếp tục lưu lại bên ngoài, sẽ còn kinh khủng hơn.
Có thể sẽ ủ ra màn thảm kịch tương tự thứ hai.
Đẩy cửa màu đen.
Châu Trạch nhìn thấy xe của Trương Yến Phong ngừng ở bên ngoài. Cảnh sát Trương đang tựa trên cửa xe hút thuốc. Vừa thấy cửa mở, cảnh sát Trương lập tức đi tới, nhìn nhìn dáng dấp hơi thê thảm của Châu Trạch, nói:
- Tôi gọi điện thoại cho anh mấy lần không gọi được, vốn muốn đi vào, nhưng ngẫm lại, vẫn nên chờ anh đi ra thì hơn.
- May mà anh không vào.
Châu Trạch cảm thấy hơi may mắn. Nếu cảnh sát Trương đi vào, phỏng chừng anh ta cũng sẽ vào trong sách, đến lúc đó, sau đã Châu Trạch và Bạch Oanh Oanh đi ra rồi lại phải đi vào xử lý chuyện của anh ta một lần nữa.
Lên xe, rõ ràng Trương Yến Phong còn ân cần mà chuẩn bị bữa sáng.
- Chuyện đã được giải quyết rồi sao?
- Anh muốn biết phương diện nào? - Châu Trạch hỏi.
- Tôi chỉ muốn biết vụ án kia là do con người gây ra hay vì nguyên nhân khác… Mà em gái của tôi… thật sự tự sát sao?
- Không phải do con người, em gái anh chắc cũng tự sát thật. - Châu Trạch trả lời.
- Đã giải quyết được vật kia chưa?
- Tôi sẽ giải quyết nó. Đúng rồi, di vật của em gái anh lúc đó đã được xử lý như thế nào?
- Trong nhà của tôi còn chứa một bộ phận, trong nhà em rể tôi cũng chứa một bộ phận.
- Đưa địa chỉ là và phương thức liên hệ của em rể anh cho tôi, tôi tìm người đi xem.
- Được.
- Được rồi, cứ như vậy đi. Tôi và Oanh Oanh đón xe trở về, sẽ không quấy rầy chuyện anh đi làm. Về phần biệt thự này, tốt nhất là anh đừng tự ý đi vào nữa, có hiểu không?
Tuy nói câu chuyện xưa kia đã kết thúc.
Nếu như lúc trước không phải lão đạo đi WC, rảnh rỗi không có chuyện làm dán một tấm bùa giấy lên.
Tiếp sau cũng sẽ không có nhiều chuyện phát sinh như vậy.
Nhưng vì lý do an toàn, tạm thời vẫn nên ít đến biệt thự này thì hơn. Cho dù là Châu Trạch cũng quyết định, trước khi tìm được chiếc bút đó, anh sẽ không vào ở thêm một lần nào nữa. Ngộ nhỡ đụng phải chuyện quái gì gì đó, trải qua thêm một lần, không biết có thể qua nổi hay không.
Xuống xe, phất phất tay với xe của cảnh sát Trương, nhìn xe của cảnh sát Trương biến mất trong tầm mắt, bỗng nhiên Châu Trạch nghĩ tới một vấn đề, rơi vào trầm tư.
- Ông chủ, làm sao vậy?
- Tôi đang suy nghĩ, vị kia có còn ở trong thân thể của tôi hay không.
Châu Trạch nghĩ tới cái gương kia.
Cùng với cái vị trong gương kia.
Ở trong chuyện xưa, anh với anh ta đã bị ngăn ra.
Hiện nay bản thân mình đã thoát khỏi câu chuyện xưa ấy.
Như vậy.
Anh ta thì sao?
Nếu như anh ta mất đi, thể xác và tinh thần mình đều nhẹ nhõm, không cần lo lắng một ngày nào đó chính mình bị người ta cướp mất.
Nhưng vì sao trong lòng mình lại có chút chột dạ?
Nhất là lần này, trong chuyện xưa, bản thân mình không thể mở vô song.
Khiến bản thân mình không thể thích ứng nổi.
Lúc này.
Ông chủ Châu cảm thấy mình quá cá muối.
Giống hệt như mấy em gái hay dụ người giàu có, nhưng luôn nói mình là lần đầu tiên, rất đau vậy.
Nhưng hình như nếu mình có thể tìm được chiếc bút đó, phải chăng điều đó cũng đồng nghĩa với, mình có phương pháp trấn áp anh ta rồi?
Có thể không buồn phiền tiếp tục tháng ngày mở auto.
Chỉ nghĩ thôi đã thấy vô cùng tươi đẹp.
Oanh Oanh đi tới trước mặt Châu Trạch.
Duỗi nhẹ tay mà gõ ngực Châu Trạch.
Châu Trạch có chút không rõ ràng cho lắm.
- Này, anh còn ở bên trong đó hay không?
Oanh Oanh hướng về phía ngực Châu Trạch hô lên.
- ... ... - Châu Trạch.
Như là không nghe được.
Oanh Oanh lại chủ động dán lỗ tai mình lên ngực Châu Trạch.
Động tác này.
Hệt như cô gái chủ động tập nhào vào trong ngực tình nhân.
Oanh Oanh đưa tay nhẹ nhàng mà gõ lên ngực Châu Trạch.
- Nghe được xin mời đáp lại.
Châu Trạch nở nụ cười.
Một tay rất tự nhiên ôm lấy cô gái trước mặt.
Oanh Oanh cũng sửng sốt một chút.
Thè lưỡi.
Ra vẻ cái gì cũng không biết.
... ...
Trương Yến Phong không trở về cục ngay, mà anh ta trực tiếp lái xe tới ngục giam Thông Thành ở Quan Âm Sơn. Hôm qua anh ta đã hẹn tới thăm tù.
Bởi Châu Trạch muốn tìm em rể của mình hỏi một chút tình huống, nên anh ta mới chuẩn bị lịch hẹn hôm nay. Nhưng nếu Châu Trạch đã nói em gái mình tự sát thật, mà sự kiện kia cũng không phải do con người tạo thành… Nên màn thăm tù này cũng biến thành an ủi.
Trong lòng Trương Yến Phong rất phức tạp.
Anh ta vốn cảm thấy em rể mình bị oan.
Hiện tại anh ta còn nhận được đáp án khẳng định từ Châu Trạch.
Em rể của mình thật đáng thương cảm. Vợ con đều chết hết, kết quả bản thân mình còn bị ngộ nhận là người thi bạo, bị nhốt vào ngục giam.
Về phần phải làm sao để giúp em rể thoát tội, khiến em rể được tự do… Khó, thực sự rất khó. Chẳng lẽ lại kêu Trương Yến Phong chủ động nói với quan toà rằng không phải em rể của anh ta thi bạo, mà là quỷ thi bạo?
Ngồi bên ngoài giá ngăn bằng kính.
Em rể mặc áo tù nhân đang được bảo vệ đưa đến.
Em rể gầy teo, cao ráo, sau khi bị bỏ tù vài năm lại càng lộ ra vẻ gầy gò. Nhưng thoạt nhìn, trạng thái tinh thần của em rể vẫn còn tốt, cũng không hề có cảm giác tự giận mình.
- Anh rể.
Cầm điện thoại lên, bắt đầu giao lưu.
- Gần đây em có khỏe không?
- Em rất khỏe.
Trương Yến Phong gật đầu, an ủi: - Không nên từ bỏ hy vọng đối với cuộc sống này, mãi mãi cũng không nên.
Cảnh sát Trương an ủi người, vĩnh viễn chỉ có một bộ cứng nhắc như vậy. Trước đây khi anh ta "an ủi" Châu Trạch trong trại tạm giam cũng là như thế. Nhưng chính là loại an ủi cứng nhắc ấy, lại rất dễ khiến người ta cảm nhận được sự chân thành bên trong.
Em rể gật đầu, thậm chí còn chủ động cười cười với Trương Yến Phong.
- Anh rể, em biết.
- Quyển Quyển mất.
- Hai con của em cũng không còn.
- Nhưng em luôn cảm thấy bọn họ còn đang ở bên cạnh em, còn đang dõi theo em.
- Em định chờ sau khi ra ngục sẽ đi khắp nơi du lịch, mang theo hình của bọn họ, đi khắp nơi đi nhìn xem. Trước đây em bận rộn chuyện trong xưởng, có rất ít thời gian để ở bên cạnh bọn họ.
- Chờ sau khi em rời khỏi đây, em sẽ dẫn bọn họ cùng đi lữ hành.
Trương Yến Phong thở dài một hơi nhẹ nhõm: - Chờ ngày em ra tù, anh sẽ tới đón em.
- Được, anh rể.
Hai người đàn ông cùng im lặng hồi lâu.
Thời gian thăm tù vốn không nhiều, Trương Yến Phong cũng không phải thẩm vấn phạm nhân.
Đến cuối cùng, rất nhanh, thời gian thăm tù đã kết thúc.
Em rể có chút buồn bã nói: - Anh rể, cảm ơn anh còn tin tưởng em.
Trương Yến Phong nhất thời nghẹn lời.
Nói cho cùng.
Là anh ta có lỗi với em rể.
Là một cảnh sát, thế nhưng anh ta không thể nào trả lại danh dự cho em rể.
- Đã đến giờ, cảnh sát Trương. - Một tên chủ nhiệm ngục giam đi tới nhắc nhở.
- Được, cảm ơn.
Trương Yến Phong gật đầu, nhìn em rể mình bị người ta đưa ra khỏi phòng thăm tù.
Người thường đến thăm tù đương nhiên không thể có lãnh đạo đến cùng như vậy, nhưng vị chủ nhiệm này đã quen biết Trương Yến Phong từ rất lâu rồi. Trước kia là vì công việc nên có quan hệ quen biết, sau lại vì tính tình hợp nhau, thỉnh thoảng còn ra ngoài gặp mặt uống chút rượu...
Hai người song song đi ra ngoài, tùy ý trò chuyện.
- Lão Trương à, anh thật sự tin tưởng anh ta bị oan sao?
Trương Yến Phong gật đầu.
- Quên đi, đây là chuyện nhà của anh, tôi cũng không nói nhiều. Thật ra, tôi cũng cảm thấy có thể anh ta bị oan. Thái độ và biểu hiện của anh ta khi cải tạo trong tù đều rất tốt đẹp, quả thật là anh ta đã tạo thành một tấm gương tốt. Vài lần giảm hình phạt thành công, đoán chừng chỉ cần qua thêm một năm nữa, anh ta đã có thể ra tù.
Bên cạnh hành lang có một bảng vàng danh dự.
Ngay từ đầu là bảng vàng khen ngợi những đảng viên tiên tiến làm việc giỏi trong ngục giam.
Sau này lại khen ngợi những người có thành tích cải tạo giỏi.
Ảnh chụp em rể nằm ở đầu bảng.
- Trong tù, bình thường anh ta rất hay khuyên và cổ vũ những phạm nhân khác tích cực tham gia cải tạo, cũng có trợ giúp rất lớn với công việc của chúng tôi.
- Còn có, anh ta còn viết sách, xuất bản, ảnh hưởng rất mãnh liệt.
- Ah, viết sách? - Trương Yến Phong có chút tò mò nói.
- Đúng vậy, anh ta viết một quyển


Đường Cứu Rỗi


. Vai chính là một phạm nhân, bối cảnh là ngục giam Thông Thành chúng tôi. Trong truyện kể về con đường phạm tội cho tới khi bị pháp luật trừng trị của một phạm nhân.
- Truyện kể lúc mới bắt đầu, nhân vật chính không giảng hoà, ngoan cố chống cự, đến sau đó chủ động tiếp nhận và sửa chửa sai lầm của mình.
- Tích cực tiếp nhận cải tạo, nỗ lực để được giảm hình phạt.
- Tranh thủ sớm ngày có thể trở về xã hội, làm một người hữu dụng đối với xã hội, dùng tư thái tích cực để đối mặt với cuộc sống trong ngục giam, đối mặt với con đường nhân sinh sau này.
- Sách của anh ta tôi cũng đã xem rồi, anh ta viết rất tốt.
- Vậy cũng không tệ.
Trương Yến Phong gật đầu, rất thoả mãn.
- Trong phòng làm việc của tôi còn có một vài quyển, anh có muốn cầm một quyển về xem không?
- Tôi nói này lão Trần, có phải anh gặp ai cũng kêu người ta cầm một quyển không? Cầm quyển sách này làm tài liệu quảng cáo tuyên truyền cho ngục giam của anh?
- Ha, đưa cho anh mà anh còn không lĩnh tình… Đi đi, không tiễn, chính anh tự tới phòng đọc sách mà mua đi thôi.
Hai người vừa đấu võ mồm vừa tiếp tục đi lên phía trước.
- Mỗi ngày anh ta đều đang viết sách sao?
Trương Yến Phong nhớ, trước đây hình như em gái mình đã nói với mình, vì bọn họ cùng nhau viết tiểu thuyết sáng tác nên mới quen biết qua mạng, sau đó mới yêu đương.
Chỉ có điều, lúc ấy thu nhập của hai người đều tương đối thấp, điều kiện gia đình em rể cũng không tiện, cho nên mới trở thành người ở rể, nắm lấy quyền điều hành xưởng bánh trung thu nhỏ của nhà họ Trương. Sau khi em gái mình sinh con xong lại chuyên tâm ở nhà sáng tác, sau đó còn liên tục xuất bản rất nhiều sách.
Cho nên nói.
Người em rể của anh ta cũng có thể tính là vì tình yêu mà chủ động bỏ qua giấc mộng của mình.
Ngẫm lại.
Cũng thật không dể dàng.
Hiện tại.
Tài hoa của anh ta chỉ có thể thi triển trong tù.
- Tôi đã nói với anh ta rồi, ngục giam chúng tôi có phòng máy vi tính. Lúc đầu tôi đã phê chuẩn để anh ta có thể tới phòng máy vi tính sáng tác sau khi thực hiện xong hoạt động cải tạo mỗi ngày.
- Không phải tác giả bây giờ đều dùng máy vi tính dùng bàn phím để viết truyện sao.
- Nhưng anh ta không muốn.
- Anh ta nói anh ta thích cầm bút máy của anh ta, viết chuyện xưa trên giấy.
- Anh ta nói, như vậy, viết ra chuyện xưa mới có thể càng thêm gần gũi với mọi người hơn.
- Càng chân thật hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận