Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 546: Lão Tôn ta thật sợ! (1)

- Xin lỗi.
- Quấy rầy!
Ngay sau đó.
Chính là "rầm" một tiếng.
Cửa lớn màu vàng óng bị đóng lại một cách nhanh chóng.
Dứt khoát.
Lưu loát.
Không có chút dài dòng dây dưa nào.
So với loại chậm rì rì khi mới vừa ra đến, nghiêm túc lại trang nghiêm, quả thực như hai thái cực.
Thậm chí.
Mơ hồ từ trong cửa còn vọng ra tiếng mắng chửi trầm thấp càng lúc càng xa:
- Tên quy tôn tử nào bẫy người...
- ... ... - Hòa thượng chốc đầu.
- Răng rắc...
Như có vật gì cực kỳ trân quý.
Vỡ nát.
Rơi đầy đất.
Thân hình chỉ còn lại da bọc xương của hòa thượng chốc đầu.
Lay động một trận.
Sau đó.
"Phù phù" một tiếng.
Ngã về phía sau.
Tại sao sẽ như vậy?
Tại sao sẽ là như vậy?
Vậy mà sẽ là như thế này?
Bi thương với tâm chết.
Có lẽ.
Thứ làm người tuyệt vọng chân chính không đến từ sự chinh phục trên mặt cơ thể, mà là sự phá hủy đến từ tinh thần!
Ngồi trên ngai vàng xương trắng, khóe miệng Châu Trạch có chút không hài hòa mà giật giật.
Nham thạch nóng chảy cũng không còn lăn lộn.
Đám xương trắng bên dưới cũng không dương nanh múa vuốt.
Vong hồn trong Minh Hà cũng cùng nhau im lặng.
Một con quạ đen như dự định bay tới nơi này, phi hành một vòng trên đỉnh đầu, lại kêu một trận, nhưng mới vừa nhìn thấy chiến trận này, nó trực tiếp quay đầu lại, bị dọa chạy.
Mấy chiếc lá rụng bị gió thổi đến, nhưng còn chưa tới gần đã bị hơi nóng từ nham thạch nóng chảy thổi ngược trở về, ngược lại không thể thổi qua.
Phật đâu?
Phật đâu?
Phật đâu!
Bản thân mình bày ra chiến trận nghiêm túc nhất.
Lấy ra sự uy nghiêm nhất của bản ngã.
Vốn tưởng rằng có thể gặp được một hậu bối vãn sinh có thể ngồi ngang hàng với mình.
Nhưng hiện tại là có ý gì?
Bản thân mình còn bày ra nghi thức hoan nghênh.
Bày ra đội danh dự.
Kết quả là vứt mị nhãn cho người mù xem?
Trong lúc nhất thời, Châu Trạch có chút mê man.
Dường như anh ta hơi không thể nào chấp nhận được loại thay đổi đột nhiên này.
Cảm giác này giống với cảm giác khi anh ta mới vừa tỉnh lại.
Hoàn toàn không có chút phòng bị.
Sau khi mê man.
Chính là phẫn nộ.
Châu Trạch đứng bật dậy.
Ngai vàng xương trắng sau lưng biến mất không thấy gì nữa.
Nham thạch nóng chảy trên mặt đất cũng đều tiêu tán.
Ngay tiếp theo, vong hồn trong sông cũng tập thể vô tung vô ảnh.
Trời vẫn là bầu trời kia.
Đường vẫn là đường kia.
Bờ sông vẫn là bờ sông kia.
Không hề có thay đổi gì phát sinh.
Hết thảy tất cả đều khôi phục nguyên trạng.
Châu Trạch vẫn đứng ở nơi đó.
Anh ta cảm thấy hiện tại mình chính là một ZZ.
Rốt cuộc mình đang làm cái gì?
- Phật của... ... ngươi đâu?
Châu Trạch hướng về phía hòa thượng chốc đầu nằm ở nơi đó không nhúc nhích, hô lên.
Hòa thượng chốc đầu không trả lời.
Đã dầu hết đèn tắt.
- Đây là... ... Phật mà... ... ngươi nói?
Châu Trạch hít sâu một hơi.
Một tay theo bản năng bắt lấy vị trí lồng ngực của mình.
Chỉ là lần này anh tat không định đâm xuống.
Lần này.
Thật sự là ngực đau.
Tức giận đến đau!
Anh ta không tiếc bại lộ thân phận của mình, đi gặp Phật.
Nhưng vậy mà Phật lại trực tiếp bị khí tức của mình chấn nhiếp.
Thậm chí Châu Trạch có thể xác định.
Phật còn chưa nhìn thấy bản thân mình.
Thuần túy là sau khi mở một khe nhỏ ra, cảm ứng được khí tức của mình.
Trực tiếp bị hù tới phải đóng cửa.
Còn nói đi nhầm cửa?
Còn nói là quấy rầy rồi?
Đương nhiên.
Thân phận không bị phát hiện là một chuyện tốt, nếu chuyện anh ta còn sống bị đám thượng tầng phát hiện, nhất định sẽ dẫn tới rung chuyển cực lớn, đến lúc đó, không phải một phòng sách Thông Thành nho nhỏ có thể ngăn cản.
Nhưng Châu Trạch cũng không vì vậy mà cảm thấy may mắn chút nào.
Anh ta không tiếc bại lộ thân phận, thấy Chân Phật.
Nhưng Phật lại là bộ dáng này?
Cánh tay Châu Trạch bắt đầu run lên, vẻ mặt thống khổ bắt đầu trở nên sâu sắc.
Anh ta hung tợn nhìn chằm chằm thi thể hòa thượng chốc đầu.
Cưỡng ép đưa tay.
Định biến hòa thượng chốc đầu thành cương thi.
Khiến lão ta vĩnh viễn không thể vào luân hồi.
Đây chính là cái giá cao mà lão ta phải hứng chịu vì dám trêu chọc mình!
Không phải mày muốn trở thành Phật sao?
Tao để mày trọn đời không được siêu sinh.
Trở thành tồn tại phản nghịch tam giới không dung!
Nhưng tay anh ta mới vừa vươn ra phân nửa.
Châu Trạch đã đột ngột nhắm nghiền hai mắt.
Sau đó quỳ rạp trên mặt đất.
Cắn răng.
Muốn giãy giụa.
Cuối cùng lại trực tiếp đỡ lan can bên lề đường.
Thân thể run lên.
Vẫn không nhúc nhích.
- Rầm...
Xiềng xích màu đen đã khóa chặt thân thể thiếu nữ ngăm đen rất lâu rốt cục cũng biến mất.
Thiếu nữ ngăm đen muốn đứng lên theo bản năng, cô ta muốn chạy.
Nhưng hai chân cô ta lại hoàn toàn không nghe sai khiến.
Cô ta ngồi dưới đất nhìn hai chân mình, muốn dùng ánh mắt phẫn hận nhìn về phía người đàn ông ngồi xổm bên cạnh lan can kia, nhưng không biết tại sao, cảm xúc phẫn nộ nơi ánh mắt mình, khi gần quét về phía anh thì, trong nháy mắt không còn sót lại chút gì.
Cô ta.
Không dám!
Đúng vậy.
Sau khi kiến thức tràng diện mới vừa rồi kia.
Cái gọi là phẫn nộ.
Cái gọi là bất mãn.
Cái gọi là thù hận.
Hoàn toàn bị xóa đi sạch sẽ.
Loại cảm giác tuyệt vọng thê lương này như thân thể và linh hồn bị song trọng nghiền ép hết lần này tới lần khác!
Bản thân mình hoàn toàn bị chinh phục.
Cắn răng.
Ngẩng đầu.
Cô ta rất muốn khóc.
Rất muốn nhào vào trong lòng mẹ chồng mà khóc thật to.
Hôm nay cô ta đã hối hận rất nhiều lần vì đã trồng mẹ chồng xuống.
Hơn nữa có trồng cũng không nên trồng sâu như vậy.
Có trồng sâu như vậy cũng không nên không bày ra bất kỳ ký hiệu gì.
Hiện tại cô ta muốn đào mẹ chồng lên cũng không tìm được.
Khác với thiếu nữ ngăm đen đang ngồi một mình hối hận ở chỗ kia.
Sau khi cảm nhận được Châu Trạch bỗng nhiên dựa vào lan can, vẫn không nhúc nhích.
Oanh Oanh lập tức ý thức được cái gì.
Miễn cưỡng mà đứng lên.
Lảo đảo chạy tới bên cạnh Châu Trạch.
- Ông chủ? Ông chủ?
Oanh Oanh dìu lấy Châu Trạch, lúc này, Châu Trạch còn nhắm hai mắt, như còn chưa thức tỉnh lại, nhưng Oanh Oanh rõ ràng, hiện tại, linh hồn trong thân thể này là ông chủ nhà mình, không sai.
- Này!
Ánh mắt Oanh Oanh nhìn về phía thiếu nữ ngăm đen còn đần độn ngồi ở chỗ kia hối hận.
Lúc này, thiếu nữ ngăm đen thật sự ngu dại.
Ngẩng đầu.
Nhìn trời.
Phảng phất như cô ta đã lâm vào mê man với nhân sinh của mình.
- Này, giải dược đâu?
Oanh Oanh hô tiếng thứ hai đối phương mới phản ứng được.
- Giải dược? - Thiếu nữ ngăm đen sửng sốt một chút, sau đó nhìn về phía Châu Trạch: - Lại hôn mê rồi?
Con mẹ nó, cô đang chơi trò biến sắc mặt đúng không?
Độc một chút ngất một chút.
Tính gián tiếp?
- Giải dược đâu!
- Nếu không lấy giải dược ra.
- Tôi đánh cô!
Hiện tại Oanh Oanh đã lấy tư thế đàn chị đối xử với đàn em mới tới..
Tình cảnh lúc trước cô ấy cũng nhìn thấy, nhất là chân thiếu nữ ngăm đen, cô ấy cũng hiểu vị kia đã làm gì thiếu nữ ngăm đen này, mặc dù có một chút xíu khúc chiết, nhưng cuối cùng vẫn có thể trói chặt thiếu nữ ngăm đen trong phòng sách.
Nói dễ nghe một chút, là nhân viên.
Nếu nói khó nghe, thật ra cô ta chính là đầy tớ!
Ừm.
Là đối tượng mà Oanh Oanh cô cần phải dạy dỗ.
Ông chủ bận rộn như vậy, cả ngày nhật lí vạn ky... Ách.
Nói chung là ông chủ chắc chắn không rảnh quản cô ta.
Bản thân mình phải gánh nhận trách nhiệm.
Cẩn thận mà giáo dục cô ta, để cô ta hiểu được cấp bậc lễ nghĩa!
- Giải dược... ...
Thiếu nữ ngăm đen sờ sờ trên người mình, sau đó chỉ vào Châu Trạch nói:
- Đều bị anh ta bóp nát, không còn nữa.
- ... ... - Oanh Oanh.
Đúng lúc này, hai mắt Châu Trạch bỗng nhiên mở mắt ra, sau đó anh theo bản năng đỡ trán của mình, đầu đau quá.
Nhưng ngay sau đó.
Anh lập tức không nâng trán.
Mà là che lồng ngực của mình.
Mả mẹ nó.
Ngực càng đau.
Châu Trạch cúi đầu.
Nhìn nơi ngực mình một chút.
Tên khốn kiếp nào dám mở ra một cái động trên ngực của mình?
Mặc dù đã kết vảy.
Nhưng thoạt nhìn vẫn rất khủng bố.
- Ông chủ, ông chủ tỉnh rồi?
Oanh Oanh lập tức ôm lấy Châu Trạch.
- Ừm, tỉnh, ngoan.
Châu Trạch đưa tay sờ sờ trên tóc Oanh Oanh, sau đó, Châu Trạch nhìn thấy thiếu nữ ngăm đen ngồi cách đó không xa.
Nhất là chân thiếu nữ ngăm đen.
Gân xanh nổi lên cùng với bộ dáng không cách nào đứng thẳng, nhúc nhích của cô ta.
Khiến Châu Trạch có chút tắc lưỡi:
- Chậc chậc, Oanh Oanh xuống tay thật ác độc.
Ông chủ Châu đánh nhau vẫn thích bụng dạ thẳng tanh, trên cơ bản có thể giết liền giết, sẽ không thay đổi thái đến chơi trò ngược đãi gì.
- A, ông chủ, đây là ông chủ tạo ra, không đúng, là vị kia tạo ra.
- Vị kia?
Châu Trạch hơi nghi hoặc một chút mà lắc lắc đầu.
- Anh ta đi ra?
- Đúng vậy, rất đặc sắc!
Hai tay Oanh Oanh vung vẫy một cái.
- Còn đặc sắc hơn nhiều so với xem điện ảnh 3D.
- Ừm?
Châu Trạch có chút không thể hiểu được, vì sao chuyện này lại dính tới điện ảnh 3D? Nhưng anh vẫn lập tức hỏi:
- Đúng rồi, còn hòa thượng đâu?
- Đã chết.
- Đã chết? Bị anh ta giết?
- Vâng, không đúng, không phải, hình như bản thân hòa thượng kia tự chơi chết mình.
- Bản thân mình tự chơi chết mình?
Thần kỳ như vậy?
Tốt rồi tốt rồi, nếu biết vị kia xuất hiện, như vậy hẳn uy hiếp phụ cận đều đã được giải quyết, Châu Trạch cũng liền yên tâm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận