Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 962: Như vậy, rất tốt (1)

- Chỉ là tôi hiểu là ông không muốn ra lộ diện, nếu không thừa dịp đột hot của chuyện này lật ngược lại, cho ông xào một chút, cho ông lên đài trước, nói không chừng sang năm, trong mười nhân vật lớn làm rung động Trung Quốc còn có thể có tên của ông đấy.
- Võng hồng? Cái gì là võng hồng*? (người nổi tiếng trên mạng)
- Nói thật ra, võng hồng, trong mắt đại đa số mọi người, là một từ mang nghĩa xấu, cho dù là ông có hot hơn nữa, có bật lên, có nổi tiếng hơn nữa, nhân khí cao hơn nữa, cũng không dùng được gì, người coi thường ông thì vẫn cứ coi thường ông mà thôi.
- Nhưng lần này chỉ cần ông đứng ra, tôi lại diễn thêm một chuyến, lại vận hành một chút, trực tiếp cởi bỏ cái mũ võng hồng cho ông.
- Tẩy trắng.
- Tẩy trắng hoàn toàn.
- Trên đỉnh đầu còn mang theo hào quang nữa chứ.
- Nhìn xem đến lúc đó ai dám đi báo cáo lúc ông đang phát trực tiếp!
Luật sư An càng nói càng kích động, bởi vì chuyện này thật sự rất có khả năng, anh ấy biết tính tình của lão đạo, có thể khuyết điểm duy nhất chính là là thích đi an ủi đại muội tử, nhưng đây coi là khuyết điểm sao?
Lão đạo lại không kết hôn phải không?
Hơn nữa cũng không chơi quy tắc ngầm hoặc là tham khảo kịch bản bàn luận kỹ thuật diễn xuất ban đêm gì đó.
Bây giờ ông tung tin tức những minh tinh lưu lượng kia thích đến tiệm gội đầu đầu đường tìm phụ nữ, phỏng chừng những người ái mộ không chỉ không ghét còn sẽ cảm động.
Cảm động đến mức hô hào bán thân lấy tiền cho thần tượng đi tìm bên ngoài.
- Không cần, không cần.
Lão đạo phất tay một cái, có chút bối rối cùng lúng túng, ông ấy không muốn bị điểm danh, ông ấy cảm thấy cuộc sống hiện tại ở tiệm sách vô cùng tốt, lúc trước mở kênh trực tiếp, cũng có chút danh tiếng, thế nhưng danh tiếng này cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống.
Một khi thực sự bị đẩy ra làm tấm gương tuyên truyền rồi, tiệm sách sau này, có thể ông ấy sẽ không thể tiếp tục ở lại được nữa.
- Lại nói chuyện này, đúng rồi, lão đạo, đời này của ông, rốt cuộc đã quyên góp bao nhiêu tiền rồi?
Luật sư An có chút hiếu kỳ hỏi.
Thật ra thì, dựa theo suy nghĩ trong lòng luật sư An, hẳn là lão đạo quyên góp được vài trăm vạn đi, đoán chừng, khoảng chừng 300 vạn?
Hoặc là cao hơn một chút, nhưng cũng không quá bất hợp lý.
Dù sao, nghề phát trực tiếp này cũng chỉ mới phát triển mạnh mẽ trong mấy năm gần đây, hơn nữa lão đạo cũng không chuyên nghiệp đến mức đứng hàng đầu, nhiều lắm là coi như một hoạt náo viên ngoài trời có chút danh tiếng.
Lúc trước lão đạo là tiên sinh làm việc về tang lễ, dựa vào cái miệng kiếm cơm, hẳn là cuộc sống cũng có thể dễ chịu, nhưng muốn kiếm nhiều tiền làm giàu cũng không thể, đi về trước nữa mà nói, hồi đó tiền lương và tiêu xài cũng đều thấp, có thể quyên góp được bao nhiêu tiền chứ?
Tỷ như hai mươi ba năm về trước, những điều tệ nhất chính là thiếu ăn thiếu mặc, còn không bằng bỗng nhiên dừng lại ăn thịt uống rượu hằng ngày, nếu không số tiền dành dụm được trong mấy năm kia, hôm nay ngay cả nửa mét vuông nhà vệ sinh cũng không mua nổi.
Nhưng dù sao cũng là mấy trăm vạn, cũng đủ rồi nha.
Đầu năm nay, cho dù là ngôi sao, quyên ra được mấy trăm vạn cũng không được bao nhiêu người đấy.
Hơn nữa lão đạo đã bảy mươi, tuổi tác vẫn đặt ở chỗ đó.
Chậc chậc.
Hình tượng có, hành động thực tế có, hiệu quả sẽ bùng nổ.
Lão đạo nháy nháy mắt, lặng lẽ tính một chút, nói:
- Mấy trăm triệu đi.
- Há, cũng chỉ mấy... Phốc!
Cà phê hòa tan quá hạn trong miệng luật sư An, trong nháy mắt liền phun ra ngoài!
Mẹ chứ.
Mấy trăm triệu?
- Khục khục, lão đạo à, tôi không nói đùa.
Luật sư An nhắc nhở.
- Là mấy trăm triệu đi.
Lão đạo bấm ngón tay tính toán một chút.
- Này, ê, ông lấy đâu ra mấy trăm triệu chứ, ông đi cướp ngân hàng à?
Lão Đạo nghe vậy, lại thực sự cười, gật đầu một cái, nói:
- Thật sự là gần như vậy, nhớ hồi đó đến phương nam, lúc ở Thâm Thành, thực sự đã làm chuyện giống như đi cướp ngân hàng.
- Chuyện này...
- Hồi đó, không phải là hot việc mua chứng khoán gì đó sao, những thứ liên quan đến thị trường chứng khoán đó, hồi đó quốc gia vừa mới mở cửa, người biết không nhiều, người làm cũng không nhiều.
- Chỉ nhớ là hồi đó là phân chia xuống, người trong rất nhiều đơn vị đều có cổ phần, vì muốn bán cổ phần này đi, đều buồn đến ăn không ngon rồi.
- Lúc đó vận may của bần đạo không tốt lắm, uống rượu chung với một giám đốc, ông già nhà ông ta mới mất, tôi đến lo việc tang lễ.
- Bị rót thêm một tí nước tiểu ngựa, mơ mơ hồ hồ sao đó, liền từ đó mà mua cổ phần kia.
- Lúc đó công chức đến nhà ông ấy ăn cơm chùa cũng không ít, gặp người tiêu tiền như rác mơ mơ hồ hồ bỏ tiền ra mua như tôi đây, bọn họ liền ép buộc tôi mua luôn cổ phần bọn họ đã được chia.
- Khi đó thật sự uống rất nhiều rồi, liền mua hết luôn.
- Aish, sau khi uống xong, khi đó tôi rất hối hận nha, tốn hơn mười vạn tiền để dành, mua được một đống giấy vụn, sau khi tỉnh rượu, đập cho chính mình mấy cái.
- Khi đó tiền rất có giá trị nha, vốn muốn đi quyên góp cho một trường tiểu học, không xây nổi KTX cho giáo viên, nhưng thêm bàn ghế cho mấy đứa trẻ và phát chút phúc lợi cải thiện điều kiện cho mấy giáo viên một chút cũng là dư dả.
- ... - Luật sư An.
Luật sư An biết rõ, đây coi như là tiền hoa hồng do đất nước cải cách rồi, cấp bậc và trình độ khoa trương của cái bánh có nhân rơi xuống đầu họ, vượt xa thời điểm đó đập nồi bán sắt vay tiền để mua nhà ở trung tâm thành phố cả ngàn lần!
- Sau đó nghe nói cái đống giấy vụn này thoáng chốc lại có giá, cũng không thiếu người kêu khóc muốn tôi bán lại cho họ mua về, tình nguyện ra giá gấp đôi gì đó.
- Chẳng qua là tôi không bán, tôi đến Thăm Thành, đến bây giờ, tôi còn nhớ trận chiến xếp hàng đó, sự cường điệu khi đó nha.
- Ông bán tất cả?
- Ừ, bán được sớm, cũng đã kiếm lời được mấy trăm vạn rồi, coi như là làm con buôn một lần đi, ngược lại tôi cũng không hiểu kinh tế, cũng không hiểu thị trường chứng khoán gì đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận