Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1498: Chết! (1)

Đương nhiên, đó là một cuộc sống khác biệt, một cuộc sống chỉ tồn tại trong giả định.
Dưới sự kích thích từ móng tay.
Cơ thể của lão đạo bỗng nhiên giật nảy lên.
Máu tươi bên trong lỗ mũi trực tiếp phun ra ngoài.
Biu…
Hai cột máu bắn vọt ra, bắn vào trên vách tường ở trước mặt.
Sau đó.
Đôi mắt lão đạo chớp chớp, trên mặt đã hiển ra một chút màu đỏ, dường như tinh thần đã khôi phục lại không ít.
- Khục khục…
Lão đạo nghiêng mặt sang một bên, phun hết máu còn mắc kẹt trong cổ họng cổ họng của mình ra, lúc này mới chú ý tới việc bản thân đang bị bao vây.
Người đang ngồi quỳ ở bên trái người mình - luật sư An, nước mặt nước mũi giàn giụa.
Lão đạo nhếch môi.
Cười một tiếng.
An ủi:
- Lão An à, không phải là bần đạo vẫn còn chưa có chết sao.
Luật sư An lắc đầu một cái, nói:
- Không việc gì, tôi luyện tập trước một chút.
Lão đạo: …
Thiếu chút nữa là không thở ra hơi được, trực tiếp chết thẳng cẳng.
Châu Trạch biết rõ, trạng thái hiện tại của lão đạo, một là bởi vì mất máu quá nhiều dẫn tới trạng thái hưng cảm* của cơ thể, chuyện này duy trì trong một đoạn thời gian rất ngắn, cho dù là chỉ là người thường mà nói, cũng là một loại ra nhiều hơn vào cực lớn đối với cơ thể của bản thân.
(*hưng cảm: là hội chứng đặc trưng bởi tình trạng hưng phấn của cơ thể, biểu hiện rõ như cảm xúc hưng phấn, khí sắc tăng, hoạt động tăng, tư duy hưng phấn kèm các dấu hiệu rối loạn thực thể như mất ngủ, thèm ăn, gia tăng khả năng hoạt động tình dục, sụt cân… Không tìm thấy thông tin nào liên quan đến việc mất máu quá nhiều có thể dẫn đến trạng thái hưng cảm)
Đương nhiên, trong trạng thái của lão đạo thì còn có một tình huống khác, đó chính là… hồi quang phản chiếu.
Lão đạo từ từ đưa ánh mắt nhìn về phía Châu Trạch.
Người trong nhà tự biết rõ chuyện nhà mình.
Thật ra thì, ngày này, ông ta vẫn luôn chờ đợi.
Trong một năm trước, có thể bình thường trải qua một ngày thì sẽ cẩn thận sống thêm một ngày, bình bình đạm đạm, nghiêm túc quý trọng.
Nhưng thứ nên tới, vốn dĩ vẫn phải tới.
Thân thể này, đúng là vẫn phải sụp đổ.
- Ông chủ…
Từ “ông chủ” mà trước đó đã gọi nhiều lần, nhưng lần này, lại mang theo một loại chân thành khác thường.
- Tôi…
- Chớ nói chuyện, ông không chết được.
Lão đạo nghe vậy, lúc này mới trợn trừng mắt, vội vàng nói:
- Tôi không muốn làm cương thi.
Lão Trương ở bên cạnh cau mày, nói:
- Lão đạo, được sống đã là chuyện không tệ rồi, còn chọn ba lấy bốn làm gì.
Dừng một chút.
Lão Trương lấy một loại tư thế của người từng trải mà khuyên nhủ:
- Thật ra thì, đoạn thời gian làm người không chính thức, rất nhanh cũng sẽ quen mà thôi.
Châu Trạch lắc lắc cổ, vị trí khớp xương phát ra hai tiếng giòn vang, hai chiếc răng nanh, từ từ hiện ra.
Lão đạo lắc đầu, không ngừng lắc đầu, bày tỏ kháng cự.
Không phải nói để cho tôi đến một cách tự nhiên đi một cách tự nhiên sao?
Sao lại nói lời mà không giữ lấy lời chứ?
- Hiện tại Địa Ngục Chi Môn còn chưa mở, người, sau khi chết, linh hồn còn sẽ phải gánh chịu một vòng giày vò, trong sự tuyệt vọng, mà hồn phi phách tán.
Phùng Tứ ở bên cạnh nói, đây coi như là đe dọa, nhưng cũng là lời nói thật.
Nghe những lời này, lão đạo ngập ngừng mấp máy môi dưới, một chút niềm tin trong lòng, dường như đã có chút buông lỏng.
- Chít chít chi! ! !
Lúc này.
Tiểu Hầu Tử chạy tới, trong chiếc túi đeo trên người còn mang theo một cây Ngọc Khê*.
(*thương hiệu thuốc lá)
Lúc làm công việc sử nhà trước đó.
Thuốc lá của lão đạo cùng lão Trương đều sắp hết, lão đạo liền đuổi tiểu Hầu Tử đi giúp đỡ mua thuốc lá.
- Chít chít chi! ! !
Tiểu Hầu Tử quỳ xuống bên cạnh lão đạo, một lúc nhìn lão đạo, một lúc lại nhìn Châu Trạch ở bên cạnh.
Ngay sau đó.
Hai móng vuốt của tiểu Hầu Tử bắt lấy cánh tay của Châu Trạch, dùng sức lắc lắc, đây là đang cầu khẩn Châu Trạch mau cứu lão đạo.
Trong toàn bộ tiệm sách, tiểu Hầu Tử và lão đạo là thân thiết nhất, trên danh nghĩa là chủ nhân và thú cưng, trên thực tế chính là ông cháu.
Tiểu Hầu Tử lại lập tức dùng móng vuốt chỉ chỉ ba sợi lông với màu sắc khác nhau ở sau cổ của mình, lo lắng đang gọi toàn cái gì.
Người khác có thể không hiểu, nhưng Châu Trạch có thể nghe hiểu được, điều tiểu Hầu Tử nói chính là nó tình nguyện lựa chọn giống như Vượn Bàn Sơn trước đó, dùng mạng của mình, đổi mạng của lão đạo.
Vốn dĩ tiểu Hầu Tử đã chết dưới tay Châu Trạch, sau đó do Vượn Bàn Sơn viên tịch trước, dùng di trạch của, để cho tiểu Hầu Tử giành lấy cuộc sống mới.
Lão đạo nhìn tiểu Hầu Tử, hốc mắt ươn ướt, nói:
- Không việc gì, không có việc gì đâu, sinh tử có số, giàu sang do trời.
- Ừm, đời này, sống không uổng phí, thực sự là sống không uổng mà.
Tiểu Hầu Tử không thuận theo, không ngừng kêu khóc với lão đạo.
Trong đôi mắt của lão đạo thì đã lộ ra một tia tự tại và lạnh nhạt.
- Lão đạo à, ông cũng không thể nghĩ không thông như vậy nha, mong ông thương xót, coi như là nghĩ cho tôi, ông đừng chết mà, tôi không thể rời bỏ ông được đâu mà lão đạo.
Tiếng kêu khóc của Bình Đẳng Vương An khiến cho người ta nghe mà thương tâm.
Lão đạo có chút rung động.
Ông ta vạn lần cũng không ngờ tới.
Tình cảm của luật sư An đối với mình.
Lại sâu đậm như vậy!
Haiz.
Cuộc đời này.
Có vài người có thể thật tâm thật ý nhỏ vài giọt nước mắt cho bạn trong lễ tang của bạn.
Đủ thỏa mãn rồi.
Lão đạo cảm giác sức lực trong cơ thể của mình đang không ngừng bị rút đi.
Ông ta cảm thấy dường như bản thân càng ngày càng nhẹ.
Càng ngày càng nhẹ.
Giống như là biến thành một nhúm bông vải, tựa như sắp bay lên vậy.
Loại cảm giác này, còn có vẻ thực sự không tệ.
À, sắp chết rồi.
Chắc là sắp chết rồi.
Phải chết rồi.
Ha ha!
- Ba!
Giống như là đụng phải trần nhà.
Lão đạo chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng một trận.
Sau đó phát hiện bản thân vẫn còn đang nằm ở nơi này.
Một tay của luật sư An đang đặt ở trên vị trí ngực của lão đạo.
Cưỡng ép bắt lấy linh hông vừa mới rời khỏi cơ thể của lão đạo về!
Lão đạo: …
Số lần lão đạo hồi quang phản chiếu + 1
Hầy, đã gây ra cái nghiệt gì thế này, đến chết cũng không thể chết một cách thống khoái một chút!
Bạn cần đăng nhập để bình luận