Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 800: Tôi không tin! (2)

Bằng không Châu Trạch thật sự muốn kiểm tra xem thứ hàng này là đực hay cái.
Châu Trạch nâng nó lên, xoay người, dưới chân lại đứng không vững, Oanh Oanh nhanh tay lẹ mắt lập tức đỡ lấy ông chủ nhà mình.
- Lão Hứa, như thế nào?
Châu Trạch hỏi.
Luật sư An đi qua kiểm tra, nói;
- Hôn mê rồi, không chết được.
Châu Trạch gật gật đầu, tảng đá trong lòng rơi xuống.
Khi lại quay sang nhìn về phía cô bé ngăm đen đang hôn mê, nhưng lại không nói gì.
Lão An cũng giống mình, đã mất một cánh tay, lão Hứa bị thương nặng, những người khác cũng đều bị thương, đây là bất hạnh, nhưng cũng là may mắn lớn nhất, ít nhất không có người tử vong.
Luật sư An tiến tới gần, nhỏ giọng nói:
- Tôi đã đáp ứng cô ấy, lần này chỉ cần cô ấy ra sức sẽ cho cô ấy tự do.
- Chờ lại trồng ra một gốc mạn đà la thì cho cô ta tự do.
Luật sư An nghe xong gật gật đầu.
- Ông chủ, chúng ta trở về đi, về Thông Thành đi.
Oanh Oanh bắt đầu khuyên.
- Đỡ tôi tới trước.
- Được, ông chủ.
Oanh Oanh đỡ Châu Trạch đi tới trước vách tường màu xanh, Châu Trạch xoay người, dựa lưng vào vách tường chậm rãi ngồi xuống.
Hoa hồ điêu co rúc trong lòng Châu Trạch.
Bởi vì lần này động tác của Châu Trạch rất cẩn thận.
Cho nên nó coi như yên ổn.
Chờ sau lưng dựa vào rồi.
Từng luồng sáng bóng màu xanh bắt đầu chuyển dời từ vị trí vách tường lên trên người Châu Trạch.
Tuy rằng phần lớn vẫn bị vị kia trong cơ thể mình hoàn toàn không hề ép bức cắn nuốt.
Nhưng bởi vì không bị dây mây hình người giấu riêng cắt xén.
Một phần vốn thuộc về nó, một lần này lại bị Châu Trạch chặn lại.
Tuy rằng chiếm được tỷ lệ thật nhỏ.
Nhưng không chịu nổi lượng lớn nơi này.
Châu Trạch cứ ôm hoa hồ điêu ngồi ở đó.
Hấp thu không ngừng giống như nuốt chửng thi độc trong vách tường.
Ở đây chắc trừ bỏ con hoa hồ điêu này ra, không có ai có thể đoán được năm đó rốt cuộc là vị đại nhân vật ấy không có việc gì làm đi phong ấn nó ở trong này, dùng bố trí xa xỉ như vậy.
Thậm chí, khả năng bản thân hoa hồ điêu cũng không rõ ràng, bởi vì nó quá nhỏ, rất có thể nó vừa mới sinh ra không bao lâu đã sinh hoạt ở trong vách tường này, chưa hề đi ra ngoài.
Nhưng sau một phen biến cố giày vò.
Bố trí này lại vẫn tiện nghi cho mình.
Châu Trạch giống như người bận rộn, bận đến bận đi, cuối cùng bận xong, cũng cuối cùng có thể ngồi xuống, yên ổn mà thu xếp ăn bữa cơm.
Oanh Oanh đi xử lý vết thương cho luật sư An và Hứa Thanh Lãng, bé trai ngồi ở kia, cũng không dám tới quá gần Châu Trạch, bởi vì cậu lo lắng mình sẽ dễ dàng mất phương hướng khi tới quá gần vách tường này.
Nhưng mà cậu cũng cảm nhận được rõ ràng lực hấp dẫn này đang dần dần yếu bớt, bởi vì càng ngày càng nhiều thi độc bị Châu Trạch rút đi.
Châu Trạch vừa ngồi xuống đã ngồi luôn đến buổi sáng ngày hôm sau.
Ở sau lưng.
Vách tường vốn có màu xanh đã biến thành vách tường nham thạch bình thường, nơi này đã bị Châu Trạch hút khô rồi.
Châu Trạch thử nhiều lần thầm gọi tên ngu ngốc cứng đầu.
Nhưng vẫn không nhận được đáp lại.
Là vẫn còn chưa tỉnh lại sao?
Nhiều thi độc như vậy, còn chưa đủ à?
Bỏ qua tâm tư này sang bên, hiện giờ Châu Trạch cảm thấy trên người ấm áp, một vài chỗ vết thương bắt đầu ngứa ngáy, chắc đang khôi phục.
Ngoại thương cần một chút thời gian, nhưng nguyên khí bên trong đã sớm được bổ sung tràn đầy, thậm chí còn có cảm giác “Ăn no”, đối với người như bọn họ mà nói, chỉ cần không ảnh hưởng đến hành động, ngoại thương ngược lại không được tính là vấn đề lớn gì.
Châu Trạch theo bản năng định duỗi lưng, nhưng vẫn kiềm chế, cúi đầu, thằng nhãi phía dưới lại đang phủ phục chỗ ngực mình ngủ ngon.
Giơ tay động một dây mây.
Thân thể hoa hồ điêu run lên, mở mắt ra, ủy khuất rưng rưng nhìn Châu Trạch.
- Tao nhổ ba dây mây này ra, mày có thể cam đoan bỏ qua chuyện này không? Sau đó, tao đi đường tao, mày đi đường mày, nước giếng không phạm nước sông?
Hoa hồ điêu nghe vậy, lập tức gật đầu.
Châu Trạch cũng gật gật đầu.
Lại nói với Oanh Oanh đang đứng phía trước:
- Oanh Oanh, đi chỗ đó tìm giúp tôi, hình như bút máy của tôi rơi xuống chỗ đó.
Oanh Oanh đi qua tìm thử, quả nhiên tìm được Sát bút kia, đưa cho Châu Trạch.
Châu Trạch thưởng thức bút máy trong tay.
Cảm khái rất nhiều.
Nếu không có Sát bút này bảo vệ thêm.
Khả năng lúc sét đánh xuống, mình đã bị liên lụy chết rồi, cũng không có hiện tại.
Thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Tiếp theo.
Châu Trạch chợt xoay tay cầm bút.
Đâm thẳng vào phần mông núng nính kia của hoa hồ điêu!
Xuống tay cực nhanh.
Không chút lưu tình!
Cả thân bút máy này đâm vào trong thịt, cắm vào đó.
“Chít chít chít chít!!!!!”
Hoa hồ điêu đau đến cổ họng khàn khàn, được gọi là khàn cả giọng.
Châu Trạch lại buông tay ra.
Thản nhiên nói:
- Tao không tin.
Bút máy đâm vào trong cơ thể của hoa hồ điêu, chỗ lúc trước ông chủ Châu đã sờ rồi, chỗ da dày thịt béo nhất.
Hoa hồ điêu kêu to một tiếng.
Thân thể run lên.
Có thể bởi vì đau đớn này thật sự quá mức kịch liệt, thân mình hoa hồ điêu bắt đầu run rẩy kịch liệt.
Tuy rằng bút máy không dài, cũng không hề thô.
Nhưng còn mãnh liệt và kích thích hơn ba dây mây kia nhiều.
“Rắc rắc rắc rắc...”
Tiếng đứt gãy liên tục truyền đến.
Ba dây mây vốn xuyên Châu Trạch với hoa hồ điêu đã đứt gãy.
Hoa hồ điêu cuối cùng thoát khỏi Châu Trạch, vả lại ngay một khắc sau đó đã bay đi, biến mất trong bóng tối.
Kể cả bé trai luôn ngồi ở phía dưới Châu Trạch, cũng hết sức chăm chú nhìn chằm chằm tình huống nơi này, nhưng khi hoa hồ điêu thoát đi, cậu cũng vẫn không kịp ngăn cản.
Giống như con vật kia dốc hết tất cả kỹ năng vào tốc độ.
Bé trai đi đến bên người Châu Trạch, Oanh Oanh lại đi sang bên kia, hai người đều đang bảo vệ Châu Trạch.
Châu Trạch cũng không có ý kiến gì, tuy rằng thân mình anh còn rất tàn phá, nhưng bên trong đã được bổ sung đến tràn đầy, lúc trước mình bị dây mây hình người và hoa hồ điêu chơi đến chơi đi, đó là vì bản thân giống như hư không, hiện giờ lại không giống.
Hoa hồ điêu khẳng định không đi xa, nơi này dù sao cũng là tổ của nó, tuy rằng tảng đá màu xanh này đều đã bị Châu Trạch hút khô rồi, nhưng trong không khí vẫn tràn ngập sát khí rõ ràng nói cho tất cả mọi người trong hiệu sách ở đây biết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận