Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 536: Oanh Oanh bạo lực!

Phong cảnh không tệ.
Dưới màn đêm, trong sông lại có nhiều hoa đăng xếp thành từng hàng như vậy, ngọn đèn dầu sâu kín khiến hoa đăng này còn xinh đẹp hơn hoa đăng do con người tạo ra, cũng rất có ý cảnh.
Vậy mà.
Châu Trạch rõ ràng.
Điều này có nghĩa phiền toái tới rồi.
Châu Trạch cảm thấy khó hiểu, vì sao phiền phức của mình lại nhiều như vậy, biết và không biết theo nhau mà tới, thế nhưng hết lần này tới lần khác, anh lại là một người ghét phiền toái nhất.
Ừm,
Nếu như ông chủ Châu biết cô gái trước mắt này đã chuẩn bị đi, lại bị cuộc điện thoại của lão đạo trực tiếp lưu lại.
Đoán chừng anh sẽ trực tiếp phạt lão đạo làm ra một phen cống hiến giúp toàn bộ thành phố Từ Châu trở thành thành thị văn minh, nhận thầu đường cái của cả thành phố.
Không hỏi mày là ai.
Cũng lười đi hỏi lung tung này kia.
Thật ra.
Nhìn đống hoa bỉ ngạn trên mặt sông.
Châu Trạch đã có thể đoán ra mấy phần.
Hoa bỉ ngạn, lại là hoa bỉ ngạn.
Chính là hoa bỉ ngạn này đã từng dẫn tới một lần phiền toái.
Nhưng đây cũng là chuyện không còn cách nào khác, nếu Châu Trạch có cơ hội lựa chọn một lần nữa, anh nhất định sẽ vẫn làm như vậy.
Huống hồ.
"Vườn hoa" dùng để bồi dưỡng hoa bỉ ngạn kia đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc làm ăn của phòng sách, hơn nữa còn coi vong hồn của người bình thường làm chất dinh dưỡng, hút thành cặn bã, chuyện kiểu này thật quá tàn nhẫn.
- Anh không sợ sao?
Thiếu nữ ngăm đen hỏi.
- Thói đời bạc bẽo, vật đổi sao dời, kẻ trộm bị người mất của bắt được, kết quả lại bày ra vẻ mặt thản nhiên.
Thiếu nữ ngăm đen chống sào tre, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Phảng phất như đang nói "sao trên đời này lại có người vô liêm sỉ như thế".
- Không sợ, trái lại tôi rất vui vẻ. - Châu Trạch đáp lại nói: - Số hoa bỉ ngạn lấy được lần trước đã gần hết rồi, tôi còn đang phát sầu đã có người chủ động đưa tới cửa.
- Ha ha.
Thiếu nữ ngăm đen nở nụ cười.
Rút sào tre từ dưới mặt sông ra.
Lúc này, thân thể nhỏ nhắn lại như ẩn chứa lực lượng vô cùng.
Vậy mà cô ta lại giơ sào tre quay một vòng trên không trung, người thường tuyệt không có lực cánh tay như vậy.
- Giết mấy cái quỷ sai đã thật coi mình là đại nhân vật?
- Lão già thích chơi khôi lỗi kia cũng đang nằm trong tay các người đúng không, thực sự, con người ấy à, đừng bao giờ coi mình rất lợi hại.
- Mắt cao hơn đầu sẽ phải té ngã.
Nói xong.
Thiếu nữ ngăm đen một tay giơ sào tre lên, một tay chỉ vào bản thân mình.
- Mẹ chồng tôi đã từng dạy tôi, không quan tâm tôi trồng bao nhiêu hoa, số của tôi vẫn chỉ là người trồng hoa, tôi vẫn nhớ kỹ điều này, tôi hy vọng anh cũng có thể nhớ kỹ.
- Chính anh không muốn nhớ, tôi sẽ giúp anh nhớ!
Thiếu nữ ngăm đen hất cánh tay một cái, sào tre trong tay trực tiếp bổ ngang xuống, sinh ra sóng to gió lớn!
Châu Trạch không nhúc nhích.
Oanh Oanh bên người tiến về phía trước một bước, đứng ở trước người Châu Trạch.
Hai tay khoanh lại!
- Bốp!
Sào tre bị Oanh Oanh kẹp trong tay.
Hai tay thiếu nữ ngăm đen đong đưa, lại không cách nào khống chế nổi sào tre.
Ánh mắt Oanh Oanh ngưng lại, hai tay cũng đang khẽ run.
Hai thiếu nữ bá vương lực.
Kỳ phùng địch thủ.
Châu Trạch không vội ra tay mà chỉ lui về phía sau mấy bước, ngồi chồm hổm xuống, đưa tay nhặt điếu thuốc và bật lửa Oanh Oanh mới vừa ném xuống lên, bản thân mình thảnh thơi mà châm thuốc.
Ngược lại, không phải anh lười biếng để nữ bộc chạy tới phía trước chém giết sinh tử.
Mà Châu Trạch lo lắng phụ cận còn có người đang ẩn giấu, cho nên bản thân mình chịu trách nhiệm cảnh giác bốn phía.
Ừm.
Trước đây dường như mình không có loại thưởng thức và ý niệm này trong đầu đúng không?
Gạt bỏ tàn thuốc, hiện tại không phải thời điểm để nghĩ tới chuyện này, đêm tối lại tô điểm cho tòa thành thị này, đồng thời còn tạo nên một chút màu sắc tự vệ.
Hai cô bé vây quanh sào tre giằng co hồi lâu.
Đến cuối cùng.
Bè dưới chân thiếu nữ ngăm đen trực tiếp vỡ vụn.
Đồng thời cả người cô ta bay lên trời, lấy sào tre làm điểm tựa, thuận theo sào tre trượt một đường, tốc độ cực nhanh.
Làm ruộng là một công việc khổ sai.
Từ cổ chí kim đã là như thế.
Cho nên tố chất thân thể của cô ta thật tốt.
Cũng may, dưới sự đề cử của luật sư An, Bạch Oanh Oanh đã báo danh vào lớp học đánh nhau, cũng sẽ không còn là cô cương thi nhỏ chỉ biết cậy mạnh, thấy đối phương lai giả bất thiện, Oanh Oanh quả quyết lui về phía sau vài bước, đồng thời còn nghiêng người nâng cao chân, đạp trúng sào tre.
- Tách!
Sào tre lật úp lệch ra ngoài, ngay tiếp theo, thiếu nữ ngăm đen đang trượt từ trên sào tre xuống cũng cùng lệch hướng như sào tre, chỉ có điều thiếu nữ phản ứng nhanh, cô ta nghiêng người một tay giữ lấy sào tre, ngay sau đó, sào tre phiêu du trên mặt nước, mà thiếu nữ lại đạp sào tre đứng vững, không rơi vào nước cũng không bị ướt sũng.
Một bộ động tác này thật con mẹ nó tiêu hồn.
Phảng phất như phim võ thuật bản thân xem khi còn bé đang tái hiện chân thật ngay trước mặt mình.
Nếu không phải vì chăm sóc tâm tình lập trường của Oanh Oanh nhà mình một chút.
Bản năng đã khiến ông chủ Châu vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Di động đã cầm trong tay.
Thế nhưng không có tín hiệu.
Cũng may, ông chủ Châu đã tập mãi thành thói quen.
Chân lý trong phim kịnh dị, cái đồ chơi như di động này vĩnh viễn vô dụng.
Ném tàn thuốc trong tay xuống đất, dùng đế giày giẫm lên, Châu Trạch vẫn không động.
Phụ cận gần như không có chút dị thường gì, nhưng không có dị thường gì chính là chuyện dị thường nhất. Mẹ nó, mình và Oanh Oanh chỉ mới chạy đi hơi xa một chút, ra bờ sông tâm sự.
Cũng không phải chạy đến rừng sâu núi thẳm.
Thế nhưng lâu như vậy rồi, trên con đường phía sau lại không có bóng dáng một chiếc xe cộ nào.
Đây không phải bắt nạt chỉ số thông minh của người khác thì là cái gì?
- Hoa nở bỉ ngạn, người đi vãng sinh!
Dường như thiếu nữ ngăm đen đã bỏ qua suy nghĩ dùng quả đấm giải quyết vấn đề.
Bởi vì cô ta cảm giác được thiếu nữ trước mặt này.
Dường như có nắm tay cứng rắn hơn chính mình một chút.
Trong lúc nhất thời.
Tất cả hoa bỉ ngạn trong sông đều hóa thành cánh hoa bay về phía Oanh Oanh, tất cả hoa bỉ ngạn trên đường cũng bắt đầu thiêu đốt, từng đoàn từng đoàn lửa màu xanh lam xen lẫn khí tức làm người sợ hãi.
Lửa này.
Khiến Châu Trạch nghĩ tới bà lão dẫn theo đám phụ nữ mặc sườn xám bản thân mình và luật sư An đã đụng phải khi tới địa ngục, ngọn lửa trong đèn lồng của bà lão kia có chút giống với ngọn lửa này.
Đây là nghiệp hỏa!
- Oanh Oanh, lui về phía sau!
Châu Trạch lập tức đứng dậy.
- Ông chủ, Oanh Oanh có thể chịu nổi!
Sao có thể bại bởi tên khốn khiếp này ngay trước mặt ông chủ được!
Trong đôi mắt Oanh Oanh có sát khí màu đen lưu chuyển.
Sau đó hai tay cô ấy căng ra.
Vỗ mạnh một cái!
- Oanh!
Mặt đất ở phụ cận đều run rẩy lên.
Ngay tiếp theo đó, thủy hoa tiên trước mặt bắn lên thật cao thật cao, đồng thời, dưới tác dụng của sát khí, nó ngưng kết thành băng, vậy mà có thể trực tiếp ngăn cản nghiệp hỏa này lại.
- Phù...
Châu Trạch có chút ngoài ý muốn.
- Oanh Oanh lợi hại như vậy sao?
- Ngang! Đều nhờ ngủ với mình mới được như vậy.
Thân hình thiếu nữ ngăm đen dừng lại, thấy nghiệp hỏa bị cản lại, cô ta cũng không giật mình nhiều, đầu cương thi trước mắt không đơn giản, dĩ nhiên cũng không dễ đối phó như vậy.
Chẳng qua, lá bài tẩy của cô ta không chỉ có một chút như thế.
Ngay sau đó.
Thiếu nữ ngăm đen dang hai tay ra.
Một miếng trái cây màu xanh lam xuất hiện trong lòng bàn tay cô ta, ngay sau đó, trái cây bị cô ta một ngụm nuốt vào. Trong lúc nhất thời, khí tức của thiếu nữ ngăm đen tăng lên mãnh liệt, dường như thân hình cô ta cũng cao lớn hơn một chút, da cũng trở nên trắng hơn một chút.
- Ông chủ, cô ta phạm quy, cô ta cắn dược!
Oanh Oanh cực kỳ tức giận.
Cô ấy không muốn thua.
Ánh mắt Châu Trạch lại nhìn về phía sau.
Ở nơi này có thứ gì đang trốn sao?
- Oanh Oanh, cô lại ngăn một hồi.
Dứt lời.
Móng tay của Châu Trạch dài ra, đâm vào bờ sông, mượn lực trực tiếp xoay người nhảy lên trên đường cái.
Phía đối diện đường cái có một bóng người màu đen đang đứng ở đàng kia.
Thấy Châu Trạch xuất hiện.
Lão ta có chút bất đắc dĩ, lắc lắc đầu nói:
- A di đà phật, thí chủ, dường như thí chủ đã thay đổi không ít.
- Mày biết tao?
Người trong bóng tối đi ra.
Hình tượng kiệt tác.
Áo cà sa.
Đầu trọc.
- Là ông?
Châu Trạch bừng tỉnh,
Anh nhớ ra rồi.
Khi phá huỷ khu vườn trồng hoa bỉ ngạn ở Thông Thành, anh đã từng gặp phân thân do hòa thượng này lưu lại.
- A di đà phật, thí chủ nhớ ra rồi?
- Ừm.
- Vậy thí chủ có thể đi giúp nữ bộc của thí chủ giải quyết cô gái ngăm đen kia trước, đến lúc đó lại tới ôn chuyện với tôi sau.
Châu Trạch nhìn hòa thượng chốc đầu, không nhúc nhích.
- Thí chủ, đúng là bần tăng đi cùng cô ta, nhưng bần tăng chỉ đồng ý hỗ trợ bố trí kết giới, không đồng ý với chuyện giúp cô ta đánh nhau.
- Người xuất gia không nói dối, điểm này thí chủ có thể yên tâm.
- Oanh!
- Oanh!
Bên bờ sông đã đánh tới rất dữ tợn.
Thiếu nữ ngăm đen đã trở nên lớn mạnh, vậy mà cô ta có thể dùng thân thể mạnh mẽ đánh Bạch Oanh Oanh.
Vậy mà Oanh Oanh lại bị cô ta đánh lùi nhiều lần.
Nhưng Oanh Oanh không kêu Châu Trạch tới giúp đỡ, chỉ cắn răng tiếp tục cứng rắn chống lại.
- Oanh!
Lại là một đấm oanh qua đây.
Oanh Oanh bị đánh bay ra ngoài, thân thể hung tợn đụng vào trên bờ sông, bờ sông bị cái đụng này làm lõm xuống, trực tiếp tạo ra một cái hố.
Cô gái ngăm đen đứng ở phía trước, xoa nắm đấm của mình.
Nữ cương thi này.
Thật giỏi đỡ đòn.
- Cô đánh không lại tôi, nhận thua đi, trong vườn hoa của tôi còn thiếu một người hỗ trợ xách nước, cô có thể tới làm.
Oanh Oanh loạng choạng.
Từ trong bờ tường đi ra.
Cô ấy vừa tức giận, đồng thời cũng rất chân thành nghiêm túc nói:
- Tôi nói cho cô biết.
- Thừa dịp ông chủ nhà tôi còn chưa tức giận.
- Cô tranh thủ thời gian quỳ xuống cầu xin tha thứ đi!
- Phòng đọc sách nhà chúng tôi.
- Còn thiếu một... ...
Oanh Oanh nghẹn lời.
Không đúng.
Trong tiệm sách đã kín người hết chỗ.
- Xin lỗi, hình như phòng đọc sách nhà chúng tôi không thiếu...
- A.
- Phòng đọc sách còn thiếu một người trồng rau!
- ... ... - Thiếu nữ ngăm đen.
- Ông chủ còn đang phát sầu vì sắp uống xong dịch hoa bỉ ngạn đây, cô tới rất đúng dịp.
- Theo chúng tôi tới phòng đọc sách trồng rau đi!
- ... ... - Thiếu nữ ngăm đen.
- Anh anh anh.
- Người ta có thể miễn cưỡng thu lưu cô.
- Nhưng cô không thể chiếm phòng ngủ của chúng tôi!
- Hiện tại tiện nhân Lâm Khả kia không có ở đây.
- Nhưng tôi không cho phép cô tới làm kẻ thứ ba.
- Cô thành công chọc cười tôi, cô gái đáng yêu.
Thiếu nữ ngăm đen cười hai tiếng.
- Cho nên tôi cảm thấy nếu tôi trồng cô xuống đất, có lẽ cô sẽ càng đáng yêu hơn.
Nói xong.
Thiếu nữ ngăm đen lần thứ hai đánh tới.
Một đấm đập đi.
- Oanh!
Song quyền của Oanh Oanh chặn lấy một quyền này của đối phương.
Nhưng cả người Oanh Oanh cũng đang nhanh chóng lui về phía sau.
Thiếu nữ ngăm đen không hề buông lỏng.
Tiếp tục gia tăng lực lượng.
Chỉ là.
Thiếu nữ ngăm đen chợt phát hiện, tốc độ lui về phía sau của đối phương đang giảm bớt.
Làm sao có thể?
Oanh Oanh cúi thấp đầu xuống, chậm rãi bắt đầu ngẩng lên.
Tóc của cô ấy cũng bắt đầu không ngừng mà biến trắng.
Khí chất cả người cô ấy bắt đầu phát sinh biến hóa kịch liệt.
- Cô có biết không, mỗi lần ông chủ nhà tôi tức giận sau đó biến thân, sẽ có ảnh hưởng rất lớn với an nguy của anh ấy!
- Vì sao các người cứ hết người này tới người khác không hiểu chuyện như thế!
- Người ta đã đồng ý để cô trồng rau trong phòng đọc sách.
- Có thể cho phép cô cùng hầu hạ ông chủ.
- Đây là vinh hạnh của cô!
Tóc trắng của Oanh Oanh ngưng lại, hoàn toàn ngừng lại.
Sau đó, hai tay cô ấy đưa ra, bắt lấy vai của thiếu nữ ngăm đen.
Ném qua vai!
- Oanh!
Thiếu nữ ngăm đen trực tiếp bị nện thẳng xuống đất.
Vẻ mặt ngơ ngác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận