Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1389: Chém Diêm La! (nhị) (1)

Đồng thời.
Ông ta chủ động hóa giải bản thân.
Hòa tan linh hồn của mình.
Vốn dĩ ông ta cũng không còn sót lại bao nhiêu sức sống nữa.
Nếu đã là tặng cho người.
Coi như là Hầu Tử thứ hai ở dưới trướng của Phủ Quân, ít nhất cũng là Hầu Tử thứ hai dưới trướng Phủ Quân tự phong.
Cũng không thể làm mất mặt Phủ Quân được.
Phải hào phóng.
Cũng phải hào phóng.
Chuyện xưa cuốn theo cơn gió, đời trước cũng cuốn theo cơn gió đi.
Cái gì nhỉ.
Đời sau ư?
Luân hồi ư?
Muốn làm gì chứ!
Sống tốt cả đời này, là đã quá tốt rồi, cũng đã đủ hài lòng rồi.
Lại luân hồi, lại cẩu thả qua ngày thêm một đời nữa.
Quá mệt mỏi.
Không bằng cứ đóng gói lại và gửi đi hết đi.
Ánh mắt Sở Giang Vương dò xét khắp chung quanh.
Đôi mắt của luật sư An cũng đang không ngừng nhìn quét qua bốn phía.
Chẳng qua là.
Một đấm trước đó của lão Hầu Tử.
Thật sự đã chấn động không khí bốn phía chung quanh.
Tạm thời che chắn cảm giác cụ thể của Sở Giang Vương đối với hoàn cảnh chung quanh.
Lão Hầu Tử trước khi chết, cũng chỉ có thể làm đến bước này.
Ông ta cũng không quá cảm thán nếu như bản thân tráng niên thì sẽ như thế nào như thế nào, ông ta chẳng qua chỉ mệt mỏi, cũng buông bỏ tất cả.
Chuyện tiếp theo.
Không còn là chuyện của ông ta nữa rồi.
Culi Bàn Sơn kia cũng đã đi trước mấy năm rồi.
Cái tên khốn kiếp đó.
Đoạt vị trí của ông ta.
Ông ta.
Phải đi qua đó tìm tên đó tính sổ mới được.

Một hư ảnh màu vàng óng ánh xuất hiện ở trước mặt của Châu Trạch.
Châu Trạch đứng ở nơi đó không động đậy.
Anh ấy không cần động đậy, cũng không cần phải động đậy.
Tất cả mọi chuyện.
Đều phải dựa vào chính bản thân lão Hầu Tử tự mình chủ động.
Tương tự như Bình Đẳng Vương Lục ban đầu.
Sau khi điện Bình Đẳng Vương bị diệt, bản thân cũng bị Thập Thường Thị đuổi giết, trong đường cùng, anh ta chủ động kết thúc chính mình, chủ động dâng chính mình lên, bởi vì, muốn Doanh câu báo thù cho anh ta.
Lúc trước, Doanh câu đã tuân thủ cam kết của chính mình.
Thập Điện Diêm La thiếu mất một.
Thập Thường Thị, cũng thiếu đi một.
Lúc này.
Chẳng qua là tình cảnh lúc trước lại lặp lại một lần nữa.
Nếu đã có kinh nghiệm rồi.
Vậy thì.
Mọi chuyện như trước thôi.
- Đừng để cho chúng tôi đợi quá lâu đấy.
Tiếng cười nói của hư ảnh màu vàng óng ánh vang lên.
Quay đầu.
Nhìn lại vị trí của Sở Giang Vương ở xa xa một chút.
Vừa chỉ chỉ vào bản thân.
- Lão Hầu Tử tôi không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ một thứ, tôi sợ bóng tối.
Ông chủ Châu gật đầu một cái, đáp ứng.
Ánh mắt của lão Hầu Tử quét qua bốn phía chung quanh một lần nữa.
Không phải là ông ta nhìn lại thế giới này một lần sau cùng.
Mà là đang tìm kiếm tiểu Hầu Tử mà mình từng gặp mặt.
Dường như ông ta còn muốn nói tiếp gì đó nữa.
Nhưng quay đầu nhìn về phía thân thể hùng vĩ đồng thời cũng đang thối rữa một cách nhanh chóng của bản thân.
Đột nhiên lão Hầu Tử cảm thấy không cần nói thêm bất cứ điều gì nữa.
Bóng dáng màu vàng óng chủ động đi về phía Châu Trạch.
Sau đó.
Chậm rãi nhập vào bên trong cơ thể của ông chủ Châu.
Trong thoáng chốc.
Trong khu rừng vào mùa hạ năm ấy.
Ở bên cạnh linh tuyền, lão Hầu Tử nhìn thấy một con Vượn Bàn Sơn đang cười với mình.
- Đó là suối của tôi!
- Thúi lắm, đây là địa bàn của tôi!
Hai tiểu Hầu Tử lại lần nữa đánh nhau.
Một con Hầu Tử khí lực lớn hơn, lại không thể chiếm được ưu thế, bởi vì con Hầu Tử gầy hơn còn lại ra tay ác hơn lại còn âm hiểm hơn, luôn có thể khiến cho con Hầu Tử khí lực lớn kia chịu thiệt.
Hai tiểu Hầu Tử đánh một lúc.
Đánh rồi lại đánh.
Thỉnh thoảng cũng sẽ trông về phía xa xa một chút.
Nhìn một chút.
Người đàn ông một thân bạch y kia.
Liệu ngài ấy có sẽ lặng lẽ không tiếng động mà xuất hiện nữa hay không.

Một dòng nước ấm.
Bắt đầu bao trùm lấy thân thể của Châu Trạch.
Giống như là một cỗ máy chiến tranh đã yên lặng thật lâu.
Cuối cùng cũng đã được bơm thêm nhiên liệu lần nữa.
Bánh răng động cơ chuyển động.
Tất cả mọi thứ.
Đều đã được kích hoạt.
Có lẽ.
Thời gian cũng không dài lắm.
Sau khi nhiên liệu tiêu hao hết sạch thì tất cả mọi thứ sẽ trở về như trước.
Nhưng.
Đã quá đủ dùng rồi.
Cảm giác được sự sung mãn bên trong cơ thể.
Châu Trạch chậm rãi nói:
- Chờ lâu rồi.
Trước đó.
Người vẫn luôn yên lặng, lại yên lặng, rồi lại yên lặng, không có một tiếng động nào.
Nên nói rồi, cũng nên hoạt động rồi.
Người đã đợi “long mạch” thật lâu, cũng đã lầu bầu lải nhải “long mạch” thật lâu.
A.
Cuối cùng cũng đến lúc.
- Chuẩn… bị… xong… rồi… sao…
Châu Trạch gật đầu một cái.
- Đến đây đi.
- Đến… rồi…
Trong chớp mắt.
Khí chất của Châu Trạch đột nhiên thay đổi.
Sự ấm áp ban đầu lại trở nên lạnh lùng sắc bén giống như hàn băng thông thường.
Có lẽ, duy chỉ có một thứ không thay đổi, chính là loại cảm giác buông thả tương đồng giữa hai người.
Châu Trạch đưa tay.
Hạt mưa đánh vào lòng bàn tay.
- Tích tách… tí tách…
Một lúc sau, mưa đã tạnh.
Mưa ở nơi này đã tạnh, không phải là trời không mưa nữa.
Mà là trong thiên địa nơi này.
Tất cả hạt mưa đều đã ngừng lại ở giữa không trung.
Phảng phất như là đã bị bấm nút tạm ngừng.
Tất cả mọi thứ.
Đều rơi vào trạng thái đình trệ.
Châu Trạch chậm rãi ngẩng đầu.
Anh ấy bắt đầu nâng bước.
Bắt đầu bước đi ở bên trong màn mưa.

Lão Hầu Tử đã chết.
Một điểm này.
Sở Giang Vương biết ràng, anh ta đã cảm nhận được.
Nhưng chuyện khiến cho Sở Giang Vương có chút không hiểu là.
Những lời mà lão Hầu Tử đã nói trước khi chết, rõ ràng không phải là đang tự nói với bản thân.
Ở nơi này.
Ở trong mắt Sở Giang Vương.
Kẻ có thể có tư cách đứng chung để nói chuyện.
Chỉ có ba người.
Bản thân anh ta.
Lão Hầu Tử.
Còn có tên chó điên đã bị bàn tay của pháp thân của anh ta bắt lại kia.
Làm sao có thể còn có kẻ thứ tư được.
Sở Giang Vương đi tới.
Anh ta đi tới bên cạnh luật sư An.
Đứng cùng luật sư An ở trước thân thể khổng lồ đang thối rữa của lão Hầu Tử.
- Ông!
Luật sư An chỉ cảm giác được thân thể của mình đã buông lỏng một chút, trực tiếp té quỵ trên đất.
Có chút kinh hoàng.
Cũng có chút dở khóc dở cười.
Hoảng sợ nhất là.
Thân phận của vị này, thực sự là quá đáng sợ quá kinh khủng rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận