Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 382: Sự dòm ngó tới từ địa ngục (2)

Châu Trạch lấy một điếu thuốc ra đưa cho đối phương. Không phải ông chủ Châu bỗng nhiên nổi thiện tâm, mà là vì mẹ đối phương vừa mới chết.
- Mẹ của tôi đối xử rất tốt với tôi. Cha tôi phải đi trước, một mình bà nuôi tôi khôn lớn, nhưng tôi không thể để bà ấy sống lấy một ngày sung sướng. Sau khi xảy ra tai nạn xe, tôi chết đi, xong hết mọi chuyện xuống địa ngục.
- Nhưng mẹ tôi lại phải bán nhà để bồi thường cho người đã chết, cho dù công ty giao thông công cộng đã bồi thường tiền, còn có bảo hiểm, nhưng bà ấy vẫn bán hết mọi thứ trong nhà để bồi thường cho người ta.
- Mấy năm nay, bà ấy một mực ở lại trong chùa làm ni cô, quét dọn nấu cơm cho tăng nhân, tụng kinh cầu phúc cho tôi và những nạn nhân đã chết vì tôi năm đó.
- Tôi trở về, tôi muốn gặp hai người bọn họ, gặp phải rất nhiều trắc trở.
- Kết quả.
- Lại là kết cục như thế này.
- Hiện tại tôi đưa anh xuống địa ngục, nói không chừng anh còn có thể đuổi theo mẹ anh trên đường hoàng tuyền. - Châu Trạch nhắc nhở.
- Ha ha. - Người đàn ông trung niên cười lạnh một tiếng: - Tôi là người mang tội. Sau khi anh tiễn tôi xuống dưới, tôi sẽ trực tiếp sẽ bị tập nã, không thể đi qua đường hoàng tuyền.
- Hơn nữa.
- Trên đường hoàng tuyền.
- Làm gì có ai quen biết ai?
Châu Trạch lặng lẽ.
Rất nhiều câu chuyện tình yêu hay phim điện ảnh và truyền hình thường xuyên xuất hiện lời kịch, nếu trên đường hoàng tuyền có anh làm bạn, em sẽ không cảm thấy cô đơn… Anh hãy chờ em trên đường hoàng tuyền!
Ngẫm lại xem.
Sau khi tuấn nam mỹ nữ trong phim truyền hình trên ti vi thực sự cùng nhau chết vì tình.
Đến đường hoàng tuyền, không phải bọn họ dắt tay nhau cùng nhìn hoa bỉ ngạn ven đường, cười hỉ hả mà tới địa ngục đưa tin.
Ngược lại, bọn họ sẽ cùng nhau nhón mũi chân.
Vẻ mặt ngây ngô dại ra.
Mất hồn mất vía, như cái xác không hồn đi về phía trước.
Cái gì mà tình.
Cái gì mà yêu.
Không tồn tại.
- Cầu anh một chuyện… Đừng đưa tôi xuống dưới. Tôi không muốn xuống dưới lần nữa, phải chịu đau khổ hành hạ thêm nữa, cầu anh đánh tôi hồn phi phách tán, để tôi trực tiếp kết liễu bản thân mình đi.
- Tôi thực sự không muốn lại xuống đó một lần nữa.
- Trên cơ bản là mỗi ác quỷ có thể nhập cư trái phép từ địa ngục ra ngoài, đều có một sự sợ hãi cực sâu đối với địa ngục, cũng không muốn đi xuống lần nữa.
Châu Trạch lắc đầu: - Như vậy tôi sẽ lỗ vốn.
Đúng vậy.
Giết ông ta, phỏng chừng bản thân mình chỉ có thể lấy được mười mấy hai mươi tích điểm.
Nhưng nếu đưa ông ta xuống, có thể lấy được một trăm tích điểm.
Rốt cuộc cái nào có lời hơn, Châu Trạch vẫn phân rõ.
- Tôi có thể lấy một tin tình báo để trao đổi với anh, có lẽ tin tình báo này có tác dụng với anh. - Người đàn ông trung niên nhìn Châu Trạch: - Anh là quỷ sai từ Thông Thành tới đúng không?
Châu Trạch gật đầu.
- Ha ha, anh cũng biết, tôi có thể từ phía dưới đi lên, hơn nữa sau khi đi lên liền có người đặc biệt tiếp ứng, chịu trách nhiệm sắp xếp thân phận bí mật cho tôi, điều này có nghĩa phía trên tôi... không, là phía dưới tôi có người.
Châu Trạch tiếp tục nghe ông ta nói, về phần chuyện phía dưới có người, tiểu loli đã từng nói qua cho mình biết. Nếu ngay cả Tôn đại thánh trong Tây Du Ký cũng có thể hiểu được, đương nhiên Châu Trạch cũng có thể hiểu được.
Trong triều có người quen, mọi chuyện dễ làm, đây là chân lý từ xưa đến nay vẫn không thay đổi, cũng chẳng phân biệt cõi âm và dương gian, nơi nào cũng là như thế.
- Người kia muốn tôi lên điều tra một việc. - Người đàn ông trung niên nhìn Châu Trạch, hít một hơi thuốc, phun khói ra, tiếp tục nói: - Để tôi tới Thông Thành điều tra một quỷ sai.
Ánh mắt Châu Trạch ngưng lại.
- Ha ha, anh có thể trở về hỏi luật sư An một chút, dựa theo sắp xếp vốn có, hẳn là tôi sẽ tới Thông Thành làm quỷ sai, bởi vì Thông Thành chỉ có hai quỷ sai, vừa lúc còn một ghế trống. Anh ta chỉ cần hơi động tay động chân một chút, chờ đợi một thời cơ thích hợp, đây cũng là nội dung mối làm ăn vị phía dưới kia đã trao đổi với luật sư An.
- Nhưng anh xem tôi của hiện tại đi.
- Tôi cũng lười đi quản việc nhỏ này, cũng không cần lợi ích và hứa hẹn đã trao đổi lúc trước.
- Hiện tại tôi chỉ muốn tiêu tan thành mây khói.
- Tôi chỉ muốn tìm một biện pháp mau chóng xóa sổ mình đi!
Người đàn ông trung niên nói rất thành khẩn.
Địa ngục.
Đã có người chú ý tới mình?
Hay là.
Chú ý tới cái ý thức còn đang ngủ say chưa khôi phục trong cơ thể mình?
Lúc này, một loại cảm giác nguy cơ.
Bao phủ Châu Trạch.
Phảng phất như có một con rắn độc.
Ở nơi đen tối, đã lặng yên không một tiếng động theo dõi bản thân mình.
Hơn nữa con rắn độc ấy còn đang bắt tay sắp xếp người tới gần bản thân mình.
Nếu không phải hôm nay xảy ra một màn ngoài ý muốn ở ngôi chùa này.
Sợ rằng có lẽ nửa năm sau, bản thân mình sẽ gặp phải một đồng nghiệp mới ở Thông Thành, cũng chính là vị trước mắt này.
- Cho nên, anh không nên tống cổ tôi xuống đó thì hơn… Hẳn kẻ mà người kia muốn tôi điều tra chính là anh nhỉ?
Người đàn ông trung niên chỉ chỉ Châu Trạch, tiếp tục nói:
- Đừng đưa tiễn linh hồn tôi xuống, đánh tan tôi đi.
- Nếu như tôi lại trở về địa ngục.
- Đừng nói tôi không có động lực để giữ bí mật giúp anh.
- Cho dù tôi nguyện ý giữ bí mật giúp anh.
- Tôi cũng không thể qua nổi từng cực hình một ở địa ngục.
- Tại địa ngục.
- Quỷ.
- Không hề có nhân quyền bảo vệ.
- Đương nhiên.
- Tôi cũng không biết anh có bí mật gì.
- Cho nên tất cả những lời tôi nói vừa rồi có hiềm nghi là nói nhảm.
- Nhưng hẳn anh sẽ không dám để linh hồn tôi đi xuống lần nữa.
- Tránh trường hợp ngộ nhỡ.
- Đúng không?
Luật sư An khập khiễng đi tới. Tốc độ của anh ta hơi chậm, hiển nhiên trên đầu gối anh ta còn tồn tại vấn đề rất lớn.
Tiếng chuông vang lên là tín hiệu của việc về nhà.
Khi chiếc chuông trong chùa bị gõ vang.
Anh nói xem, rốt cuộc nó đã ẩn chứa bao nhiêu uy hiếp và thương tổn mang tính thực chất từ hiện thực? Thật ra là gần như không có. Nhưng chiếc chuông này mạnh mẽ ở chỗ có thể thức tỉnh tướng mạo vốn có của vật âm tà, thức tỉnh "chức vị riêng của mỗi người".
Cũng tỷ như bộ quần áo nô lệ xuất hiện trên người ông chủ Châu, trông có vẻ giống với các binh lính nhỏ lên đài phối hợp diễn. Dựa theo cách nói của tiểu loli, nếu quỷ sai có việc được vời về báo cáo công tác, ngay khi tiến vào các điện của âm ty, trên người sẽ xuất hiện quan phục.
Âm ty là một nơi rất chú trọng trật tự phẩm cấp, một chút sai lầm cũng không thể có.
Luật sư An hơi đặc biệt, bởi anh ta bị khơi dậy ký ức về chuỗi ngày bị gông xiềng còng lại, cảm giác nhục nhã nặng nề cùng với sự nghiền ép mạnh mẽ có thể đánh nát cố gắng cứng rắn chống đỡ của anh ta chỉ trong phút chốc, thậm chí anh ta còn không thể đứng thẳng dù chỉ một giây, khiến anh ta như người mất hồn mất vía.
Lúc chạy đến, luật sư An nhìn thấy người đàn ông trung niên cũng giống Châu Trạch, đều đang nghiêng người ngồi dựa vào trạm xe buýt.
- Bắt được rồi sao?
Luật sư An tiến lên trước hỏi.
Ngay sau đó, anh ta phát hiện không đúng.
Anh ta khịt khịt mũi.
Ngửi thấy mùi vị nhàn nhạt, đồng thời anh ta cũng nhìn thấy, người đàn ông trung niên đang nghiêng người dựa vào trạm xe buýt đã không nhúc nhích.
Anh ta hơi kinh ngạc nói:
- Anh đánh tan ông ta?
Châu Trạch gật đầu.
- Vì sao? - Luật sư An cảm thấy khó hiểu.
Buôn bán không thành nhưng nhân nghĩa còn đó, ngay từ khi anh ta đốt cháy lá bài tây trước mặt Châu Trạch, anh ta đã không còn ý định tiếp tục mối làm ăn này. Mà anh ta cũng đã chuẩn bị gánh chịu những phiền phức sẽ kéo tới phía sau.
Dù thế, cũng không thể để ác quỷ bị kích thích, thoát khỏi tầm khống chế tiếp tục lưu lạc trong xã hội. Bởi ác quỷ ấy còn có thể mang tới thương tổn lớn hơn hẳn một đầu chó điên có thể mang lại.
Nhưng luật sư An không ngờ Châu Trạch lại trực tiếp đánh ông ta hồn phi phách tán.
Này phải cần oán hận lớn tới chừng nào!
Hơn nữa.
Quan trọng nhất là.
Người từng lăn lộn trong thể chế âm ty như luật sư An hiểu rất rõ.
Làm như vậy vốn không có lời.
- Tôi vui.
Châu Trạch nhìn luật sư An.
Câu tiếp theo anh dùng ánh mắt ra hiệu.
Anh quản được sao?
Người đàn ông trung niên nói đúng, ông chủ Châu không dám thả ông ta xuống địa ngục lần nữa. Cho dù anh hành động như vậy hơi có vẻ giấu đầu lòi đuôi, càng muốn che lại càng lộ, nhưng Châu Trạch vẫn không dám đưa ông ta xuống địa ngục lần nữa.
Luật sư An có chút khổ sở liếm môi, mặc dù việc làm ăn không thành, nhưng có thể khiến người ta trở lại địa ngục, mình cũng có thể cứu vãn một chút. Nhưng hiện tại người ta đã hồn phi phách tán, việc làm ăn cũng thất bại, tương đương với mình đã thiếu mất một con đường quan trọng để tìm khách.
Mẹ ôi.
Lão tử kiếm chút tiền ấy vô cùng khổ cực, có dễ dàng gì đâu!
- Đi thôi, tôi còn có việc chưa nói rõ với anh.
Châu Trạch đưa tay, khoác lên vai luật sư An.
- Tôi không có quan hệ gì với vợ anh.
Luật sư An lập tức giải thích.
Châu Trạch cười cười.
- Không, không có quan hệ gì với cô ấy.
- Tôi cũng không liên quan gì với anh. - Luật sư An hơi bất mãn việc Châu Trạch dính lại gần mình như thế.
- Vậy nếu hiện tại tôi nói, tôi muốn phát sinh một chút quan hệ với anh thì sao?
- ... ... - Luật sư An.
Bạn cần đăng nhập để bình luận