Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 241: Giấc mơ bắt đầu!

- Đội trưởng Trương, rốt cuộc hai người đang điều tra chuyện gì vậy? Cùng là án oan sao? Tôi biết cặn kẽ cũng có thể giúp hai người điều tra một chút.
Tên cảnh sát này có vẻ rất tích cực.
- Tiểu Lưu à, thời gian không còn sớm nữa, cậu mau trở về nghỉ ngơi sớm một chút đi, ngày mai còn phải đi làm đấy. - Trương Yến Phong nói.
Chuyện này bắt nguồn từ một giấc mộng của anh ta, đương nhiên anh ta không thể để người khác biết được nhiều hơn. Hơn nữa nói thật, chuyện này cũng không tiện nói ra chút nào.
- Không có chuyện gì đâu, đội trưởng Trương, tôi không hề cảm thấy phiền lụy, tôi có thể...
- Cậu mệt mỏi rồi. - Trương Yến Phong nhắc nhở.
- Ah, ách, đúng, tôi rất mệt mỏi, đúng vậy, đội trưởng Trương, tôi đi trước đây.
Tên cảnh sát kia cầm bản bút ký của mình rời khỏi nơi này.
Châu Trạch ngồi ở bên cạnh lặng lẽ châm một điếu thuốc, thực sự, từ trên người Trương Yến Phong dường như anh đang thấy được bản thân mình đời trước, năm đó bác sĩ Lâm mến mộ bản thân mình, thế nhưng mình lại không hề cảm giác được chút nào, khi đối đãi với thuộc hạ anh vẫn luôn mang theo loại nhịp điệu này.
Quỷ thần xui khiến, Châu Trạch hỏi một câu: - Cảnh sát Trương vẫn còn độc thân sao?
Trương Yến Phong gật đầu.
A.
Thật giống.
Trở lại chuyện chính, ánh mắt Trương Yến Phong trở nên nghiêm túc, anh ta đưa tay khe khẽ gõ trên bàn một cái, nói:
- Thật ra, căn cứ theo hình ảnh kia, bản năng của tôi khiến tôi cảm thấy nơi đó khá quen thuộc, có điểm tương đồng rất lớn với các bộ phim điện ảnh và truyền hình.
- Tôi hiểu ý của anh, xiềng xích, quần áo tù nhân, từng bước từng bước đi thẳng về phía trước trong một lối đi chật hẹp, bốn phía là những nhà tù khác, ánh mắt của mọi người ở đó hoặc chết lặng hoặc là đang tức giận nhìn hết thảy.
- Nếu như lúc này chúng ta có thể ở bên cạnh mở điện thoại lên, bật bài hát “thiết song lệ”, chắc chắn sẽ càng phù hợp với bầu không khí hơn.
- Anh cũng cho là vậy sao?
Vẻ mặt Trương Yến Phong vẫn đang nghiêm túc như trước, thật ra bên dưới sự nghiêm túc này ẩn giấu một loại lúng túng và không thích ứng, làm cảnh sát hơn nửa đời người, không ngờ lại có thể ngồi trước mặt kẻ hiềm nghi phạm tội thảo luận mấy chuyện này, anh ta luôn cảm thấy rất kỳ quái, hơn nữa lại còn là vô cùng kỳ quái.
Thật ra, tố chất tâm lý của cảnh sát Trương vẫn rất vững vàng, nếu là người thường, lần đầu tiên trải qua những chuyện như vậy rất có thể sẽ bị dọa đến mức mất hồn mất vía, nhưng anh ta vẫn còn có thể mạnh mẽ trấn định lại.
- Nếu là anh linh hoặc là những liệt sĩ đã chết trước kia, tỷ như sau khi bị giam sẽ bị đưa đến pháp trường chuẩn bị xử tử hình, thì chuyện này có thể giải thích rõ ràng rồi. Trong mấy bộ phim hay mấy tiểu thuyết của chúng ta vẫn thường nhắc tới những người ấy, hơn nữa những liệt sĩ này cũng thật sự rất đáng được kính nể.
Châu Trạch chậm rãi phun ra một vòng khói, sau đó đưa tay chỉ chỉ mu bàn chân, nói:
- Nhưng vong hồn liệt sĩ rảnh rỗi tới nhức cả trứng, đi đeo thêm một cái xiềng xích trên chân anh và tôi sao?
- Đây là vật kỷ niệm được tặng kèm sao?
- Hay là sự cổ vũ tràn đầy yêu thương?
- Hơn nữa tôi là người tốt, anh cũng là người tốt, được rồi, nếu tôi nói vậy có chút ngu ngốc, nhưng hiện tại chúng ta chỉ có thể dựa theo suy luận này để phân tích mọi chuyện.
- Nếu đặt trên điều kiện tiên quyết rằng cả hai chúng ta đều là người tốt, liệu đám anh linh liệt sĩ có đeo thêm gông xiềng cho chúng ta không?
- Không hợp lý, không hợp lý chút nào.
- Dù sao chúng ta cũng không tới khu tưởng niệm hay chùa miếu gì, dân bản xứ muốn cưỡng ép khuyến mãi vật kỷ niệm, không nói hai lời lập tức đeo lên chân cho chúng ta.
Trương Yến Phong gật đầu, muốn để một cảnh sát hình sự lão luyện như anh ta đi phân tích tư duy của quỷ, quả thật có chút ngoài sự hiểu biết, thế nhưng thật ra người cùng quỷ đều có một hình thức tư duy giống nhau.
Nếu quả thật là anh linh liệt sĩ, hẳn bọn họ sẽ không nhàm chán tới mức như vậy, đúng không?
Thêm nữa dù có muốn chúc phúc cũng không thể nào chúc phúc bằng xiềng xích được.
Điện thoại của Trương Yến Phong lại vang lên, anh ta nhận điện thoại, một lát sau, anh ta nói với Châu Trạch:
- Cục cảnh sát của chúng tôi lúc trước chỉ là một bệnh viện, từ thời dân quốc nơi ấy đã là bệnh viện, sau khi giải phóng nó bị bỏ phế một thời gian ngắn, bị coi thành nhà ống để cư dân ở lại. Sau đó người ta đã dựa trên nền tảng bệnh viện để xây dựng cục cảnh sát, mười năm trước nó đã từng được trùng tu một lần, không hề tra được chuyện nó từng được sử dụng như một ngục giam.
Châu Trạch rơi vào trầm tư, có thể nói rằng, vong hồn và chấp niệm nhất định sẽ phải dựa vào một nơi nào đó mới có thể bắt đầu, tỷ như một người chết oan ở một chỗ nào đó, nếu như người này biến thành oan hồn, đương nhiên cũng sẽ hoạt động trong khu vực đó.
Huống hồ, Châu Trạch và cảnh sát Trương đều bị đeo xiềng xích khi đang ở trong cục cảnh sát này, từ đó đã có thể chứng minh, nguồn gốc của những chuyện này bắt đầu từ cục cảnh sát.
- Chưa từng trở thành ngục giam sao? - Châu Trạch cảm thấy không thể hiểu nổi, tình huống trong giấc mơ của Trương Yến Phong đã miêu tả rất rõ ràng, ngay lúc đó, nơi ấy phải là một ngục giam mới đúng.
- Tôi đi về trước cẩn thận điều tra thêm một chút xem sao. Anh cũng biết, loại tư liệu này không thể kiếm được trên web, thông thường phải tới phòng hồ sơ kiểm tra xem mới chắc chắn được.
Trương Yến Phong cầm lấy điện thoại di động và gói thuốc lá trên bàn của mình, sau đó cáo từ rời khỏi, khi anh ta đi ra khỏi quán cafe, anh ta còn ngẩng đầu thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Chuyện hôm nay khiến anh ta không dám suy nghĩ nhiều, cũng không nguyện ý suy nghĩ nhiều, thậm chí bao gồm cả cái người tên Châu Trạch này.
Nhưng chuyện này lại vẫn cần xử lý, dù sao thì xiềng xích này cũng đã xuất hiện trong giấc mơ của mình hơn hai mươi năm, anh ta không thể vì một cố nghi kỵ mà buông tha cơ hội lần này.
Quay đầu lại nhìn thoáng qua Châu Trạch vẫn đang ngồi trong quán cà phê, Trương Yến Phong lắc đầu, đột nhiên anh ta cảm giác được cái người đang ngồi bên trong này rất khủng bố, đúng vậy, rất khủng bố.
Đây không còn là ánh mắt của một cảnh sát đang nhìn kẻ hiềm nghi, mà là ánh mắt của người đang ở ngoài cửa nhìn vào người đang ở bên trong, cuộc sống của hai người và phong cảnh chung quanh, có thể hình thành sự khác biệt một trời một vực.
Trương Yến Phong không rõ ràng lắm, không biết một khi bản thân mình thâm nhập vào sâu bên trong, liệu còn có thể từ bên trong đi ra ngoài được nữa hay không.
Lắc đầu, anh ta đi về phía cục cảnh sát.
Châu Trạch thì lại bắt một chiếc xe, nửa giờ sau anh về tới phòng đọc sách.
Hôm nay phòng đọc sách đóng cửa, ban ngày bị tạm giam buổi tối cũng bị tạm giam, ông chủ xảy ra chuyện đương nhiên sẽ khiến các nhân viên lo lắng, không còn lòng dạ nào để làm việc.
Cảm giác này.
Giống hệt như học sinh trung học nói tổ quốc chưa thống nhất, chúng tôi có đọc sách cũng không vô vậy.
Bọn họ giải thích như vậy.
Vậy mà:
Lão đạo thì đang livestream, Hầu Tử lại đang cầm điện thoại cho lão, càng không ngừng cảm ơn mấy người đã thả máy bay hỏa tiễn các thứ!
Hứa Thanh Lãng đang nằm ở phía sau quầy bar, trên mặt còn đắp mặt nạ dưỡng da, nghe nhạc, rầm rì mãn nguyện tới mức không thể mãn nguyện hơn.
Bạch Oanh Oanh đang ăn gà ở trên tầng, gần đây cô ấy mua được một ID có áo Kakao (1), không khác gì hack, khiến cô ấy chơi tới rất high.
(1) Áo Kakao: trong trò PUBG, đây là một skin áo giới hạn dành cho người chơi Hàn Quốc và đã mua các skin khác của game trong tháng 10 và 11/2017. Sau khoảng thời gian này thì người chơi không thể có được skin áo Kakao này nữa.
Ngay cả Deadpool vẫn ngồi dưới tầng cũng đã về phòng tiếp tục ngồi.
Nhìn nhân viên mình, ông chủ Châu có vẻ hơi cụt hứng, hai ngày rồi anh không ngủ cho nên anh trực tiếp lên tầng hai, trở lại phòng ngủ mình rồi lập tức nằm lên giường.
Vừa nghĩ tới chuyện trên chân mình có có một chiếc xích sắt rỉ sét quấn quanh, anh đã cảm thấy rất khó chịu, rất không được tự nhiên, càng không ngừng nghiêng trái lật phải.
Bạch Oanh Oanh rất biết điều mà kết thúc trò chơi, cũng nằm thẳng cẳng trên giường, để Châu Trạch có thể đầu gối lên trên bắp đùi của mình.
Sau đó cô ấy bắt đầu nhẹ nhàng mà xoa bóp đầu cho Châu Trạch.
Rốt cục Châu Trạch cũng cảm thấy buồn ngủ, chậm rãi nhắm nghiền hai mắt lại, ngủ say.
... ...
Tí tách...
Tí tách...
Tí tách...
Đây là tiếng nước.
Rất thanh thúy.
Cũng rất trống rỗng u ám.
Châu Trạch mở mắt ra, phát hiện bản thân mình đang nằm trên mặt nước, đầm nước quen thuộc, xa xa là con đường quen thuộc, cùng với vong hồn rậm rạp chằng chịt đang nhón chân đi bộ trên đường.
Lại về tới đây?
Đã lâu rồi anh không nằm mơ thấy nơi này.
Nhất là sau khi có Bạch Oanh Oanh ngủ cùng, chất lượng giấc ngủ của anh thật sự đã tốt hơn trước đây nhiều lắm.
Châu Trạch theo bản năng nhìn thoáng qua phía dưới đầm nước, trở lại chốn cũ, cuối cùng anh vẫn muốn nhìn một chút xem rốt cuộc vị lão oan gia kia có còn ở đó hay không.
Nước trong đầm nước rất trong, là cái loại trong suốt không chút khoa trương, tới mức có thể rõ cả đáy nước. Châu Trạch liếc qua, không nhìn thấy chút vết tích về sự tồn tại của người phụ nữ không mặt.
Có vẻ cô ta đã chết ở Dung Thành thật sự rồi.
Châu Trạch thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Thế nhưng vào đúng lúc này, anh có thể trông thấy được một cái bóng phản chiếu từ ảnh ngược dưới nước, anh lập tức xoay người, lại phát hiện sau lưng mình không quá một mét, có một người phụ nữ đang đứng, một người phụ nữ có mái tóc đen dài hoàn toàn bao phủ lấy mặt mình.
- Cô không chết sao?
Châu Trạch hơi nghi hoặc một chút hỏi thăm.
Người phụ nữ không trả lời, mà chỉ tiếp tục đứng ở nơi đó.
- Hiện tại cô muốn đi đến nơi nào? - Châu Trạch hỏi.
Người phụ nữ chậm rãi ngẩng đầu, tuy rằng tròng mắt của cô ta bị che giấu dưới lớp tóc đen dày, nhưng Châu Trạch vẫn có thể cảm giác được, đối phương đang nhìn mình chằm chằm:
- Những lời này hẳn là ta hỏi ngươi mới đúng... Ngươi làm vậy là muốn... Đi nơi nào?
- Sùng sục... Rầm... ...
Châu Trạch chỉ cảm thấy đầm nước kiên cố lạnh như băng phía dưới kia bỗng nhiên sôi trào, mà cả người mình cũng ngã thẳng vào trong đầm nước.
Trong lúc nhất thời.
Cảm giác hít thở không thông cùng nhau kéo tới, giống hệt như có vô số cánh tay đang liều mạng mà che tai che mắt che miệng mũi của anh lại, khiến anh mất hết tất cả cảm giác với thế giới bên ngoài.
Ấn tượng duy nhất của anh chính là câu hỏi sau cùng đối phương lưu lại, dường như nó vẫn đang quẩn quanh tai anh.
- Hô...
Châu Trạch theo bản năng ngồi dậy, tỉnh mộng rồi sao?
Có thể là vì bản thân mình là "quỷ", cho nên khi anh nằm mơ luôn sẽ mơ thấy địa ngục, thế nhưng người phụ nữ có cách ăn mặc giống hệt với người phụ nữ không mặt kia là ai?
Nghe giọng nói của đối phương, dường như đối phương không phải người phụ nữ không có mặt.
Rốt cuộc ngày đó Dung Thành đã xảy ra chuyện gì, Châu Trạch cũng không rõ ràng từng chi tiết, mà tiểu loli cũng coi ngày đó là một sự cấm kỵ, cô bé không muốn nhiều lời. Dù Châu Trạch đã thử hỏi cô bé, thế nhưng lúc ấy phản ứng của tiểu loli chính là cho dù mình có giết cô bé cô bé cũng không nguyện ý hồi tưởng lại tình huống đêm hôm ấy một lần nữa, vì thế Châu Trạch cũng liền thôi.
- Oanh Oanh...
Châu Trạch mở miệng.
Anh đang muốn nói Oanh Oanh rót cho mình một ly nước.
Nhưng cả người anh chợt ngây ngẩn.
Không phải anh đang nằm trên giường ở phòng ngủ trên tầng hai trong hiệu sách.
Mà anh đang nằm trên một chiếc chiếu cũ nát.
Ở bên cạnh anh, có vô số người lít nha lít nhít mặc quần áo rách nát, hoặc là dựa vào tường hoặc là nằm ở nơi đó, ngay khi bản thân mình lên tiếng, những người khác đồng thời nhìn về phía mình.
Giấc mộng còn chưa kết thúc.
Bản thân mình vẫn chưa tỉnh lại.
Không đúng.
Khi Châu Trạch ngẩng đầu nhìn thấy từng cây lan can sắt trước mặt mình kia.
Anh mới ý thức tới.
Không chỉ là giấc mộng còn chưa kết thúc.
Mà thực tế giấc mộng này.
Giờ mới bắt đầu.
- Sàn sạt... Sàn sạt...
Xa xa.
Truyền đến tiếng xích sắt ma sát với mặt sàn.
Quen thuộc như vậy.
Trương Yến Phong nói từ sau khi anh ta mơ thấy giấc mộng kia, hơn hai mươi năm qua, mỗi lần mơ thấy giấc mộng gì dưới chân anh ta cũng quấn quanh một cái xiềng xích.
Châu Trạch theo bản năng cúi đầu.
Xốc quần áo rách rưới dưới người mình lên.
Xiềng xích đâu?
Xiềng xích của mình đâu?
Vì sao dưới chân mình lại không có xiềng xích? ? ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận