Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1030: Công chúa điện hạ (1)

Sau đó.
Một màn càng giàu sức sống hơn xuất hiện.
Tiểu quỷ kèn sona dẫn đầu, đám người áo đỏ còn lại tất cả đều bao vây Châu Trạch, bọn họ cũng không động thủ, phong cách bỗng nhiên biến đổi, trực tiếp quỳ trên đất dập đầu với ông chủ Châu.
Vừa đập dầu vừa lớn tiếng mà khóc.
Khóc thảm như vậy nha…
Bây giờ ông chủ Châu thật sự có loại cảm giác bản thân rất bại hoại, là cái loại khốn nạn thiếu tiền công của nông dân ấy.
Châu Trạch kiểm tra hết tát cả mọi người nằm trên mặt đất xong, sau khi xác nhận chưa có ai chết, đưa tay vào túi, có chút bất đắc dĩ lắc đầu một cái:
- Sắp hết năm.
Chúng mày ở đây khóc cho tao…
Châu Trạch móc ra mười mấy tờ tiền âm phủ, ném ở trên mặt đất.
- Đừng có chê ít, cứ như vậy…
Lời Châu Trạch còn chưa nói hết.
Đám người mới vừa rồi còn đang khóc tang ở chung quanh, lập tức nhào tới, nhặt mấy tờ tiền âm phủ trên mặt đất lên, sau đó nhanh chóng mang quan tài trực tiếp nhảy xuống dưới vách đá bên kia đường.
Giống như một cơn gió.
Biến mất đến vô ảnh vô tung.
Giống như rất sợ chỉ cần trì hoãn thêm một giây Châu Trạch sẽ đổi ý vậy.
Tê…
Châu Trạch bỗng nhiên có chút đau lòng.
Anh cảm giác, mình cho hơi nhiều rồi.
Quỷ ở khu vùng sâu vùng xa, có vẻ dường nhưu thu nhập bình thường không được cao lắm…
Châu Trạch lấy điện thoại di động ra, nhắn một tin cho luật sư An.
Đại khái qua chừng mười lăm phút.
Luật sư An – người mới vừa tìm một khe núi để tắm giặt sạch sẽ - mang theo Oanh Oanh cùng thằng bé trai cùng nhau tới.
Xa xa, nhìn thấy đám người đang nằm trên đất này, luật sư An trực tiếp hét:
- Đệt con mẹ nó, tiền bồi thường của lão tử nha!
Thằng bé trai đi ở cuối cùng bĩu môi một cái, nhổ nước bọt nói:
- Anh đang quan tâm đến chút tiền này sao?
- Thúi lắm, lão tử như thế này gọi là dung nhập hoàn mỹ vào kiểu suy nghĩ của lãnh đạo.
- Em học tập thêm một chút đi!
Luật sư An quay đầu trừng mắt nhìn thằng bé trai một cái.
Lúc quay đầu lại.
Trên mặt lại là một bộ biểu cảm vô cùng đau đớn.
Chỉ còn thiếu nước mắt nước mũi cùng rơi xuống.

- Cái gì, thả trong quan tài?
Sau khi nghe xong Châu Trạch kể lại xong, luật sư An duỗi người, nói:
- Nhìn cách thức như thế kia, có lẽ là gặp phải loại tiểu quỷ cướp đường rồi, thông thường cũng chỉ có loại địa phương thường xuyên đối mặt với thiên tai như thế này mới có.
- Cũng không tính là cướp đường thực sự, dĩ nhiên, nếu như một gia hỏa xui xẻo lại còn thiếu ý chí đi dạo lúc đó, quả thật rất có thể sẽ bị ảnh hưởng.
- Nhưng đám tiểu quỷ này, thật ra thì càng giống như một loại tổ chức hơn, đặc biệt tìm một vài vùng địa chất nguy hiểm có khả năng sẽ gặp được người đi cứu, sau đó sẽ thu tiền nhang đèn của người ta.
- Tiểu thuyết Cổ Đại Chí Quái thường sẽ có, tỷ như ai đó gặp phải động đất hoặc là người nào gặp phải lũ lụt, sau khi tỉnh lại, lại phát hiện bản thân nằm ở trên một chỗ an toàn, chính là đám quỷ này làm.
- Người hiểu chuyện, trở về được thì lập tức đốt hương hỏa cung phụng, coi như là cho tiền công vất vả, nếu như là loại không hiểu chuyện, không biết báo ân, người ta sẽ đến cửa quấy rầy anh, làm cho anh cũng không được quá yên ổn.
- Cho nên, lần này vẫn tính là chúng ta may mắn? - Châu Trạch hỏi.
- Không tính là vậy, chuyện này thì càng chứng minh rõ, lần đất đá sạt lở này có vấn đề, bình thường đám tiểu quỷ này rất ít đi cứu người, một là không tìm được cơ hội như vậy, thứ hai là bọn chúng cũng có quy tắc của mình, nếu như đều chơi được như vậy, còn cần đội cứu viện gì nữa chứ.
- Nhất định là bởi vì trận sạt lở này xuất hiện quá quỷ dị, cho nên mới hấp dẫn bọn chúng tới, làm ra một trận này.
- Nhưng có một điểm có thể xác định chính là.
- Sạt lở đất, không thể nào là bọn chúng làm ra, nếu không thì đã tính là một vụ bắt cóc rồi.
- Âm ti cũng giống như dương gian, anh một mình một quỷ, cho dù là ác quỷ, làm xằng làm bậy, hại người giết người, phải xử lý như thế nào thì xử lý như thế ấy, nhưng nếu như anh dám tập hợp chúng lại, còn có một tổ chức quỷ, vậy thì vấn đề sẽ rất lớn rồi.
- Nói không chừng chính các địa quỷ sẽ tập hợp lại trực tiếp vây quét anh.
Châu Trạch gật đầu một cái, nói:
- Dọn dẹp chỗ đó xong rồi?
- Dọn dẹp xong rồi, chìa khóa của cửa sắt ở đây.
Luật sư An đưa một chùm khóa cho Châu Trạch, bên trên có ba cái chìa khóa:
- Dùng cái này có thể mở.
- Vậy anh sắp xếp cho những thứ này một chút đi.
Châu Trạch đứng dậy phân phó nói.
Đừng nói đụng chuyện không chết, kết quả bị ném ở đây, lại bị gió núi thổi cho chết cóng.
- Tôi ở lại giúp anh. - Thằng bé trai nói.
- Không được! - Luật sư An len lén trừng mắt liếc thằng bé trai – Quan tài của người ta cũng có thể nhét được nhiều người như vậy, cái xe bánh bánh mì này của tôi còn là Ngũ Lăng Hồng Quang.
- Làm sao có thể thua kém bọn chúng được chứ?
- Tự tôi đưa đi, mình tôi có thể hoàn thành, em ở lại đây nghe sắp xếp của ông chủ, bên cạnh ông chủ không thể thiếu người được.
Có thể nói.
Nếu như không phải là điều kiện không cho phép.
Luật sư An thật muốn xông tới hung hăng gõ đầu thằng bé trai mấy cái nữa.
Mắt nhìn thấy ông chủ muốn đi tiếp rồi, em không ở bên cạnh đợi xem thử có chút cơ hội uống canh nào hay không, em lại muốn cùng lão tử làm chuyển phát nhanh đi giao người sống sao?
Thiếu não à!
- Vậy chính anh cẩn thận một chút, cực khổ rồi.
Châu Trạch gật đầu một cái với luật sư An.
- Được rồi, được rồi.
Nhìn ông chủ mang theo Oanh Oanh cùng thằng bé trai quay đi lên trên núi rồi.
Luật sư An nhìn mười sáu người nằm ở trên mặt đất.
Cau mày.
Chuyến chuyển phát nhanh này, phải đưa đến khi nào đây nha.
Bảo vệ thì đưa tới viện điều dưỡng, những người khác thì chính là dân bản đại, tìm chung quanh nơi này một chuyến?
Chỉ có thể làm như vậy.
Lúc trước tu sửa viện điều dưỡng ở nơi này, đám dân bản địa này cũng đã đưa không ít tiền, cũng không thể không giao phó một chút.
Luật sư An bắt đầu cõng người.
Sức chứa của Ngũ Lăng Hồng Quang quả thật kinh khủng.
Nhất là sau khi luật sư An đã dẹp mấy hàng ghế ở phía sau xe đi.
Dù là đã bỏ mười người vào rồi.
Vẫn có vẻ rất rộng rãi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận