Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 258: Nghệ thuật của tử vong! (2)

Châu Trạch mãnh liệt phát hiện đám máu vốn biến hóa thành đồ án dưới đất đột nhiên trở nên sôi trào.
Nguyên một đám người mặc áo blu trắng cùng các cảnh quân vẫn đang chờ gia nhập thịnh yến lúc trước, lúc này lại đồng loạt chui vào phòng thí nghiệm, mà thực nghiệm trong phòng thí nghiệm lại bắt đầu tiếp tục. Công cụ và dụng cụ cũng bắt đầu tự mình vận chuyển, các loại các dạng thực nghiệm lại được bắt đầu, thậm chí ngay cả tập ghi chép và bút cũng đang tự bay múa ghi lại tất cả quá trình.
Chỉ có điều, nguyên vật liệu đã không còn là Maruta trong miệng bọn họ khi trước nữa, mà biến thành chính bản thân bọn họ.
Loại biến hóa giai điệu này khiến Châu Trạch cảm thấy có chút kinh hãi không hiểu, khi anh nhìn về phía bóng người bị tàn phá kia một lần nữa, lại phát hiện bóng người kia đã xuất hiện ở trước mặt mình.
Hai tay anh ta đang cầm lấy nửa đầu lâu của chính anh ta.
Có vẻ rất thống khổ.
Thân thể anh ta cũng đang không ngừng lay động.
Giống hệt như đã không cách nào khắc chế được bản thân mình vậy.
Tất cả bốn phía đều là bút tích của anh ta, là nghệ thuật tử vong thuộc về chính anh ta, hết thảy tất cả đều căn cứ theo tâm cảnh của anh ta mà biến hóa. Mà chính anh ta thì lại đang bắt đầu từ từ rơi vào điên cuồng, rơi vào tình cảnh không thể nào tự khống chế được, hết thảy chung quanh cũng bắt đầu kéo dài theo hướng thẩm mỹ tàn khốc bạo lực.
Tiếng kêu thảm thiết.
Tiếng rên xiết.
Có người sống.
Có vong hồn.
Trong tình cảnh này, bọn họ càng thêm thống khổ không chịu nổi.
Trong giây lát.
Bóng người bị tàn phá kia mở mắt ra, trong con ngươi của anh ta hiện lên màu đỏ như máu, trong lúc nhất thời màu sắc ấy khiến Châu Trạch có chút ngẩn ra.
Anh ta đang muốn nói gì đó với mình.
Anh ta đang nói gì đó với mình.
Nhưng chết tiệt.
Tại sao ngay cả một chữ mình cũng không nghe được!
- Tôi không nghe được, anh đang nói cái gì?
Châu Trạch hô to lên với anh ta, anh biết, những lời đối phương muốn nói hẳn đều là những lời rất quan trọng, thậm chí đó còn có thể là tin tức mà bản thân mình tám mươi năm trước muốn lưu lại cho mình.
Thông qua...
Hình thức giấc mơ.
Thế nhưng cái gì anh cũng không nghe được, thực sự là anh không nghe được bất kỳ lời gì cả, hơn nữa đối phương còn đang trong tình cảnh gần như bị mất khống chế mà hò hét, cho dù Châu Trạch có hiểu môi ngữ cũng không thể nào phân tích được rốt cục anh ta đang nói tới nội dung gì.
- Oanh!
- Oanh!
Có tiếng nổ mạnh liên tiếp truyền đến.
Đây là tiếng do bom nổ đất tạo thành..
Đám người Nhật Bản đã không dám tiếp tục đi xuống đâu nữa, bọn họ định phong bế nơi này lại.
Mà lúc này.
Dường như bóng người bị tàn phá kia lại càng ngày càng điên cuồng.
Máu tươi trên đất cũng không ngừng dâng cao lên, chậm rãi bao trùm tất cả. Ngay từ đầu nó chỉ mới dâng tới mu bàn chân của Châu Trạch, sau đó chậm rãi dâng tới đầu gối Châu Trạch, đến cuối cùng là dâng tới phần eo của anh.
Châu Trạch rất muốn gọi bóng dáng kia lại, anh rất muốn biết mới vừa rồi rốt cuộc đối phương đã nói gì, thế nhưng Châu Trạch lại không kịp mở miệng hỏi nữa, cũng không kịp làm gì khác nữa, bởi vì máu tươi đã bao phủ cả người anh lại.
- Sùng sục...
Thân thể.
Giống hệt như đã rơi vào đại dương bao la.
Bốn phía.
Khiến đáy lòng người ta cảm thấy tuyệt vọng cô tịch.
Mà ở phía dưới.
Có một bóng người, thân thể đã bị tàn phá.
Vẫn còn đang ngẩng đầu nhìn lên trên, thế nhưng khoảng cách giữa hai người lại dùng tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được, càng ngày càng cách xa nhau.
Sức nổi càng lúc càng lớn, tốc độ Châu Trạch lên cao cũng càng lúc càng nhanh, mà cảm giác khủng hoảng khi hít thở không thông cũng càng ngày càng mãnh liệt.
- Phốc...
Khi Châu Trạch nổi lên mặt nước.
Cả người anh trực tiếp từ trên ghế salon ngồi dậy.
- Vù vù... Vù vù... ... Vù vù... ...
Trên người Châu Trạch mồ hôi đầm đìa, toàn thân cao thấp đều ướt đẫm.
Bạch Oanh Oanh ở bên cạnh anh còn đang ngủ say, nhưng tóc cô ấy đã khôi phục lại màu đen của thiếu nữ, thậm chí ngay cả làn da của cô ấy cũng đã trở nên càng thêm đàn hồi và co dãn hơn, phảng phất như chỉ véo một cái đã có thể véo ra nước vậy.
Như nhụy hoa mới mẻ bị giọt sương sáng sớm tưới nhuần.
Châu Trạch đưa tay che trán của mình.
Anh còn đang chưa phục hồi tinh thần lại.
Thật sự là hình ảnh phía trước quá mức điên cuồng, cũng quá mức kinh hãi, nhất là cảm giác nghệ thuật được biểu hiện qua việc giết chóc kia lại càng khiến người ta cảm giác dường như bản thân mình đang nằm giữa dàn nhạc giao hưởng.
Không, là ở trung tâm của biển động!
Lúc này.
Điện thoại của Châu Trạch vang lên.
Anh nhìn lướt qua màn hình.
Lại là điện thoại của Trương Yến Phong.
Châu Trạch nhận điện thoại, hữu khí vô lực "alo" một tiếng.
Đầu bên kia điện thoại Trương Yến Phong có vẻ rất kích động, bên cạnh anh ta còn có tiếng máy móc nổ ầm tạo thành độ vang cực lớn, anh ta lớn tiếng hô lên:
- Này, cấp trên đã đồng ý bắt đầu đào bới, sắp bắt đầu đào rồi...
Sắp bắt đầu đào?
Châu Trạch còn có chút mơ hồ.
Bắt đầu đào cái gì?
Nhưng rất nhanh.
Châu Trạch đã bừng tỉnh lại.
Anh lập tức nhắm di động ngay mình miệng, quát lên:
- Không thể đào, hiện tại không thể đào.
- Nghìn vạn lần không thể đào móc ra! ! !
Cúp điện thoại, Châu Trạch đưa tay xoa nhẹ trên mặt, thở dài một hơi nhẹ nhõm. Mà hành động đứng dậy của anh lại đánh thức Bạch Oanh Oanh.
Bạch Oanh Oanh đưa tay dụi dụi con mắt, nằm ngang trên ghế sa lon, lộ ra hai chân thon dài mà không mất đi sự đẫy đà của cô ấy. Hai chân cô ấy nhẹ nhàng giao nhau, đường cong lộ ra.
Mang theo sự quyến rũ của người phụ nữ, còn có sự ngây thơ của thiếu nữ.
- Ông chủ... ...
Giọng nói mềm nhũn mang theo một loại thân thiết và quấn quýt rất tự nhiên.
- Người ta rất thoải mái đó, thật sự rất thỏa mãn.
- ... ... - Châu Trạch.
Lúc này, Hứa Thanh Lãng mặc áo bông đang ngồi bên quầy bar uống trà nóng, bên cạnh cậu ta còn đặt một dụng cụ sưởi ấm, trong tai còn có gắn tai nghe nhạc, dáng vẻ thảnh thơi không lo lắng.
Bên ngoài phòng sách là thời tiết ngày hè, phần lớn người đi đường đều bị ánh mặt trời chói chang nướng chín, thế nhưng bản thân cậu ta lại giống hệt như đã vào đông.
Một ngày này, cơ bản là cậu ta chỉ có thể ngồi trong tiệm sách một hồi, sau đó lại phải bỏ chạy ra bên ngoài đi dạo, đi dạo, thật sự là quá mức.
Thể nghiệm băng hỏa lưỡng trọng thiên… chậc chậc, rất thú vị.
Khi mùa đông tới, rất nhiều người mang tâm lý tưởng niệm cảm giác thời tiết của ngày hè, lần này xem ra Hứa Thanh Lãng đã có thể được trải nghiệm cảm giác này một cách thỏa thích.
Thấy Châu Trạch tỉnh lại, Hứa Thanh Lãng duỗi lưng một cái, dường như cậu ta còn chưa thể nghiệm đủ, lại bắt đầu trưng ra bộ dáng của oán phụ.
- Đưa chìa khóa xe cho tôi. - Châu Trạch nói thẳng.
Hứa Thanh Lãng hà ra một ngụm khí trắng, lấy chìa khóa xe từ trong túi ra ném cho Châu Trạch.
Bạch Oanh Oanh thấy Châu Trạch muốn đi ra ngoài, lập tức cũng muốn từ trên ghế salon xuống theo ông chủ cùng ra ngoài làm việc, nhưng cô ấy mới vừa đặt chân xuống lại phát ra một tiếng than nhẹ, cả người té ngã xuống đất.
- Anh anh anh.
- Ông chủ.
- Người ta run chân.
Lần này cô ấy đã có thể nói là được hút trọn vẹn, đã bổ sung hết tất cả nguyên khí mất đi lúc trước lại, cả người hình thành một loại cảm giác thỏa mãn khó có thể dùng ngôn ngữ để miêu tả, ngay cả xương cũng mềm yếu.
- Cô nghỉ ngơi cho tốt đi.
Châu Trạch không có ý định dẫn Bạch Oanh Oanh theo, anh trực tiếp ra ngoài lên xe, lái xe rời đi.
Trên đường, Châu Trạch chạy rất nhanh, bởi vì vừa rồi tuy rằng Châu Trạch đã nói bên kia tạm thời đình công nhiều lần qua điện thoại, phải ngừng chuyện đào bới, thế nhưng Châu Trạch rất rõ ràng, trong chuyện này, Trương Yến Phong cũng không có quyền lực xử trí tuyệt đối.
Còn nữa, rốt cuộc Trương Yến Phong có thể nghe lời của mình, đồng ý giúp mình ngăn cản hết thảy những chuyện ấy hay không, cũng là một ẩn số.
Dù sao thì nếu đổi vị trí mà suy tính một chút, có thể nói chuyện xích sắt kia gần như đã trở thành khúc mắc ác mộng đeo bám anh ta suốt hai mươi năm, hiện tại rốt cục cũng có cơ hội hóa giải khúc mắc, làm sao anh ta có thể nhịn được chứ?
Mà hẳn cái nơi ấy còn đang bị phủ đầy bụi bặm. Tám mươi năm trước, qua chuyện xuất hiện trong mộng Châu Trạch có thể nhớ kỹ phần cuối giấc mơ, đám người Nhật Bản đã nổ hư cửa ra vào sở nghiên cứu, mà hiện tại hậu thế còn không hay không biết gì về chuyện ngày ấy, rất có thể nguyên nhân là do người Nhật Bản cố ý phong tỏa tin tức.
Cũng bởi vậy, đại khái trong khoảng thời gian tám mươi năm qua, không có người nào phát hiện và khai phá nơi đó.
Nói cách khác.
Bộ thân thể tàn khuyết kia có khả năng rất lớn là còn đang ở bên trong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận