Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 534: Tôi là lão đạo, tôi mang muối mình chính mình

Châu Trạch không dừng lại quá lâu trên người người phụ nữ này, tuy nói người phụ nữ này mặc quần da khiến người rất có xúc cảm, lớn lên cũng không tệ, nhưng nếu so sánh với Bạch Oanh Oanh ở hồ nước đối diện.
Không đúng.
Là không cách nào so sánh.
Mở mắt ra là nhân gian.
Mộng tỉnh, bỗng nhiên khiến Châu Trạch có cảm giác xấu hổ kiểu "thế giới tốt đẹp như thế, vì sao mình lại táo bạo như vậy".
Phảng phất như nội tâm của mình được tinh lọc.
Châu Trạch nhớ kỹ, đời trước bệnh viện đã mời một học giả diễn thuyết tới diễn thuyết canh gà cho mọi người. Khi ấy, tâm tình của đại khái chính là như vậy, đột nhiên cảm thấy tiết tấu công việc nặng nề khẩn trương trong bệnh viện lập tức trở nên không còn khó nhịn như vậy nữa.
Chỉ tiếc.
Vị học giả diễn thuyết kia còn chưa diễn thuyết được mấy ngày đã đột phát xuất huyết não, ra đi cũng khá an tường.
Châu Trạch đi tới giữa đình hồ, một cột trong đình đã sụp xuống, nhưng đường vẫn có thể đi.
Khi Châu Trạch đi qua bên cạnh, luật sư An có chút muốn nói lại thôi, nhưng ngẫm lại, cuối cùng anh ta không vội đi hỏi chuyện vừa rồi, chỉ nói:
- Ông lão kia đã bị bắt sống, chuyện tra hỏi này có thể giao cho tôi, chờ khi tôi hỏi xong lại đi báo cáo cho anh.
- Cường điệu xác nhận xem tình huống của Lâm Khả là thế nào.
- Ừm, hiểu.
Thật ra chuyện này vốn không cần phải nói rõ ra như vậy, nên làm như thế nào, thật ra trong lòng mọi người đều biết rõ, nhưng luật sư An vẫn cảm thấy nếu nói như vậy sẽ có vẻ nghiêm túc tôn trọng hơn một chút.
Trước kia anh ta không hề có ý nghĩ sẽ làm chuyện như vậy.
Đại khái ý của luật sư An là anh ta muốn thận trọng báo cáo chuyện này cho Châu Trạch.
Châu Trạch sẽ đưa ra chỉ thị quan trọng với chuyện này.
Tiếp đó, mọi người không định ở lại chỗ này lâu, tạm thời không nói tới việc bởi vì tranh đấu, nơi đây đã kinh biến đến mức rối loạn vô cùng, chỉ nói tới việc quét dọn mấy thi thể quỷ sai trên mặt đất kia đã đủ để người đau đầu.
Còn không bằng dứt khoát chuyển sang nơi khác.
Trước khi đi.
Châu Trạch cố ý lấy một chồng tiền âm phủ ra, ngồi chồm hổm ở nơi này đốt sạch.
Tuy nói khi đánh lộn, nơi này có yêu khí và quỷ khí tàn sát bừa bãi, ngăn cách cảm giác của người thường bên ngoài đối với nơi này, nhưng đốt ít tiền giấy rồi hãy đi có thể giúp bọn họ tránh được chút phiền toái kế tiếp.
Thật ra tác dụng của tiền âm phủ không phải là có thể ngăn cản mọi phiền phức, nhưng chút nhân quả không phải do bản thân cố ý làm chuyện xấu, nó có thể trung hoà hóa giải.
Có lẽ sẽ có người cảm thấy dường như chuyện này không có ích gì, không phải phiền phức do làm việc xấu thì tính là phiền phức gì? Nhưng nếu bọn họ đa từng mở tiệm hoặc từng mở xưởng nhỏ sẽ rõ ràng, không phải anh có chứng nhận, có nộp thuế thì anh có thể thoải mái tươi cười, anh còn phải ứng phó với cục bảo vệ môi trường, cục phòng cháy chữa cháy… đủ loại cục.
Thậm chí khi thôn bên cạnh sửa đường xi măng cũng sẽ có thôn dân tới chặn cửa, cưỡng ép anh góp một phần tiền, cho dù xe tải trong xưởng của anh còn chưa từng lái qua con đường kia bao giờ.
Khi hoá vàng mã thì.
Châu Trạch nhìn thấy người phụ nữ mặc đồ da ở bờ bên kia đần độn ngây người một hồi lâu, sau đó cô ta thất hồn lạc phách chạy ra, hơn nữa còn chạy ba bước lại quay đầu, như sợ mình bỗng nhiên đuổi theo cô ta vậy.
- Cứ thả cô ta đi như vậy sao, ông chủ?
Lão đạo ngồi chồm hổm bên cạnh hỏi.
- Ừm? - Châu Trạch nhìn về phía lão đạo.
Bàn tay lão đạo thẳng băng, làm động tác "răng rắc".
Lão xem phim cảnh sát bắt cướp nhiều, bản thân mình cũng nhập tâm hơi sâu.
- Vậy ông mau đuổi theo giết cô ta đi.
- ... ... - Lão đạo.
- Kiểu gì cũng phải lưu lại một đầu lưỡi ra ngoài giúp chúng ta tuyên truyền một chút, đúng không? Chẳng qua cho dù có lưu lại đầu lưỡi hay không, chuyện này cũng không thể gạt được, gần như tất cả quỷ sai bản địa Từ Châu đã bị quét sạch, chắc chắn sẽ tạo ra tiếng vang rất lớn.
Lúc này, luật sư An đã "đóng gói" ông lão đeo kính râm xong, dẫn theo lão ta đi ra.
Ông lão lớn tuổi lại không biết tiết chế, cộng thêm khôi lỗi bản mạng bị Oanh Oanh xé nát, hiện tại cả người lão ta mất nước nghiêm trọng.
- Tôi chỉ hy vọng có thể sống an ổn thêm một đoạn thời gian nữa.
Châu Trạch nhặt một tờ tiền âm phủ vừa bay ra lên, ném vào trong đống lửa tiếp tục đốt.
Dường như vì giấc mơ kia.
Hiện tại anh rất tưởng niệm cửa sổ và sofa, cùng với cà phê trong phòng sách.
- A, sao cô gái kia lại đi rồi? - Bạch Oanh Oanh mới vừa thu dọn đồ đạc của mọi người trong phòng ra, ngay cả chai rượu vang đã uống một nửa kia cô ấy cũng mang theo.
Thực sự là cần kiệm trì gia.
- Ông chủ, tôi còn chưa hỏi cô ta mua quần da ở đâu nữa?
Châu Trạch cười cười phủi tay, đứng lên, ra hiệu cho mọi người có thể đi.
Khi đi ra ngoài thì.
Châu Trạch nhìn thoáng qua bốn bộ thi thể thê thảm không nỡ nhìn dưới đất, trong đó còn có một bộ bị chém thành hai khúc. Lúc này, anh nhíu mày, nói với luật sư An đang đứng bên người:
- Anh xuống tay đã ác tâm như vậy từ lúc nào thế?
- ... ... - Luật sư An.
- Ông chủ, những người này đều do anh giết, chúng tôi đều ở bên kia bờ.
Lão đạo nhắc nhở.
- A... ... tôi giết?
- Đúng vậy. - Lão đạo gật đầu nói.
- Là anh giết, tôi còn không dám qua đây. - Luật sư An xác nhận nói.
Chữ "dám" này rất sinh động.
Bởi vì lúc đó, luật sư An vốn chuẩn bị tới đây, nhưng tình cảnh Châu Trạch nhắm hai mắt liên tục giết người khi đó khiến anh ta có chút sợ hãi, rất sợ Châu Trạch sẽ tiện thể chém chết mình, sau lại giết gà dọa khỉ cảnh cáo lão đạo và Bạch Oanh Oanh bên cạnh:
- Tôi đã giết người trong mộng đẹp.
- Sao có thể là tôi giết... ...
Châu Trạch mới nói được phân nửa đã ngừng lại.
Bởi vì anh chợt phát hiện cách thức tử vong của bốn thi thể trên mặt đất này.
Có thủ pháp giống hệt với khi mình giết người trong mơ.
Một người ngực bị xuyên thủng, một người bị cắt thành hai nửa, một người trán bị móng tay xuyên qua, một người thì linh hồn bị quất tới tan thành mây khói, thân thể không bị hư hỏng quá nhiều nhưng trên mặt lạ lưu lại biểu tình cực kỳ hoảng sợ.
Hình như đúng là do chính bản thân mình giết thật.
Giết trong mộng sao?
- Anh không có ấn tượng à?
Luật sư An hơi nghi hoặc một chút nói.
Anh ta không hiểu được trảm tam thi là vật gì, anh ta cũng chưa từng trải qua.
Tuy rằng Châu Trạch không hiểu bản thân mình đã trải qua kỳ ngộ gì, nhưng trong mơ hồ anh có thể phát hiện một chút biến hóa, biến hóa này không phải lực lượng tăng lên, mà là đối phương thức chiến đấu cùng với khả năng phân tích chi tiết của mình đã trở nên càng tinh tế hơn một chút.
- Lão An à.
- Ừm, ông chủ?
- Chờ khi chúng ta tìm được Lâm Khả trở về rồi, chúng ta lại tìm thời gian luận bàn một chút đi.
- ... ... - Luật sư An.
- Yên tâm, tôi sẽ không gọi người kia ra đâu, chúng ta giao thủ dưới tình huống bình thường, không có vấn đề gì chứ?
- Ông chủ, ông chủ có thấy hoàn cảnh nơi này thực sự không tồi không? Nếu như không có người chết, tôi thật sự muốn ở lại nhiều thêm vài ngày, hưởng thụ thêm một chút. Bên trong khách sạn này còn có ăn uống xoa bóp, rất đầy đủ.
... ...
Hòa thượng chốc đầu và thiếu nữ ngăm đen đợi rất lâu rồi.
Bọn họ là khách.
Nhưng bọn họ không hề có chút giác ngộ của khách nào.
Người thường được mời tới luôn sẽ vội vã đi vào, nhưng bọn họ lại không.
Bọn họ chờ ở bên ngoài, dùng sức cọ cọ cũng không đi vào.
Mãi cho đến khi.
Người mời khách đã bị chết tới xấp xỉ, cũng bị bắt gần hết rồi.
Bọn họ vẫn còn đang ở bên ngoài xem chừng.
Rốt cục.
Bọn họ cũng nhìn thấy một người quen xuất hiện.
Là một trong số những người mời khách.
Nữ quỷ sai bổn địa Từ Châu.
Người phụ nữ mặc đồ da chạy đến, thần sắc hoang mang rối loạn, tóc tai tán loạn, thậm chí bọn họ còn có thể nhìn ra cô ta mới vừa khóc.
Khi đi qua bên cạnh hai người, người phụ nữ mặc đồ da như vốn không nhìn thấy bọn họ, trực tiếp rời khỏi.
Hòa thượng chốc đầu lập tức đưa tay kéo cổ tay của người phụ nữ mặc đồ da lại, muốn cô ta ngừng bước.
Thậm chí người phụ nữ mặc đồ da còn không giãy giụa, chỉ đứng ngơ ngác tại nguyên chỗ, một bộ mặc người xâu xé.
Tinh thần của cô ta vừa bị khủng bố to lớn ma sát nhiều lần, nếu nói cô ta đã trực tiếp tan vỡ biến thành kẻ tâm thần thì có chút cường điệu quá mức, nhưng trong khoảng thời gian ngắn, cô ta khó có thể triệt để tỉnh táo lại.
Hơn nữa, rất có thể chuyện đã xảy ra hôm nay sẽ trở thành ác mộng vĩnh viễn ám ảnh cô ta.
- A di đà phật.
Hòa thượng chốc đầu niệm một tiếng phật hiệu.
Dường như vẻ mặt người phụ nữ mặc đồ da đã buôn lỏng hơn một chút.
- Rốt cuộc bên trong đã xảy ra chuyện gì?
Hòa thượng chốc đầu hỏi.
- A a a a! ! ! !
Người phụ nữ bỗng hét lên, hét tới cứ phải gọi là điên cuồng, hét tới cứ phải gọi là tâm thần.
Khiến đám người chung quanh sôi nổi nhìn chằm chằm tới.
Hòa thượng chốc đầu ho khan hai tiếng, lập tức buông tay ra, để người phụ nữ mặc đồ da chạy đi.
Nhưng người chung quanh vẫn còn đang chỉ chỉ chỏ chỏ lão ta, còn có người hiểu chuyện lại có thể lấy di động ra, chuẩn bị chụp ảnh.
Hòa thượng chốc đầu nhích về phía bên kia vườn hoa, còn giương áo cà sa lên che chắn một chút.
- Thế nào, lão còn sợ mất mặt sao?
- A di đà phật, miệng nhiều người xói chảy vàng, miệng nhiều người xói chảy vàng.
- Vì sao không thể trấn an cô ta? Dường như cô ta đã bị chấn kinh quá độ.
- Cô ta là quỷ sai, bần tăng dùng thuật pháp Phật môn trấn an cô ta, cô ta không chịu được.
- Ah.
Thiếu nữ ngăm đen gật đầu.
- Hẳn bên trong đã kết thúc rồi nhỉ? Chúng ta đi thôi? Tôi còn muốn trở về tưới nước cho mẹ chồng của tôi đây. Khi bà ấy còn sống bà ấy đã đối tốt với tôi như vậy, tôi cũng phải đối tốt với bà ấy một chút.
Lúc này.
Lão đạo từ cửa chính quán rượu đi ra, lão ta ra ngoài gọi xe trước.
Lúc này.
Bởi vì hòa thượng chốc đầu trốn tới phía sau vườn hoa, lão đạo chưa nhìn thấy lão ta.
Nhưng hòa thượng chốc đầu lại có thể nhìn thấy lão đạo, hơn nữa lão ta còn quen biết lão đạo.
Hòa thượng chốc đầu nhớ kỹ, trước đây khi bản thân tới phòng sách, còn từng trào phúng người trong nghề ngồi đối diện mình này, trào phúng trong bụng lão ta chứa đầy rác, ngoài một chút bản lĩnh lừa dối người ra, ngay cả một chút đạo hạnh lão đạo cũng không có.
- A, tại sao lão ta lại ở chỗ này?
Hòa thượng chốc đầu lẩm bẩm.
- Cái gì? Lão ta? Chính là kẻ lỗ mũi trâu kia sao? Không phải chỉ là một người bình thường thôi à. - Thiếu nữ ngăm đen có chút khó hiểu nói.
- Chẳng lẽ quỷ sai Thông Thành ở chỗ này?
- Thông Thành? - Thiếu nữ ngăm đen nhíu mày, nơi này có chút quen tai, hình như bản thân vừa mới nghe qua.
Nhưng trí nhớ của cô ta luôn luôn không tốt lắm.
Đây không phải kiếm cớ.
Mà là thật sự.
Ngoài việc tương đối quan tâm chuyện trồng hoa ra, những chuyện khác, cô ta đều sẽ quên đi một cách tự nhiên.
- Mà thôi, mà thôi, nếu quả thật là quỷ sai của thành phố kia ở bên trong, tốt nhất là không chạm mặt thì hơn.
Đạo bất đồng bất tương vi mưu.
Hòa thượng chốc đầu phất tay áo chuẩn bị rời khỏi.
Lão ta nhớ kỹ, trước đây khi bản thân mình đi qua Thông Thành, lão ta đã đặc biệt tới một hiệu sách tìm quỷ sai địa phương tán gẫu thảo luận lý tưởng.
Kết quả bản thân mình dùng tâm đối nguyệt, nhưng quỷ sai lại nhìn lão ta như nhìn kẻ đần độn.
- Đi thôi đi thôi, không có ý nghĩa, không có ý nghĩa.
Thiếu nữ ngăm đen cũng chuẩn bị đi.
Bọn họ đều là người cẩn thận, không cần thiết bước vào vũng nước đục, đương nhiên bọn họ sẽ không bước vào, bọn họ không có thời gian rảnh rỗi như vậy.
Người mời khách đều đã không ăn cơm được nữa, đương nhiên bữa tiệc này cũng không cần tiếp tục. Sau đó, đơn giản là ai về nhà nấy, tìm mẹ của mình.
Lúc này.
Có xe lái đến cửa khách sạn.
Lão đạo gọi điện thoại cho luật sư An.
- Này, luật sư, xe tới rồi, các người dọn dẹp một chút, đưa cả người lẫn vật ra đi.
- Theo tôi thấy.
- Chúng ta nên tìm nơi đặt chân trước.
- Sau đó đi ăn một bữa thật no.
- Tới huyện Bái ăn thịt chó được không?
- Lại gọi thêm một nồi lẩu thịt cầy, ăn tới bụng ấm áp rồi, buổi tối cũng có thể... Ha ha ha.
- Ai ya ai ya, không có chuyện gì đâu.
- Anh xem.
- Lần này chúng ta đã làm xong chuyện, ông chủ cũng đã trút giận được rồi.
- Anh nhân cơ hội này xin ông chủ cho một ít dịch hoa bỉ ngạn, ăn một bữa thật ngon coi như khao mình một lần!
Thiếu nữ ngăm đen đã đi ra.
Bỗng nhiên dừng bước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận