Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1207: Tấm gương thần bí (2)

Hứa Thanh Lãng đã ngồi ở bên cạnh thi thể của lão đầu.
Trước mặt đốt lên ba nén hương.
Giống như là đang bái tế.
Lão đạo cũng dừng việc kể chuyện, có chút không hiểu nói:
- Đây là đang bái tế sao?
Châu Trạch gật đầu một cái, dù sao cùng từng là thầy trò.
Sau đó.
Bái tế kết thúc.
Hứa Thanh Lãng rút thanh kiếm đồng ra.
- Ba ba ba ba ba! ! ! !
Bắt đầu đánh thi thể!
Tình cảnh tương đối máu tanh tàn nhẫn.
Có ân trả ân, có thù báo thù!
Châu Trạch và lão đạo đồng thời ăn ý quay đầu.
Hai người mỗi người một điếu thuốc, lặng lẽ chờ đợi Hứa Thanh Lãng ở bên kia phát tiết xong hết.
Lúc này.
Ánh mắt Châu Trạch rơi vào cái gương đồng ở trước mặt kia.
Ồ.
Cái gương này?
- Lão đạo à, cái gương này là...
- Phóng… túng…!
Giọng nói của Thiết hàm hàm bỗng nhiên truyền tới từ đáy lòng Châu Trạch.
- Vù vù... Vù vù...
Cơ thể của Châu Trạch lảo đảo một cái.
Trực tiếp quỳ rạp trên mặt đất.
Chỉ là mười mấy giây thôi.
Mồ hôi lạnh đã thấm ướt cả người rồi.
- Đừng kích thích như vậy được không, không phải là…
Châu Trạch cắn răng, nghiêng đầu nhìn về phía lão đạo đang đứng ở sau lưng, phát hiện ánh mắt của lão đạo đánh chết cũng không liếc mắt nhìn về phía bên này, hiển nhiên, lão đạo biết rõ bên này có chuyện không thể nhìn được.
- Không phải chứ, tôi nói lão đạo à, thứ đồ chơi này mà ông lại cứ bỏ lại ở đây như vậy à?
Không có gì bất ngờ xảy ra, lúc sư phụ của Hứa Thanh Lãng xuất hiện, chính là dựa vào tác dụng của tấm gương này.
Cái này tương đương với một đầu đạn hạt nhân đấy.
Sau khi lão đạo “giải quyết” người xong hết rồi.
Lại ném đầu đạn hạt nhân này ở bên đường.
Chẳng ngó ngàng gì tới?
Hào phóng như vậy sao!
Lão đạo tiếp tục đứng quay lưng về phía Châu Trạch, kiên quyết không liếc mắt nhìn về phía cái gương, đồng thời nói:
- Ông chủ à, tấm gương kia có vấn đề, aish, liếc mắt nhìn thôi, là có thể cho anh cảm giác rất giống rất giống, giống như là ở trên thiên đường vậy.
Châu Trạch không còn gì để nói, nhưng vẫn lập tức lớn tiếng nói:
- Lão Hứa, dừng tay, đứng quay mặt về hướng tây!
Hứa Thanh Lãng – người vẫn đang lấy roi đánh thi thể phát tiết lửa giận ở bên kia - lập tức dừng tay, đồng thời xoay người, đứng hướng về phía tây.
Cứ như vậy, là có thể bảo đảm lão Hứa sẽ không nhìn thấy cái gương.
Trong lòng Châu Trạch cũng cảm thấy may mắn.
Bên chỗ lão đạo ngược lại không cần nói.
Bây giờ ông chủ Châu bây giờ có loại cảm giác hoang đường rằng cho dù trái đất hủy diệt lão đạo vẫn có thể đứng ở trên mặt trăng sờ đũng quần của mình như trước.
Mà mới vừa rồi, bản thân thiếu chút nữa đã bị tấm gương kia mê hoặc rồi, nếu không phải bên trong cơ thể mình có một Thiết hàm hàm kịp thời đưa ra cảnh cáo, rất có thể hậu quả sẽ không tưởng tượng được.
May là Hứa Thanh Lãng may mắn, sau khi đi vào thì sự chú ý vẫn luôn ở trên người lão đầu, không liếc mắt nhìn xung quanh một chút nào, lúc này mới không chú ý đến cái gương kia.
- Được rồi, anh tiếp tục đi, nhớ, đừng xoay người lại.
Hứa Thanh Lãng gật đầu một cái.
Giơ lên thanh kiếm đồng lên.
- Ba ba ba ba! ! ! !
Tiếp tục đánh thi thể.
- Lão đạo, ông lấy điện thoại di động quay phim lại cho cậu ta, giữ lại sau này biết đâu có chỗ dùng.
- A, được, ông chủ, không đúng, điện thoại di động của bần đạo hư rồi.
- Ông lấy của tôi đi.
- Được, ông chủ.
Sắp xếp cho lão đạo và Hứa Thanh Lãng xong xuôi.
Châu Trạch mới nói trong lòng:
- Tấm gương kia, rốt cuộc có lai lịch gì?
Châu Trạch nhớ lại lúc trước, dường như Giải Trãi đã nhận ra lai lịch của lão đầu, sau đó, không có lý nào Vượng Tài nhận ra được mà Thiết hàm hàm lại không biết.
- Chỉ… là… một… cái… gương…
- Tôi cảm thấy dựa theo phong cách đặt tên vào thời đại đó của các người, có phải là nó có một cái tên rất ngang ngược hay không.
- Tỷ như.
- Sát kính?
- Ngày… xưa… có… một… làng… rèn… đã… tạo… ra… một… loại… gương… như… thế… này…
- Sau đó thì sao?
- Sau… đó… bọn… họ… nhìn… vào… trong… gương…
- Ồ, sau đó nữa thì sao?
- Chết... rồi...
Ông chủ Châu nghĩ đến một câu chuyện cười, soi gương chết, là tại sao? Bị vẻ đẹp của bản thâns dọa chết.
- Chúng không còn năng lực khác lợi hại hơn sao, hoặc là từng bị người nào đó mang đi?
- Có...
- Bị người nào?
- Quên... Rồi...
- Anh nhớ được cái gì?
- Người… cầm… nó… đều… đã… chết… cả… rồi…
So sánh với loại người có năng lực như anh.
Những người khác không chết hết mới là lạ đấy.
- Vậy tôi không thể lấy thứ đồ chơi này được sao?
- Có… thể… lấy…
- Nhưng tôi sợ chết.
Châu Trạch rất thành thật.
- Những… kẻ… chết… đều… là… phế… vật… như… chó…
- ... - Châu Trạch.
- Lại nói này, thứ này, rốt cuộc có công hiệu gì? Có gì khác Kính chiếu yêu không? Có thể soi sáng được kiếp trước trước kiếp này không?
- Không… chênh… lệch… lắm… đâu…
- Như vậy thì còn có tác dụng gì...
Châu Trạch bỗng nhiên hiểu, nếu như cái gương này, thực sự có thể soi ra được những thứ khác, như vậy, thực tế nhất định không nên chào hỏi vị trong gương kia, rất có thể, sẽ phát sinh chuyện rất đáng sợ.
- Là bảo bối sao?
- Đại... loại… vậy… đi…
- Đừng kín miệng vậy chứ, anh biết mà, tôi nghèo, cho nên, có thể nói ra một ưu điểm của nó hay không, để cho tôi quyết định mang nó về đi?
Một phút đồng hồ sau.
Ba phút sau.
Mười phút sau…
Yên lặng.
Yên lặng.
Vẫn là yên lặng…
- Rác rưởi như vậy sao?
Ông chủ Châu cũng sắp tuyệt vọng.
- Vậy chúng ta không nói ưu điểm, nó có quy luật gì đó cần tuân thủ không?
Ông chủ Châu lùi bước mà yêu cầu việc khác.
- Có......
- Quy luật gì?
- Theo… tôi… được… biết…
- Ừ, anh nói tiếp đi, đừng câu giờ nữa, nói nhanh lên một chút!
- Chủ… nhân… trước… đó… của… nó…
- Ừ, nhanh lên một chút, chờ rất gấp nha, những chủ nhân trước đó của nó đều có chỗ nào hơn người sao?
- Đều... đột… tử… hết… rồi…
- ... - Châu Trạch.
- … - Gương.
...
Châu Trạch không phải là một người mê tín, dù nghiêm khắc trên ý nghĩa mà nói, anh coi như đã là một con quỷ, nhưng anh vẫn không mê tín.
Hơn nữa, một cách tự nhiên, trong lòng mỗi người đều sẽ có cảm giác bản thân là một sự tồn tại đặc thù, bản thân mình là một ngoại lệ, nói không chừng bản thân còn có thể sáng tạo ra được kỳ tích đấy?
Quan trọng nhất, vẫn là bởi vì cái gương này, nếu như thật sự tìm một chỗ nào đó đào một cái hố chôn nó đi hoặc là để cho lão Hứa vẽ một ít phong ấn trên đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận